Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527: Đàn ông loại sinh vật này

Giống như anh rất cưng chiều cô, tựa hồ cũng không có cảm xúc bất mãn…..Ngô, anh có thể để tất cả bất mãn với mình ở trong lòng hay không? A, vậy vấn đề lớn, phải hỏi anh một chút. Nhưng mà, loại vấn đề này phải hỏi như thế nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô và A Thành lúc đó thật sự có vẻ khuyết thiếu câu thông. Những ngày hiện tại thật sự quá tốt đẹp, nhưng có thể có một ngày đột nhiên không tốt đẹp hay không, mà bản thân căn bản không biết chuyện gì xảy ra?

Thiên Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, buổi tối trở về tìm A Thành chơi trò chơi “Nói cho nhau khuyết điểm của đối phương, tìm điểm chúng để cùng tiến bộ”.

A Thành nói: “Em nói trước về anh đi.”

“Được!” Thiên Tuyết đáp ứng, há miệng lại không nói được, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được anh có khuyết điểm nào, đành phải nói, “Anh nói trước đi, em muốn cống tác chuẩn bị chuẩn bị.”

A Thành bật cười, cưng chìu sủng nịnh nói: “Được.” Sau đó nói, “Anh nói?”

Thiên Tuyết gật đầu.

A Thành cũng gật đầu: “Thứ nhất…….”

Lông mi Thiên Tuyết vừa kéo, trong lòng bất mãn. Anh xấu, cư nhiên há miệng là có thể nói khuyết điểm của mình, nhất định là anh không đủ yêu mình! Em nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra khuyết điểm của anh, anh lại có một cuốn sổ!

“Thích ăn.” A Thành nói.

Thiên Tuyết đỏ mặt, sự thật như thế. Cô ngượng ngùng hỏi: “Ăn coi như là khuyết điểm?”

“Ăn rất nhiều coi như xong.”

“Người ta….Lại không béo lên.”

A Thành xoa đầu của cô: “Cho nên mới tiếp tục làm đồ ăn ngon cho em ăn.”

“Anh muốn em béo lên.” Thiên Tuyết bất mãn.

“Xác thực có ý nghĩ này. Nhưng tuy rằng em thích ăn, cũng không phải ăn bậy, hơn nữa mỗi ngày đều tập thể hình, phỏng chừng ý nghĩ này chỉ có thể ngâm nước nóng. Anh chỉ có thể nhìn người đàn ông khác càng không ngừng nhìn em, sau đó trong lòng càng không ngừng phi tiêu những người đàn ông này.”

Thiên Tuyết bật cười, mạnh bổ nhào vào trong người anh, hôn anh, hai người lập tức lên trên giường.

A Thành nói: “Cái khuyết điểm thứ hai chính là, luôn nhéo anh, anh sợ bị em véo sạch thân thể.”

“Tôn Chí Thành!” Thiên Tuyết rống to, xoay người muốn đứng lên.

A Thành mạnh đặt cô xuống dưới thân, hôn xuống một cái ở trên mặt cô: “Nhưng mà anh thích……” Hành động bao phủ mọi lời lẽ….

Lại nói Mục Thiên Dương cũng thôi kiên trì làm chuyện xấu. Ban ngày Mục Thiên Dương đi tìm Sở Duy, chất vấn hắn sao lại thế này.

Sở Duy nói: “Tạp chí nhà đó tôi không quản được! Những người quản được tôi đều đã chào hỏi qua, chỉ là viết nhẹ nhàng bang khua một chút. Bây giờ là xã hội Internet, cô ta vừa ngã té trước đó một giây, một giây sau ảnh chụp đã lên các trang mạng, lúc anh còn chưa ngủ, trên mạng cũng đã thỏa luận mấy ngàn trang! Mọi người đều biết chuyện, còn nói giấy báo không viết, đây không phải là làm cho người ta hoài nghi sao?”

Mục Thiên Dương tức giận đá cái bàn: Internet chết tiệt này!

“Yên tâm tốt lắm, tôi đã nói qua với cô ta, cô ta nói cô ta cũng không nguyện ý dính vào loại tin tức này. Anh là người đã kết hôn, lại có con nhỏ, truyền chuyện xấu với anh, không có lợi với thanh danh của cô ấy.”

“Con hát còn muốn thanh danh cái gì?” Mục Thiên Dương cười lạnh.

Sở Duy cười: “Vậy cậu xem khi nào cô ta mở cuộc họp phóng viên thì thích hợp?”

“Chuyện của cậu, tôi cũng không nhúng tay vào. Bất quá không nên làm như có thật, bằng không có vẻ giấu đầu hở đuôi.”

Sở Duy gật đầu, bỗng nhiên thở dài: “Cũng là cô ta nghe lời, bằng không chúng ta còn không có cách với cô ta. Cô ta tới này mới bao lâu? Thay đổi vài người đứng đầu, còn cũng chưa đắc tội quá ai, thực sự xảy ra chuyện, chỉ sợ đều giúp đỡ cô ta. Cô ta lại có bạn bè quốc tế, nào dám tùy tiện thu thập?”

Mục Thiên Dương cười: “Bây giờ cô ta là cây rụng tiền lớn nhất của cậu? Thực sự xảy ra chuyện, cậu lại bỏ được?”

Sở Duy hắc hắc một tiếng: “Anh hiểu được là tốt rồi. Tôi đã ra nhiều tiền về phía cô ta, anh xem phân lượng ở chuyện Long Diễm Minh tôi đã giúp anh nhiều việc như vậy đừng quá so đo. Chỉ là cô ta vô tâm thôi, anh hãy bỏ qua cho cô ta đi.” Sở Duy biết anh hại Đinh Thải Nghiên thành cái dạng gì, thật đúng là sợ anh sẽ đồng dạng lòng dạ độc ác đối với Thôi Trinh Hi.

“Được rồi. Chỗ chướng khí mù mịt này, ngày mai tôi sẽ mang vợ quay về A thị vậy! Chờ tôi đi rồi, lại để cho cô ta nói chuyện!”

Mục Thiên Dương đàm tốt với Sở Duy, những chuyện khác liền giao cho quan hệ xã hội, chính mình quay về thỉnh tội với Uyển Tình.

Trong lòng Uyển Tình vẫn có chút vướng mắc, nhưng cô cảm thấy không nên cố tình gây sự. Mục Thiên Dương một bộ dạng “Anh có tội” đi đến bên cạnh cô, cô đành phải phối hợp cố tình gây sự trước một chút, cũng làm cho tâm tình của mình thoải mái một chút.

Cô hỏi: “Anh cùng ngồi một cái bàn với cô ta?”

“Uh, đó là người chủ trì sắp xếp, không liên quan chuyện của anh.”

Uyển Tình gật đầu, lại hỏi thêm mấy vấn đề. Mục Thiên Dương thành thật trả lời, Uyển Tình cười, vỗ vỗ vai anh: “Không có việc gì, em đều minh bạch rồi. Đây không phải của anh sai, em không trách anh.”

Mục Thiên Dương sửng sốt, nhìn ánh mắt của cô…….Kỳ quái, giống như mang theo bất mãn. Sau đó anh thản nhiên nga một tiếng, chạy tới một bên xem văn kiện.

Uyển Tình nghi hoặc: chẳng lẽ anh cảm thấy mình không tức giận là không đủ coi trọng anh?

Mục Thiên Dương buồn một ngày, buổi tối ngủ thì chờ Uyển Tình dỗ đứa nhỏ ngủ, anh sâu kín hỏi: “Uyển Tình, em không tức giận sao?”

Trong lòng Uyển Tình có điểm không biết nói gì, quay đầu nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

“Anh nói chuyện Thôi Trinh Hi, em có vẻ…….Một chút cũng không thèm để ý.”

Uyển Tình trầm mặc một chút, nói: “Em sợ em quá để ý, anh sẽ nói em không hiểu chuyện.” Uyển Tình bị anh phiền chết, mạnh cầm lấy cái gối của anh lên, đưa cho anh, “Đi sô pha ngủ! Anh gần người ta như vậy, trên người của anh khẳng định có mùi nước hoa của cô ta, bảy ngày không tắm sạch hương vị tỏa ra?”

Mục Thiên Dương lăng lăng tiếp nhận gối đầu: “Anh tắm qua…….Cho dù còn có lưu lại, ba ngày là cùng chứ?”

Uyển Tình nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ba ngày trước, nhìn biểu hiện của anh.”

Mục Thiên Dương nghe được mấy chữ “Nhìn biểu hiện của anh”, khóe miệng không thể ức chế thương lượng một chút, sau đó nhẹ giọng nga một tiếng, vui rạo rực đi ngủ ở sô pha.

Uyển Tình không nói gì hỏi trời: Đàn ông rốt cuộc loại sinh vật này là dạng gì?

Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương mang Uyển Tình và đứa nhỏ trở về A thị, buổi tối tiếp tục ngủ sô pha ở chỗ của Uyển Tình.

Giữa trưa cách đó một ngày Thôi Trinh Hi phát biểu nhân buổi tham gia một bữa tiệc từ thiện, nói là ngoài ý muốn, chính mình cũng không bao giờ dám mặc váy dài như vậy nữa, bằng không lần sau sẽ không có người có thân sĩ phong độ như Mục tổng bên người, cô sẽ ngã rất thảm. Đồng thời, cô cũng xin mọi người không cần đoán lung tung quan hệ của cô và Mục Thiên Dương, cô và Mục tổng không quen biết, không nên vì chuyện lần này mà làm hại gia đình Mục tổng……

Kênh chiếu lúc cô ta lên tiếng, là Thiên Tuyết mở cho Uyển Tình xem.

Uyển Tình xem hết, có một loại cảm giác không thoải mái. Rõ ràng Thôi Trinh Hi cũng không có nói lời nói gì mang tính là công kích, không có gì chỉ là mượn hành động của Mục Thiên Dương, thậm chí thực biết rõ đạo lý nhắc nhở truyền thông không nên đi phá hư gia đình của người khác…..Nhưng cô vẫn cảm thấy Thôi Trinh Hi đeo mặt nạ, là một loại giả nhân giả nghĩa!

Có lẽ mình là ghen tị đi? Uyển Tình nghĩ. Bất quá, cô vẫn cảm thấy Thôi Trinh Hi rất biết làm người, rất biết nói chuyện. Nếu đổi thành một người có lòng nghi ngờ, ghen tị nặng, khẳng định sẽ tìm cô ta phiền toái. Mà những lời nói cô ta vừa nói, tự nhiên sẽ khiến mọi người đứng về phía cô ta.

Uyển Tình nhả ra khí, hoàn hảo chính mình không phải người như vậy, cho dù cô thực sự quyết định như vậy, cũng không có cách nào như nguyện.

Chương 528: Ngọt ngào phát ngấy

Mục lão gia thật lâu không gặp các tiểu bảo bảo, ra lệnh bắt Mục Thiên Dương đưa Uyển Tình cùng đám nhỏ về nhà! Mục Thiên Dương nói với Uyển Tình: “Ông nội chắc chắn sẽ thúc giục chúng ta kết hôn, gọi em cùng đám nhỏ chuyển qua đó ở.

Uyển Tình trong lòng nhảy dựng, dừng một chút, liếc anh: “Vậy còn anh?”

Mục Thiên Dương ôm eo nhỏ của cô, ngọt ngào nói: “Em thử nói xem? Anh cầu hôn khổ cực như vậy, chờ em lâu như vậy, em không quan tâm tới anh chút nào sao?”

“Hừ! Sẽ không quan tâm anh ~ loạn hoa đào nhiều, mắt không thấy tâm không phiền……”

“Về sau tuyệt đối sẽ không!” Mục Thiên Dương chỉ lên trời thề. Uyển Tình biểu hiện rõ là đang ghen, trong lòng anh thập phần thỏa mãn, dịu dàng hỏi: “Em muốn chuyển qua đó ở trước không? Ông nói nói mỗi ngày muốn nhìn thấy đám nhỏ, em lại cứ chạy tới chạy lui mà không có phương tiện? Dù sao chúng ta sớm hay muộn sẽ kết hôn.”

“Ông nội đồng ý sao? Chuyện em cùng Từ Trọng……”

“Anh sẽ nói với anh ta.” Mục Thiên Dương để tay trên mũi cô nghịch nghịch một chút: “Yên tâm đi, ông nội thật đã cởi mở rồi. Ông còn dặn anh đừng làm khó dễ Từ gia, bởi vì Từ gia đã giúp em ở thời điểm em cần nhất.”

Uyển Tình gật đầu: “Anh không nên làm khó bọn họ. Bọn họ là nông dân thực giản dị, bình thường em ở bọn họ trong nhà bọn họ đi lại, bọn họ đều nói này nói nọ……”

Mục Thiên Dương nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống.

“Nhưng khi em thực xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ. Đương Đương lúc một tuổi bị sốt, Đinh Đinh cũng lên cơn sốt nhẹ, đêm khuya khoắt trời thì mưa to, em một người chỉ có thể ôm bọn chúng nhìn bọn chúng ốm…… Lúc ấy sấm sét vang dội, hai đứa đều khóc to, may là bọn họ chiếu cố, bằng không con anh hiện tại đã sốt đến thành người ngốc! Tuy rằng sau khi bọn họ đưa em đến bệnh viện, không quan tâm quá một câu, nhưng việc bọn họ làm, đó mới là cứu mạng. Cho nên em chưa bao giờ trách bọn họ. Lúc ấy Từ Trọng vừa mới chết, bọn họ như vậy đối với em, cũng chỉ là muốn trốn tránh cảm xúc.”

“Ừm.” Mục Thiên Dương ôm lấy cô, đột nhiên không biết nói cái gì.

Nếu anh ở bên cô, bọn nhỏ nhất định sẽ được chiếu cố tốt nhất, nhưng nói lời như thế không khác gì trách móc cô. Cô một mình chăm sóc hai đứa nhỏ yếu ớt nhất tới vài năm, so với sự cứng cỏi cùng vĩ đại này, hết thảy mọi điều khác đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Có một số việc, đã xảy ra chính là đã xảy ra, không có nếu, nhiều lời vô ích.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lát, bị chuông điện thoại cắt ngang, là Mục lão gia thúc giục bọn họ về nhà.

Mục Thiên Dương bảo Uyển Tình thu thập vài thứ quần áo, thực rõ ràng là muốn cô chuyển sang bên kia.

Uyển Tình cũng hiểu được, Mục lão gia khẳng định muốn mỗi ngày đều ở cùng đám cháu chắt, ông cũng nói rõ ra rồi, cô mà vẫn ôm đám nhỏ chạy qua chạy lại giữa hai bên thì có phần quá không hiểu chuyện. Nhưng là, tuy rằng đã có con rồi, cầu hôn cũng làm rồi, nhưng cô cảm giác, cảm thấy không đăng ký mà đã chuyển sang ở thì không đứng đắn lắm —— thật là kỳ quái, cô đây là đang nghĩ gì a?

Cô không được tự nhiên hỏi Mục Thiên Dương: “Khi nào thì kết hôn?”

“Anh nghĩ chúng ta trước đăng ký đãi, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Tháng sau hoặc là 2 tháng nữa, chúng ta đi chụp ảnh cưới, mùa hè sẽ cử hành hôn lễ thì thế nào? Em thích trên cỏ hay bãi biển? Hoặc là nơi khác? Muốn đi hưởng tuần trăng mật kiểu gì?”

Uyển Tình thoáng nghĩ một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều địa danh lãng mạn, Maldives, Provence, Lệ Giang cổ thành, Shangri-La…… Đều là thời điểm đọc nhiều sách văn học, ngắm nhiều tranh ảnh, thế cho nên bây giờ còn có ảnh hưởng.

Đương nhiên, chút ảnh hưởng này với cô mà nói không tính cái gì, bởi vì mấy địa phương này, Mục Thiên Dương đều đã từng đi qua. Nhưng cô có chút ngượng ngùng, cảm giác, cảm thấy như vậy không được người lớn.

“Lại nhìn đi, em lại không hiểu.”

Mục Thiên Dương gật đầu: “Anh đã bảo công ty tổ chức hôn lễ ngày mai liên hệ với em, em có ý kiến gì liền nói cho bọn họ biết, đừng khách khí với bọn họ!”

Uyển Tình gật đầu.

“Chúng ta đây hôm nay đi đăng ký đi!” Mục Thiên Dương sợ làm việc tốt thường gian nan, muốn mau chóng xác định rõ. Hôn lễ có thể chờ, nhưng đăng ký thì không thể! Có đăng ký, mới là có bảo đảm. Anh thường thường nghĩ, nếu năm đó kịp đăng ký, Uyển Tình có thể đã không đi?

Câu trả lời là 50/50, nhưng ít nhất một nửa kia anh không biết. Uyển Tình dù sao cũng là một người rất hiểu chuyện, nếu có giấy hôn thú trói chặt, cô sẽ có ý thức trách nhiệm —— đương nhiên, cũng không phải nói cô năm đó không chịu trách nhiệm. Cô năm đó vô sự nhẹ nhàng, ra đi không có áp lực, thậm chí còn khả năng cảm thấy: cô rời bỏ anh, anh sẽ có khả năng gặp được tình yêu khác……

Uyển Tình lặng đi một chút, nói: “Em muốn trước hết thăm a di.”

“Ai?”

“Phải chăm sóc a di, mẹ nuôi em, ta sau khi trở về còn chưa có đi thăm bà.” Uyển Tình than nhẹ một tiếng, “Em với bà cũng là có duyên phận đi, vốn không có giao tình gì, nhưng liên tiếp vài lần gặp biến cố lớn, bà đều giúp đỡ, cảm tình tự nhiên thành sâu sắc. Hiện tại vài năm không gặp, nếu em nghèo túng, sẽ xấu hổ không dám tìm bà. Nhưng gả cho anh rồi, ở trong mắt người khác là bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, không đi tìm bà có điểm giống như vong ân phụ nghĩa.”

Mục Thiên Dương gật đầu: “Vậy đi thôi. Về phần vong ân phụ nghĩa cái gì đó, em không cần nghĩ loạn. Em hay suy nghĩ quan tâm đến những thứ không đáng lo, tự tìm phiền não.”

Uyển Tình mân mê miệng, một lát sau gục đầu xuống, giống như nói nhận sai: “Em sửa.”

Mục Thiên Dương gật đầu, nghĩ nghĩ hỏi: “Có muốn anh cùng em đi không?” Quản Vận Phương chỉ sợ đã biết chuyện của bọn họ, dù sao đã có nhiều tin tức. Uyển Tình đi một mình, vạn nhất bị hỏi chuyện quá khứ, trong lòng khẳng định rất khó chịu. Anh đi, cũng là cho Quản Vận Phương thấy lập trường của mình hướng: anh không phải chơi đùa!

Uyển Tình đáp ứng rồi. Trong lòng nàng nghĩ so với Mục Thiên Dương không sai biệt lắm.

Mục Thiên Dương cười, bắt đầu hôn cô, không thảo luận chính sự gì nữa, nói toàn lời ngon tiếng ngọt. Ngọt ngào một lúc, mới đưa đám nhỏ quay về Mục gia.

Mục lão gia quả nhiên hỏi bọn họ khi nào thì làm lễ kết hôn, Mục Thiên Dương nói đi đăng ký trước, sau đó chậm rãi chuẩn bị hôn lễ. Mục lão gia vừa lòng gật đầu, ông tự nhiên cũng không muốn đêm dài lắm mộng.

Mục Thiên Dương nói: “Cháu ngày mai trước mang Uyển Tình thăm mẹ nuôi cô ấy.”

“Mẹ nuôi?”

Mục Thiên Dương đại khái nói một chút về quan hệ giữa Quản Vận Phương và Từ Khả, nhưng không nói rõ tên.

Mục lão gia nghe xong, gật đầu: “Nếu là mẹ nuôi Uyển Tình, cũng coi như là một nửa nhạc mẫu của ngươi.” Uyển Tình muốn khi đăng ký có bà xuất hiện, nghĩ đến là tâm tư muốn có người nhà mẹ đẻ, bọn họ tự nhiên tôn trọng. Hơn nữa Uyển Tình một người cô đơn, xác thực cần có người thân mới giữ được thể diện, chỉ cần không phải người xấu, có giao tình một chút không sao.

Sau khi ăn xong, Uyển Tình một mình nói với Mục Thiên Dương: “Có nên gọi điện thoại cho mẹ nuôi trước không? Ai, em cũng không biết làm sao bây giờ. Đi sang ngay, lại sợ bà không rảnh; gọi điện thoại, lại giống như thông báo cho bà để chuẩn bị nghênh đón……”

Mục Thiên Dương sờ sờ đầu cô: “Mới kêu em không nên suy nghĩ bậy bạ, em lại miên man suy nghĩ!”

“Ai nha, em nhịn không được thôi ~” Uyển Tình làm nũng lôi kéo anh, “Vậy anh nói làm sao bây giờ? Em cảm thấy em thật sự là vô dụng, cả ngày chỉ biết quan tâm chút việc vặt, việc bé nhỏ không đáng kể, một chuyện lớn cũng không làm được! Thiên Dương ~ anh nói anh lấy em ta làm gì đây? Em giống như làm sao đều không giúp được anh…… Không giúp được coi như xong, lại còn khiến anh thêm phiền não.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK