Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 313: Muốn trở về (1/3)

Cơm nước xong, A Thành đi rửa chén, Uyển Tình có chút xấu hổ nói: “Để tôi.”

A Thành nói: “Không sao.”

“Một lần rửa bát mình cũng chưa từng.” Thiên Tuyết ở bên cạnh nói.

A Thành và Uyển Tình cùng nhìn cô, ánh mắt đều đang nói: tốt thật

Thiên Tuyết lươn lẹo bất động, dáng vẻ đương nhiên. Cùng A Thành lau dọn bàn trà sạch sẽ, cô lại mang hoa quả lên cho Uyển Tình, báo chí, điều khiển ti vi các loại, sau đó hạ giọng nói: “Dì tới, cậu không nói với anh mình sao?”

Uyển Tình nói: “Không cần? Xế chiều ngày mai là anh ấy quay lại rồi.”

Thiên Tuyết trợn mắt: “Hôm sau còn có lớp, tốt nhất để cho anh ấy trở về hôm nay đi. Cậu đừng quên, hôm sau có lớp thể dục, phải đến hồ bơi rồi! Đến lúc đó cởi sạch sẽ, dấu vết gì cũng nhìn thấy…”

Uyển Tình:…

Thiên Tuyết nhìn thoáng qua vẻ mặt xoắn xuýt của cô, lùi sang một bên xem tivi.

Uyển Tình nghĩ ngợi, nếu hôm nay trở về, có một số việc chia ra làm hai ngày, có lẽ cô sẽ thoải mái hơn. Nhưng hôm nay làm sao anh có thể trở về? Bây giờ đã là buổi chiều rồi…

Tuy nhiên, cô vẫn cầm điện thoại, đi ra ngoài ban công. Trên ban công có một chậu hoa và một chậu kim ngư, A Thành sống cũng…

Uyển Tình nói chuyện điện thoại xong, Mục Thiên Dương quan tâm hỏi vài câu, lại không nói khi nào thì trở về, anh cũng biết hôm nay là ngày bao nhiêu, gần kết thúc kỳ nghỉ dài hạn, vé máy bay không phải lúc nào cũng có, mà anh…

Cúp điện thoại, anh gọi thư ý đi mua vé máy bay ngày hôm nay, nếu có thì lập tức trở về, cho cô một bất ngờ, nếu không có thì đành giữ nguyên kế hoạch ngày mai trở về.

Uyển Tình xem ti vi, Thiên Tuyết hỏi: “Anh nói thế nào?”

“Không nói gì.”

“Hôm nay không trở lại?”

Uyển Tình lắc đầu.

Thiên Tuyết phẫn hận nói: “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, chiếm được rồi cũng không biết quý trọng…”

“Ách…” Uyển Tình nháy mắt mấy cái, đây là nói thế nào?

“Nếu như trước kia, lập tức đã bay về rồi? Hừ, cậu không thể đối xử quá tốt với anh ấy! Mình nói cho cậu biết, sự nhiệt tình của đàn ông có quan hệ trực tiếp đến thời gian!”

Uyển Tình sửng sốt một lát nói: “Cậu nói đó là những đôi yêu nhau, chúng tớ không phải”

Thiên Tuyết trợn mắt: “Cậu đừng lừa mình dối người!”

Uyển Tình cắn môi, có phần oan ức, cũng có chút chột dạ. Cô cũng không biết định nghĩa quan hệ của mình và Mục Thiên Dương trong lúc này như thế nào, có khi không phải cô lừa mình dối người, mà là không thể tin được. Nghĩ lại lúc đầu, ai biết được sẽ phát triển thành như bây giờ? Phát triển thành cái dạng gì chứ, cô càng không có cách nào tưởng tượng được. Toàn bộ đều là không biết thế nào, cái này không biết, khiến cô sợ hãi trong lòng.

Xem tivi một lúc, cô nói với Thiên Tuyết: “Chúng ta về đi?” các cô ngây ngốc ở đây, A Thành chỉ có thể trốn ở trong phòng. Cái này gọi là tu hú chiếm tổ làm khách, là hành vi không tốt!

“Ăn cơm tối xong rồi về!” Thiên Tuyết gặm táo.

Uyển Tình:…

Đột nhiên A Thành từ trong phòng đi ra, nói với hai cô: “Tổng giám đốc bảo tôi 4 giờ đến sân bay đón anh ấy.”

Thiên Tuyết ngẩn ra, thiếu chút nữa bị quả táo chế trụ. Cô quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình vô tội nói: “Anh ấy thật sự không nói với mình.”

Thiên Tuyết không nói gì: “Anh ấy trở về vẫn còn trưng cầu sự đồng ý của cậu?”

“Không cần.”

A Thành nói: “Tôi phải đến Isabella lấy xe, hiện giờ sẽ đi qua đó, hai cô có muốn cùng trở về không?”

“Đương nhiên phải về!” Thiên Tuyết sửng sốt một cái đứng lên, hấp tấp nói: “Go go go!” quyết không thể để anh biết mấy ngày hôm nay cô ở cùng một chỗ với A Thành, còn xin cơm, say rượu, cưỡng đoạt nụ hôn… có một số việc phải vĩnh viễn giữ bí mất.

Ba người lưu luyến rời khỏi nhà của A Thành, A Thành quyết định lái xe. Lại không thấy được chiếc taxi nào, đột nhiên Thiên Tuyết chỉ vào hàng xổ số ven đường: “Mình muốn chơi cái kia.”

“Có gì tốt mà chơi?” Uyển Tình nói.

“Chơi đùa rất tốt.” Thiên Tuyết xoa xoa hai tay: “Đi nào, chơi mấy phát.”

Cô không khỏi phân trần kéo Uyển Tình vào trong tiệm, ông chủ cười hì hì hỏi: “Cô gái, lại muốn chơi gì?”

Uyển Tình nhìn Thiên Tuyết nói: “Cậu thường xuyên tới đây?”

Vẻ mặt Thiên Tuyết đau khổ: “Mình chơi ba ngày, đều không trúng!”

“Vậy mà cậu vẫn chơi?”

“Vận may của cậu tốt, mình lây vận may của cậu, nhất định sẽ trúng!”

Thiên Tuyết đưa ra 100 đồng, mua 20 tấm vé xổ số, bắt đầu thi thố tài năng.

Không trúng, không trúng, không…

Hơn mười cái đều không trúng, Uyển Tình thở dài: “Thôi đi, cậu không có vận khí chơi mấy trò may rủi đâu.”

Thiên Tuyết lập tức đưa cho cô: “Cậu thử đi, cậu không thể để mình bị thiệt mất 100 đồng? Là 100 đồng đấy!

Uyển Tình bất đắc dĩ nói, lấy quá thử: “Hình như không có.”

“Còn có chín tấm.”

Uyển Tình chơi nốt 9 tấm còn lại, tổng cộng trúng 5 đồng.

Thiên Tuyết:…

A Thành thấy các cô chơi xong, chuẩn bị đón xe ở trên đường cái. Thiên Tuyết nói: “Trả thêm 20 tấm!” Anh thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Tới, tay đỏ!” Thiên Tuyết đưa toàn bộ cho Uyển Tình.

Uyển Tình lắc đầu: “Xác suất trúng cái này quá thấp, không trúng còn ảnh hưởng đến tâm tình, chính cậu tự chơi đi, tớ không muốn chơi!”

“Đồ nhát gan!” Thiên Tuyết không khỏi quát lên, 19 tấm, một đồng tiền cũng không được. Cô quá chán nản: “Mình thật sự không có vận khí như thế sao? Ba ngày, một lần cũng không được.”

Ông chủ ở bên cạnh lau mồ hôi, ông mở tiệm lâu như thế, loại khách hàng có vận khí thế này vẫn là lần đầu tiên thấy. Người khác chơi 20 tấm, không trúng giải lớn, năm đồng, mười đồng vẫn có thể trúng đến hai ba lần?

Thiên Tuyết lại nhìn Uyển Tình, ánh mắt chờ mong.

Uyển Tình không hiểu phong tình nói: “Khẩn trương còn đi về, mặt trời nóng quá…”

Miệng Thiên Tuyết mếu máo, đột nhiên nhìn thấy A Thành ngoài cửa, ánh mắt sáng lên, kích động nhìn anh vẫy tay: “A Thành, A Thành, anh tới đây đi!”

A Thành đi vào, cô đưa một tấm cuối cùng cho anh: “Giúp tôi! Không trúng cũng không sao, đều là của tôi!”

A Thành không nhịn được cười thành tiếng, cúi đầu từ từ mở ra, một tờ… 1000 đồng!

“A…” Thiên Tuyết cao hứng thét lên chói tai, lại nhảy lên vài cái: “TRúng rồi, trúng rồi, A Thành, anh được lắm!”

Cô lập tức nhảy lên người A Thành, ôm cổ anh, lại hôn lên mặt anh một cái.

“Cậu…” Uyển Tình sửng sốt trừng lớn mắt.

Thiên Tuyết cũng sửng sốt, vội vàng đẩy A Thành ra, dáng vẻ có tật giật mình: “Mình…. mình quá kích động, cậu đừng hiểu lầm”

Uyển Tình buồn bực không biết nói gì.

Sắc mặt A Thành hồng lên, nhận tiền thưởng từ ông chủ, đưa cho Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết xẩu hổ nói: “Chúng ta mỗi người một nửa đi!”

Uyển Tình hung tợn nói: “Không phải cậu nói trúng thì đều là của cậu sao.”

Thiên Tuyết bất mãn trừng mắt nhìn cô, lấy lại tiền, cất toàn bộ vào trong ví, dọc đường đi cũng không nói chuyện.

Chương 314: Dám mặc bikini, em nhất định sẽ chết

Ngồi taxi đi đến Y Toa Bối Lạp, lúc xuống xe, Thiên Tuyết nói với A Thành: “Có thời gian mời anh ăn cowm1”

“Không dám.” A Thành nói: “Tôi đi lấy xe, không quấy rầy các cô nữa.”

Thiên Tuyết gật đầu.

A Thành xoay người đi về hướng bãi đỗ xe, Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của anh một lúc, quay đầu nói với Uyển Tình: “Không được nói với anh mình! Lúc ấy mình đắc ý nên vênh váo, cậu không cần nghĩ lung tung!”

Uyển Tình có vẻ đăm chiêu nhìn cô: “Vậy cậu còn muốn xằng bậy gì nữa.”

“Cậu…”

“Được, được, mình sẽ không nói!” NHỡ đâu không có gì, thì A Thành sẽ thảm nhất. tục ngữ nói cắn người mềm miệng, cô tốt xấu gì cũng ăn của anh ta một bữa cơm, không thể lấy oán trả ơn.

Thiên Tuyết vẫn lo lắng, quyết đoán lấy tiền thưởng vừa rồi đi mua đồ ăn vặt, đổ vào miệng Uyển Tình.

Uyển Tình đành phải tiếp nhận hối lộ, vui vẻ ăn đồ ăn vặt. không lưu tâm vừa thấy, phát hiện Thiên Tuyết còn ăn nhiều hơn mình…

Hơn năm giờ một chút, cửa lớn truyền đến âm thanh, là Mục Thiên Dương trở lại.

Thiên Tuyết nhìn thấy anh, lệ nóng lưng tròng nói: “Anh! Em nhớ anh muốn chết!”

Mục Thiên Dương nổi da gà toàn thân, rất không quen: “Nghĩ muốn gì cứ nói thẳng, không cần buồn nôn như thế.”

Thiên Tuyết bị tức: “Hừ!” Phẫn nộ đến mức nghiêng đầu sang chỗ khác không nói gì.

“Lúc này mới bình thường!” Mục Thiên Dương cưng chiều nói, nhìn UYển Tình, trực tiếp trở về phòng.

Uyển Tình ngồi trong giây lát, cũng đi qua.

Mục Thiên Dương thay quần áo, nhìn thấy cô liền cười, duỗi tay về phía cô. Cô vội vàng đi qua, bị anh ôm vào trong ngực, cường thế áp nụ hôn xuống, đã lâu rồi không được làm như vậy.

Mục Thiên Dương ôm cô chặt hơn, để cô không còn đường rút lui.

Cô chỉ có thể hôn anh, dần dần theo không kịp tiết tấu của anh, thở cũng không đều, theo bản năng muốn thoát ra. Mục Thiên Dương buông cô ra, hai tay vẫn ôm lấy thắt lưng của cô: “Muốn anh không?”

Uyển Tình đỏ mặt thở: “UHM.”

“Uhm cái gì hả? Anh hỏi em có muốn anh không?”

“Muốn!” Uyển Tình bất đắc dĩ nói.

Mục Thiên Dương cười, tay lại sờ loạn lên người cô, giống như cô là búp bê vải: “Muốn bao nhiêu? Uhm? Là như thế nào?”

“Anh thật chán ghét!” Uyển Tình đỏ bừng mặt, muốn đẩy anh ra.

Mục Thiên Dương thấy cô như thế, thích vô cùng, cúi đầu hôn lên lỗ tai của cô.

“A…” Uyển Tình than nhẹ một tiếng, cảm giác anh liếm láp rất ái muội, sợ đến mức không dám động đậy.

Mục Thiên Dương vươn đầu lưỡi ra liếm một vòng quanh viền tai của cô, Uyển Tinhf cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, chân mềm nhũn, toàn bộ trọng tâm của cô thở nghiêng về người anh. Anh vội vàng ôm lấy cô, cắn mút trên gáy cô, đột nhiên sốt ruột khó nhịn, liền mạnh mẽ đặt cô lên giường.

“Thiên Dương!” Uyển Tình bị va chạm liền tỉnh táo lại: “Đừng.”

“Em đùa à?” Mục Thiên Dương sủng nịnh mổ một cái vào mũi cô: “Biết cái gì la tiểu biệt thắng tân hôn không?”

“Nhưng là…” Mục Thiên Dương cầm tay cô, hai mắt tràn đầy dục vọng: “Thật sự không được sao?”

Uyển Tình nóng mặt lên: “Vậy anh nhẹ một chút… Đừng để lại dấu gì…”

Mục Thiên Dương mừng rỡ: “Yên tâm, anh có chừng mực.” Chính thức bước vào năm học, không thể quá tùy ý, tiếp qua nửa năm, anh sẽ không sợ nữa rồi. Ngẫu nhiên sẽ để lại dấu hôn trên cổ cô, khiến người ta biết là cô là hoa đã có chủ, cũng giảm bớt ong bướm vây xung quanh cô.

Uyển Tình xấu hổ nói: “Một cái cũng không được để lại, hôm sau còn có lớp thể dục.”

“Thể dục?” Lớp thể dục với bạn khác giới sao? Anh không để lại trên cổ là được?

“Là lớp bơi lội…” Uyển Tình cảm thấy mất hết mặt mũi rồi.

Mục Thiên Dương dừng một lát, mặt chậm rãi đen lại, dục vọng cũng dần thoái lui: “Áo tắm sao?”

“Uhm.”

“Cho anh xem!” Nếu vải quá ít, anh sẽ bức cô mặc thêm.

“Anh muốn xem làm gì?” Uyển Tình nghi ngờ hỏi.

Mục Thiên Dương khó chịu nói: “Anh cũng không muốn dáng người em bị người khác nhìn thấy…”

“…”

“Mau mặc cho anh xem, em dám mua loại bikini, em nhất định sẽ chết.”

Uyển Tình oan ức: “Lần đầu tiên em mặc, làm sao dám?”

“Vậy là loại gì?”

“Cực kỳ bảo thủ!”

“Cho anh xem!” Mục Thiên Dương nằm ở bên cạnh, giọng điệu không cho thương lượng…

“Ở trường…” Uyển Tình yếu kém nói.

Mục Thiên Dương mạnh mẽ nhìn cô, cô co rúm lại: “Chẳng qua…Ngày mai đi lấy…”

“Thôi.” Mục Thiên Dương thở dà, xoay người đè cô ở dưới thân, mặt cọ xát vào cổ cô, đột nhiên ngồi dậy: “Anh tắm rửa một cái, em thu dọn hành lý đi.” Vừa mới rồi dục vọng còn dào dạt thế nào, bị trì hoãn, cũng không còn bức thiết nữa.

– Khóa bơi lội –

Uyển tình lần đầu tiên xuống nước, cái đó khác hoàn toàn với bồn tắm! Nhìn mặt nước trong vắt có thể thấy đáy, tinh thần của cô có chút hoảng hốt.

Thiên Tuyết đã bơi được một vòng, nhìn cô: “Cậu làm gì thế? Đứng ngốc ra thế, khu này nước nông không việc gì đâu, có phao cấp cứu, còn có mình nữa.”

Uyển Tình nghe thấy âm thanh nháo nhào của bạn học xung quanh, bọt nước cũng từ xung quanh lan tới, ở trên mặt cô. Hô hấp của cô bắt đầu bất ổn, nhớ tới buổi chiều khủng bố kia…

“Uyển Tình? Uyển Tình?” Thiên Tuyết thấy cô không phản ứng lại, tay quơ quơ trước mặt cô, nghĩ gì đó?

Đột nhiên, cả người Uyển Tình mềm nhũn, rơi vào trong nước.

“A.” Thiên Tuyết kêu to, luống cuống tay chân tiếp được cô: “Uyển Tình!”

Uyển Tình không cẩn thận uống một ngụm nước, mạnh mẽ ho khan, thần trí cũng tỉnh táo lại: “Thiên Tuyết…”

“Cậu đứng vững đi!” Thiên Tuyết kêu to.

Uyển Tình bám lấy cô, cảm giác về chân hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến, khóc lớn lên, thân thể lại trầm vào trong nước.

Thiên Tuyết sợ tới mức nhảy ra, các bạn học khác cũng đi qua, cùng cô kéo người lên bờ.

Mồi hồi rối loạn qua đi, chỉ còn Thiên Tuyết và giáo viên ở bên cạnh. Uyển Tình choàng khăn tắm lạnh run, Thiên Tuyết cũng đang xoa cẳng chân của cô, cô vừa mới bị chuột rút, nếu không thì cũng không thể không đứng vững.

Giáo viên ở bên cạnh an ủi cô, hơn nữa còn nói những việc cần chú ý một chút. Đột nhiên Uyển Tình nói: “Em sợ.”

“Không cần sợ, phao cấp cứu có thể bảo vệ em.” Giáo viên nói.

Uyển Tình lắc đầu, dựa vào trên vai Thiên Tuyết: “Cậu có biết… mình thiếu chút nữa đã chết đuối, mình không dám xuống lần nữa đâu…”

Thiên Tuyết mạnh mẽ nhớ tới, cô đã từng bị Đinh Thải Nghiên dìm xuống nước, hít một hơi thật sâu: “Vậy cậu không cần bơi!” Chết tiệt, tự nhiên cô lại quên mất chuyện này.

Giáo viên nghi ngờ nhìn cô: “Có nguyên nhân gì sao?”

Thiên Tuyết nói với Uyển Tình: “Cậu đi thay quần áo trước đi, để như vậy dễ cảm lạnh.”

Uyển Tình gật đầu, đi vào phòng tắm thay quần áo.

Thiên Tuyết nhân cơ hội nói với giáo viên: “Có một lần cô ấy bị rơi xuống nước, thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, có thể do tâm lý có bóng đen thôi. Cô ấy không thể xuống nước, nếu không lúc xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Bơi lội có tính điểm không ạ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK