Chương 321: Làm việc tốt thường gian nan(3/3)
Mục Thiên Dương:…
Uyển Tình có chút tủi thân, không thì có thể thế nào? Trên mặt cô vẫn còn đọng lại giọt lên, làm như thế nào đây?
Cũng chỉ có thể như vậy, Mục Thiên Dương nghĩ, ưm, tìm gì đó hài hài hòa hoãn thần kinh đi.
Hai người tìm một bộ phim hài, Mục Thiên Dương ôm cô ở trên đùi xem. Thời gian trôi qua, Uyển Tình nở nụ cười mấy lần, Mục Thiên Dương cảm thấy không sai lắm, tay lại tính thăm dò trên người cô, Uyển Tình chấn động, cứng đờ người bất động.
Mục Thiên Dương vừa vuốt ve cô, vừa dừng bộ phim lại, từ từ triền miên từ trên ghế đến trên giường. Không khí lần này không tồi, hai người đều đã cực kỳ động tình, anh cao siêu an ủi cô, còn chưa chính thức tiến vào, tiếng rên của cô đã tràn ngập cả căn phòng.
Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, đeo bao cao su, chuẩn bị tiến vào…
Chuông kêu
Điện thoại kêu! Mục Thiên Dương thiếu chút nữa giật mình ngã xuống đất.
Uyển Tình cũng lập tức phục hồi lại tinh thần, không được thỏa mãn, trong lòng có chút mất mát, cũng không hiểu sao lại thấy cực kỳ xấu hổ. Cô vội vàng lấy chăn che người, phát hiện, quần lót và áo ngủ của mình chồng thành đống hỗn độn ở bên cạnh.
Mục Thiên Dương muốn giết người, cầm lấy điện thoại, vừa muốn trực tiếp cúp máy, kết quả…
“Mẹ anh.” Anh buồn bực nói một tiếng, hút sâu một lúc, để hơi thở trở nên bằng phẳng rồi mới tiếp điện thoại.
Hóa ra là chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Trong lòng anh cực kỳ buồn bực, sao không gọi sớm một chút!
Thế nhưng, anh không thể nổi giận với mẹ mình, tình cảm của anh và Ngô Nhã không tốt lắm, tất cả chỉ là bên ngoài, chúc mừng sinh nhật cũng chỉ là làm theo lệ, nói vài câu rồi cúp máy.
Được rồi, tiếp tục sự nghiệp chưa xong, không khí tốt đẹp bị phá đi, không thể lại trực tiếp dẫn thương ra trận, lạ phải an ủi một lúc, bồi dưỡng lại cảm giác.
Sau một trận rên ngâm thở gấp, rốt cuộc anh cũng có thể bữa bãi, đang chuẩn bị…
Linh Linh Linh Linh…
Mục Thiên Dương mạnh mẽ lấy điện thoại, là ông nội! Không cần đoán, chắc chắn là lại nói chúc mừng sinh nhật với anh.
Anh buồn bực, không phải những năm trước đều chúc từ sớm à? Sáng sớm tinh mơ đã gọi đến, hôm nay làm sao mà nửa đêm mới gọi? Tôi muốn làm việc? Tôi có thể đợi, Uyển Tình nhà tôi còn cần được thỏa mãn…
Bi phẫn tiếp điện thoại: “Vâng…”
“Thiên Dương à…” Âm thanh của Mục lão gia truyền đến: “29 tuổi rồi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
“…Cảm ơn ông nội” Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua thời gian, thuận tiện u oán nhìn Uyển Tình lấy chăn che đi cảnh xuân.
“Hôm nay tổ chức thế nào? Vui không?”
“Vui lắm ạ!” Cúi đầu nhìn chính tiểu đệ đệ của mình, nó nhất định vô cùng không vui.
Uyển Tình vùi đầu trong chăn, xấu hổ các loại.
“Ha ha hắc… Lúc trước cháu toàn quên sinh nhật của mình thôi? Uyển Tình tổ chức cho cháu à? Bất ngờ lắm chứ?”
Mục Thiên Dương chợt nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Lời này của ông… có chút kỳ quái…”
“Có cái gì kỳ quái…”
“Có vẻ ông biết cái gì cháu không biết…”
“A? Nào có cái gì, là nha đầu Thiên Tuyết, hai ngày trước gọi điện cho ông, bảo ông không cần chúc sinh nhật cháu quá sớm, đợi buổi tối hãy gọi! Nói chắc chắn cháu sẽ quên sinh nhật của mình, nó và Uyển Tình chuẩn bị cho cháu một bất ngờ, nếu ông gọi sớm, cháu đã không còn bất ngờ rồi!”
“Xem ra mẹ cũng nhận được điện thoại của nó rồi!” Thiên Tuyết! Hóa ra là em!
Mục lão gia cực kỳ vui vẻ nói chuyện chừng mười phút đồng hồ, nhiệt tình của anh đều đã bị làm lạnh. Sau cùng, điện thoại lại chuyển tới trong tay Uyển Tình, cảm xúc của cô cũng tiêu tan, quy củ tiếp điện thoại: “Ông nội…”
“Uyển Tình, gần đây học tập thế nào?”
“Rất tốt ạ, mỗi ngày đều lên lớp xong rồi trở về phòng ngủ, chuyện đầu tiên là làm bài tập.”
“Không tồi, nghe nói học kỳ trước cháu có học bổng? Cố gắng là chuyện tốt, nhưng không cần quá vất vả, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe!”
“Vâng ạ!”
“Đúng rồi, cháu nói với Thiên Dương một tiếng, hiện giờ ông đang ở cung điện của Bố Lạp Đạt, nếu không thì đã trực tiếp đến thành phố C chúc mừng sinh nhật nó rồi. Bảo nó không nên tức giận, chờ ông về, đền bù cho nó.”
Uyển Tình cười: “Anh ấy không giận đâu ạ!” Điểm này cô rất chắc chắn, anh ấy không cần sinh nhật, mà còn cũng biết là ông đi du lịch cơ. Ông nội có thể khỏe mạnh vui vẻ, anh cao hứng còn không kịp, làm sao có thể tức giận.
Mục Lão gia cũng cười: “Cháu rất hiểu nó.”
“Ách…” Uyển Tình xấu hổ. ”
“Nếu vậy, hai đứa giữ gìn cho tốt. Nếu Thiên Dương không tốt với cháu, cháu nói cho ông biết, ông làm chủ cho cháu.”
“Ách… cháu cảm ơn ông, ông đang ở Tây Tạng, phải chú ý sức khỏe, không khí ở đó hơi loãng, cần phải cẩn thận gấp đôi.”
“Yên tâm đi, sức khỏe của ông rất tốt! Vừa mới hai ngày trước còn chụp ảnh ở cao nguyên, giờ thì ở đồng bằng rồi!”
Đột nhiên Mục Thiên Dương cắn một cái lên vai cô một cái, Uyển Tình cả kinh nhìn anh.
Anh u oán trừng hai mắt…
Uyển Tình nghe được giọng nói đầy sức sống của Mục lão gia, xẩu hổ cắt điện thoại thì quá không lễ phép rồi. Còn nói vài câu, cô hỏi: “Ông nội, ông muốn nói chuyện với Thiên Tuyết không?”
“Được… được…” Mục lão gia lâu không được nghe giọng của cháu gái, vô cùng nhớ.
“Vậy ông chờ một lát.” Uyển Tình vội vàng đứng dậy, để Mục Thiên Dương mặc áo tắm cho mình, sau đó vừa nói chuyện vừa đi về phòng Thiên Tuyết. Đến khi đưa điện thoại cho Thiên Tuyết, rốt cục cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lôi kéo áo tắm trên người, nghĩ đến phía dưới cái gì cũng không mặc, có chút không được tự nhiên. Đang do dự nếu đi lúc này, vẫn nên đợi Thiên Tuyết nói chuyện xong rồi lấy lại điện thoại đi, đột nhiên Mục Thiên Dương xuất hiện, cả người chỉ mặc một chiếc quần ngủ.
Trưng ra khuôn mặt vô cùng bất,ãn, anh không nói hai lời, kéo Uyển Tình rời đi. Trở lại phòng lập tức ngọa hổ tàng long bổ nhào vào cô. Nhiệt tình lần nữa nổi lên, chuẩn bị công chiếm thành trì, cốc cốc cố…
Có người gõ cửa!
“Sao!” Mục Thiên Dương nổi giận, đặt Uyển Tình trên người không nhúc nhích.
“Anh, điện thoại của anh…” Thiên Tuyết nói ở bên ngoài.
Uyển Tình vỗ vai anh: “Đi đi…”
Mục Thiên Dương tránh qua một bên, lấy chăn che người mình, Uyển Tình mặc áo tắm đi mở cửa.
Thiên Tuyết ngáp một cái, nhét di động vào trong tay cô: “Ngủ ngon…” Nói xong liền rời đi, có vẻ mệt nhọc…
Uyển Tình đóng cửa, Mục Thiên Dương nói: “Khóa lại.” Uyển Tình đành phải khóa lại, mới vừa đi đến bên giường đã bị anh túm qua đè ở dưới người: “Lần này ai cũng không thể ngăn anh được! Kẻ nào ngăn anh kẻ đó phải chết!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Uyển Tình sờ ngực anh.
“Đi, đừng nói nhảm nữa!” mục Thiên Dương ấn người cô, cởi áo tắm ra, phần eo động một cái…
Chuông lại kêu lên.
Điện thoại có người gọi, anh giật mình một cái, thân thể bổ nhào về phía trước, trực tiếp đi vào…
“A…” Uyển Tình thét lên một tiếng.
Mục Thiên Dương sảng khoái thở dài, hôn miệng nhỏ của cô, tiếng chuông vẫn kêu, nhưng anh đã đành phải vậy…
Chương 322: Tại sao là cô
Chờ hắn có rảnh nghe, đã là 20 phút về sau. Trong lúc đó, điện thoại vang lên tổng cộng ba lượt, anh đã đoán được là ai gọi tới. Bắt máy, quả nhiên là Mục Thiên Thành.
Mục Thiên Thành oán giận hỏi: “Anh này, sao bây giờ anh mới bắt? Đã sắp mười hai giờ.”
“Đang tắm.” Mục Thiên Dương thản nhiên nói
Mục Thiên Thành lặng đi một chút, thử hỏi: “Anh vừa rồi không cùng chị dâu nhỏ…… Làm việc chứ?”
“Ừ hứ ~”
“Cái kia…… Thực xin lỗi thực xin lỗi, em chỉ là muốn nói một tiếng sinh nhật vui vẻ với anh trước mười hai giờ! Đều do con nhóc Thiên Tuyết kia, bảo em tối nay điện thoại cho anh, kết quả em làm việc đến bây giờ, thiếu chút nữa bỏ qua thời gian!”
Mục Thiên Dương đánh gãy anh: “Em hiện tại ở nơi nào?”
“Ấn Độ. Tháng sau trở về, về sau sẽ không đi rồi.”
Mục Thiên Dương dừng một chút: “Vậy tốt lắm. Những chuyện khác trở về rồi nói sau, anh ngủ trước.”
“À ha ha, em biết ~” Mục Thiên Thành mập mờ nói, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng mà!
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, bổ sung nói: “Vừa vặn anh muốn điều Văn Sâm đi hải ngoại, em đã trở lại liền thế vị trí của cậu ta đi.”
“A? Anh, em sai rồi! Anh họ, anh đại nhân đại lượng, coi như em đang nói dóc đi! Em đi ngủ, ngủ ngon chúc anh có mộng đẹp! Chúc anh cười hở răng, khẩu vị tốt, bạch đầu giai lão sinh ra sớm quý tử ân ái dị thường với chị dâu bye bye ~” Mục Thiên Thành nói hết một hơi, cúp nhanh điện thoại.
Mục Thiên Dương vừa lòng gật đầu, hừ, trò nhỏ anh còn không tin chế không được em!
————————
Hai tháng sau, thành phố A.
Từ Khả Vi chuẩn bị mang Uyển Tình đi gặp Đỗ Viễn Minh, Uyển Tình mặc quần áo Đỗ Viễn Minh đưa, Từ Khả Vi vừa lòng cười cười, chỉ kém chưa nói một câu”Rất hiểu chuyện”.
Uyển Tình hỏi: “Mẹ chuẩn bị cái lễ vật gì cho con gái chú Đỗ?”
“Cho nàng mua một cái trâm cài áo.” Từ Khả Vi mở một hộp trang sức ra, bên trong có một cái trâm cài áo hình dạng lá cây mai, ở giữa được khảm viên đá xanh biếc trong suốt, thoạt nhìn tràn đầy ánh sáng màu lung linh.
Mắt Uyển Tình sáng lên, cầm lên nhìn trong chốc lát: “Đây là cái gì? Thủy tinh sao?”
“Pha lê xanh.”
“Thật xinh đẹp!”
“Con thích?”
Uyển Tình gật đầu: “Đúng vậy, con thích. Xinh đẹp như vậy, nữ hài tử đều sẽ thích mà? Con gái chú Đỗ cũng nhất định sẽ thích.”
Từ Khả Vi ngược lại không thèm để ý con gái Đỗ Viễn Minh có thích hay không, bà để ý là Uyển Tình thích, nhất thời sinh ra một loại ý tưởng “Đưa nó cho Uyển Tình”! Nhiều năm như vậy, bà còn không có mua cho Uyển Tình cái thứ gì tốt đâu, bà đột nhiên cảm thấy có hơi thực xin lỗi cô.
Từ Khả Vi thở dài, chậm rãi gói cây trâm cài áo xong: “Mẹ cũng không biết mua cái gì tốt, hỏi chú Đỗ con, ông ấy nói giao cho ông ấy, như vậy sao được? Mẹ đành phải tự mình nghĩ biện pháp tốt. Điều kiện nhà ông ấy tốt, khẳng định không thiếu cái gì, đành phải mua đồ xa xỉ. Cái này muốn hơn hai ngàn đấy, còn chưa mua đắt tiền như vậy cho con qua……”
“Chú Đỗ cũng mua đồ mấy ngàn cho con, mẹ cũng đừng không đành lòng nữa!” Uyển Tình cười.
Từ Khả Vi cũng cười: “Chính là đạo lý này, cho nên mới mua cho cô bé ấy một cái đắt tiền. Ai, hi vọng cô bé xem được đi!”
Uyển Tình vỗ vỗ tay bà, nghe điện thoại vang, hỏi: “Có phải chú Đỗ đến hay không?”
Từ Khả Vi đón đứng lên, nói hai câu cắt đứt: “Là hắn, tới cửa, chúng ta đi xuống đi.”
Hai người chạy xuống lầu, đi đến cửa tiểu khu, thấy Đỗ Viễn Minh đứng trước một chiếc Mercedes, rất là đẹp trai, nhưng lại là vẻ đẹp trai hoàn toàn bất đồng với người trẻ tuổi, ngay cả xe ở trước mặt hắn đều có vẻ nhỏ bé.
“Đến đây.” Đỗ Viễn Minh đã thấy các cô, mặt lộ vẻ vui mừng, mở cửa xe một bên ra, “Tình Tình con ngồi đằng sau.”
“Tạ ơn chú.” Ông ấy lại có thể giúp mình mở cửa, Uyển Tình có chút ngượng ngùng. Ngồi vào trong xe, phát hiện bên trong có người, là một nữ sinh, đang cúi đầu dùng ipad chơi trò chơi, rũ tóc xuống che hơn phân nửa bên mặt.
Uyển Tình sửng sốt, nghĩ rằng đây là con gái chú Đỗ, nhịn không được đánh giá lên. Nhìn không thấy mặt, liền chỉ nhìn cách ăn mặc. Nhờ hồng phúc được Mục Thiên Dương nuông chiều, cô hiện tại cũng hiểu mốt, biết được hàng hiệu, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra váy đối phương mặc là mẫu Chanel mới nhất, giầy là Prada, mà vòng trên tay là Cartier!!!
Trời! Nếu không phải cô gái này quá xa xỉ, chính là chú Đỗ rất có tiền. trong lòng Uyển Tình đột nhiên sinh ra một ý nghĩ: cô sẽ không thích lễ vật mẹ đưa! Đồ hai ngàn đồng, các cô cảm thấy thích hợp, đối với cô ấy mà nói khả năng chính là đồ bỏ đi!
Đỗ Viễn Minh vàTừ Khả Vi trước sau ngồi vào trong xe, Đỗ Viễn Minh quay đầu: “Tình Tình, đây là con gái chú Thiến Thiến. Thiến Thiến, con đừng chơi!”
Trong lòng Uyển Tình nhảy dựng, một loại dự cảm không tốt không hiểu sinh ra. Nàng nhìn về phía “Thiến Thiến”, vừa vặn đối phương ngẩng đầu, giống như đã gặp nhau ở nơi nào. Ngay sau đó, Thiến Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác, cô cả kinh, Đỗ Thiến!
Đỗ Thiến cũng cả kinh, mãnh liệt trừng lớn mắt: “Tại sao là cô?!”
Đỗ Viễn Minh kinh ngạc hỏi: “Các con quan biết?” Nghe khẩu khí này của cô, dù sao cũng có thể có ân oán gì khác.
Đỗ Thiến nhìn Uyển Tình, nghĩ tới chuyện trung học, trầm mặc trong chốc lát nói: “Bạn học.”
Cô nói có chút không tình nguyện. Vốn Đỗ Viễn Minh nói rõ tìm một người mẹ cho cô, trong lòng cô cũng rất không thoải mái, còn muốn sai sử ngáng chân đối phương, làm cho đối phương biết khó mà lui! Nhưng không nghĩ tới đến là Đinh Uyển Tình!
Nếu chỉ là Đinh Uyển Tình cũng thôi, tồi tệ nhất là quan hệ tốt của Đinh Uyển Tình và Mục Thiên Tuyết, hơn nữa theo phán đoán của cô, nam nhân thực sự sau lưng Đinh Uyển Tình, không chừng là Mục Thiên Dương! Cô cũng không dám lơ là, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý, chỉ có thể ứng phó trước.
“Các con là bạn học?” Từ Khả Vi cũng kinh ngạc.
Đỗ Thiến ngẩng đầu nhìn cô, Đỗ Viễn Minh nói rõ: “Kêu dì Từ.”
Đỗ Thiến cắn cắn môi, không tình nguyện nói: “Dì Từ……”
Từ Khả Vi gật đầu mỉm cười, nắm chặt túi trong tay, trong túi chứa trâm cài áo bà chuẩn bị. Giờ phút này, bà luôn luôn một loại cảm giác: Đỗ Thiến sẽ không thích.
Đỗ Viễn Minh phát hiện Đỗ Thiến và Uyển Tình cũng không cao hứng như thế nào, hoàn toàn không có vui sướng khi bạn học cũ gặp lại, cũng không biết là tự quan hệ các cô không tốt, hay là bởi vì loại tình huống gặp mặt này làm cho hai người không thích ứng, chỉ có thể kiên trì nói: “Không nghĩ tới các con là bạn học, vậy thật sự là quá tốt, đây là duyên phận đấy!”
Hai người đều ngẩng đầu cười, cười đến có chút xấu hổ. Vẻ mặt của bọn họ sao có thể giấu diếm được Đỗ Viễn Minh? Trong lòng Đỗ Viễn Minh có chút băn khoăn, chỉ hy vọng các cô tốt hơn một chút, trăm ngàn đừng ảnh hưởng hôn sự của ông……
Đỗ Thiến nghĩ nghĩ, lại gần Uyển Tình bên kia một chút. Uyển Tình vừa thấy, cũng đến gần cô. Đỗ Thiến bắt lấy tay nàng, nhiệt tình hỏi: ”Thi vào trường đại học xong chưa gặp cậu qua, cậu thi đỗ trường nào?”
“Đại học C. Nghe nói ngươi ở nước Mĩ?”
“Ừ, Newyork.” Đỗ Thiến lên đại học cũng không nổi danh ở Trung Quốc, cho nên liền nói thẳng nơi thành phố trường đang tọa lạc.