Chương 173: Cám ơn anh (H)
Mục Thiên Dương không một phút chần chừ, sải bước vào bồn tắm lớn, cùng cô ngồi mặt đối mặt, ôm cô đến trên đùi, cho cô ngồi xuống đối diện với thứ cứng rắn của mình.
“A……” Uyển Tình rên rỉ thở dốc, mãi đến khi trống rỗng được lấp đầy, rốt cục thỏa mãn thở dài một hơi.
Hai tay chống đỡ trên vai hắn, tự mình động.
Mục Thiên Dương đỡ cô nằm xuống, dụ dỗ: “Ngoan, nhẹ một chút, đừng ảnh hưởng anh xử lý miệng vết thương cho em.”
Uyển Tình có chút ủy khuất, có chút ẩn nhẫn, ngoan ngoãn nằm, cái mông như có như không hơi nhấp nhô lên xuống. Mục Thiên Dương cắn răng, sắc mặt liên tiếp di động, thật sự chịu không nổi tra tấn tiêu hồn này. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, băng bó miệng vết thương của cô ổn thoả, lúc này mới ôm chặt lấy cô, kịch liệt vận động.
Hắn cố ý nảy sinh ác độc làm cho cô rất nhanh tiết ra, thừa dịp dục vọng của cô chưa kéo tới lần nữa, nắm chắc thời gian một lần rửa sạch cho cô, sau đó ôm cô trở lại trên giường, bắt đầu điên cuồng suốt đêm không ngủ không nghỉ……
Uyển Tình tỉnh lại, cả người mềm nhũn vô lực, miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà. Thật lâu sau, cô hoảng sợ thở hổn hển một tiếng. Người con gái điên cuồng chủ động tối hôm qua thật là cô sao?
Cô lại có thể cầu Mục Thiên Dương thương cô, thậm chí toàn bộ quá trình, còn không ngừng thốt ra dâm ngôn uế ngữ!
Cô muốn ngồi xuống, không cẩn thận đụng tới vết thương trên tay, lại ngã xuống.
“Tỉnh rồi à?” Mục Thiên Dương vì chăm sóc cô, lại đem bàn đến bên giường xử lý công việc. Nghe được âm thanh của cô, vội vàng quay đầu. Hắn mặc áo sơmi trắng, quanh đáy mắt có quầng thâm. Tối hôm qua quá mệt mỏi, hắn cũng vừa tỉnh không lâu. Hắn nâng cô dậy, bưng một ly nước lọc đến bên miệng cô: “Uống từ từ thôi, em bị mất nước.”
Tối hôm qua, hầu như cứ sau một lần làm xong, hắn liền đút cho cô uống một cốc nước lớn. Nhưng hiện tại, môi cô vẫn khô nứt như vỏ cây.
Uyển Tình uống hai hớp, cảm thấy yết hầu thoải mái không ít, liền muốn tự mình cầm. Kết quả, vừa động thủ, đã bị Mục Thiên Dương ngăn cản: “Tay em toàn là vết thương, hai ngày này không nên cử động.”
Cho Uyển Tình uống xong hai ly nước, hắn lại đút Uyển Tình ăn cháo, sau đó lấy ra vài viên thuốc đưa cô: “Em có chút cảm mạo, uống cái này đi.”
Uyển Tình sửng sốt một chút, nhớ hắn sẽ không hại mình, liền uống.
Kỳ thật, sau khi hắn thức dậy, đã kêu bác sĩ cho cô, ( mình nghĩ MTD tức dậy trc UT, anh kêu bác sĩ cho cô, sau đó mới làm việc tiếp…) những thứ thuốc này đều là bác sĩ kê toa. Ngay cả vết thương trên tay cô, hắn cũng kêu bác sĩ xử lý qua một lần nữa.
Uyển Tình nằm trên giường hai ngày, tinh thần khôi phục gần như bình thường, nhưng tay còn chưa dám hoạt động lung tung.
Hai ngày này, Mục Thiên Dương cơ hồ đều ở nhà. Từ khi cô tỉnh lại, hắn không túc trực bên giường nữa, trở về phòng làm việc xử lý công việc của mình. Uyển Tình nhớ lại từng chút từng chút một chuyện ngày đó, bất kể trước kia thấy hắn như thế nào, nhưng lần này ít nhất thập phần cảm kích với hắn.
Cô nhìn tay của mình, nhớ tới bộ dáng hắn ngày đó băng bó cho mình. Hình như hắn càng quan tâm thương thế của cô hơn việc cô bộc lộ tư thái kiều mị sau tác dụng của thuốc kích thích.
Cô cho rằng, hắn chắc chắn sẽ nhân cơ hội này nhục nhã cô ra trò. Dù sao, trước đây cô giống liệt phụ trinh tiết, ngày đó lại giống như một người phụ nữ dâm đãng. Nhưng làm nhiều lần như vậy, hắn thủy chung không nói một lời xấu xa. Thậm chí sau khi tỉnh lại, hắn cũng không đề cập chuyện ngày đó, thật giống như căn bản không phát sinh qua, thật giống như…… Hắn không có thấy bộ dáng cô phóng đãng.
Đối với cô đây là chiếu cố tốt nhất.
Uyển Tình nhớ lại nhiều chuyện gần đây, không dám suy đoán hắn có tâm tư gì với mình. Nhưng lần này, cô hẳn là thành tâm thành ý cám ơn hắn.
Cô ra khỏi phòng, dùng hết sức mới mở cánh cửa ra. Đi đến trước phòng làm việc, nhìn hai tay của mình, đoán chừng đã không có hơi sức vặn nắm cửa. Suy nghĩ một lát, cô nâng chân lên đá cửa một cái.
“Vào đi.”
Cô cắn cắn môi, lại đá một cái.
Mục Thiên Dương sửng sốt, quay ghế dựa nhìn cửa chính. Sửng sốt một giây, nhảy vọt ra khỏi ghế, loáng cái đã chạy tới mở cửa ra.
Uyển Tình cúi đầu, nhìn chằm chằm hai tay quấn đầy băng gạc.
“Vào đi.” Mục Thiên Dương nói, xoay người trở lại chỗ ngồi.
Uyển Tình đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn: “Chuyện kia…… cám, cám ơn anh.”
Hắn dừng một chút, ôm cô lên đùi, hôn hôn bên tai cô: “Còn có chỗ nào không thoải mái?”
“Em khoẻ hơn nhiều rồi.”
“Chăm sóc vết thương ở tay thật tốt.” Mục Thiên Dương nói.
“Dạ.”
Yên tĩnh 2 phút, Mục Thiên Dương chuyển động con chuột máy tính: “Em xem phim không?”
Uyển Tình lắc lắc đầu, quay đầu nhìn hắn: “Em…… Em muốn về nhà.”
“Tay em còn không chưa lành hẳn.” Mục Thiên Dương thực bình tĩnh, không có ý phản đối cô, “Mẹ em ở hẳn chỗ làm rồi mà? Em một thân một mình ở nhà, làm sao chăm sóc mình?
Uyển Tình lắc đầu: “Ngày mai là tết nguyên tiêu, bà sẽ trở về. Hai ngày nữa là nhập học, em sẽ cẩn thận.”
Mục Thiên dương suy nghĩ một chút, nói: “Vậy em trở về đi. quần áo em mặc hôm đó (hôm Uyển Tình rời khỏi nhà) treo trong tủ quần áo, nhớ kỹ phải thay.”
“Dạ.” Uyển Tình trượt từ trên đầu gối hắn xuống, do dự một lát hỏi, “Ván cược kia…… Còn tính hay không?”
“Tính.” Mục Thiên Dương cúi đầu gõ bàn phím cách cách, trên màn ảnh hiện lên biểu đồ cô xem không hiểu, “Anh không quan tâm lần trước em như thế nào, lần này là ngoài ý muốn…… Về sau cẩn thận một chút, anh không phải lần nào cũng có thời gian đi cứu em.”
Uyển Tình thoáng cái nghẹn họng, đột nhiên chạy trối chết. Chạy đến cửa, Mục Thiên Dương đột nhiên kêu lên: “Chờ một chút!”
Uyển Tình đứng yên, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn đi tới, mở cửa cho cô: “Có gì cần thu xếp, cứ kêu bà Trương giúp em.”
“Dạ.”
“Là ai hạ độc em?”
Uyển Tình ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Là ai?” Hắn hỏi.
Đột nhiên cô nở nụ cười: “Anh sẽ không tin……”
“Em nói thử xem.”
“Vợ chưa cưới của anh.” Cô nói khẽ, xoay người rời đi, chưa từng nhìn biểu cảm của hắn.
Uyển Tình thay quần áo, cầm lấy bao tay đã được giặt sạch sẽ mang vào, đột nhiên cười. Cái bao tay này vừa vặn che kỹ băng gạc, chỉ cần trước mặt mẹ không cởi bao tay ra, bà sẽ không phát hiện. Chỉ có một ngày mà thôi, cô có thể giấu diếm được.
Cô nhìn mình trong gương, tuy rằng đã trải qua một trận kinh tâm động phách, nhưng hai ngày này cô ăn được ngủ được, trên mặt đã có huyết sắc, thoạt nhìn không chênh lệch lắm với lúc ra khỏi nhà. Hỏng bét! Sách của cô!
Cô thở dài, thôi quên đi, dù sao chỉ là một quyển sách giáo khoa lớp 11, mượn Thiên Tuyết xem thì tốt rồi.
Ra khỏi phòng, cô nhìn về phía phòng làm việc, chậm rãi đi tới, muốn nói cho hắn biết mình phải đi rồi. Nhắc chân lên, đang muốn gõ cửa, đột nhiên lại chậm rãi buông.
Lần này hắn giúp đỡ cô, nhưng trước kia thì sao? Chính là hắn, đã hủy cả đời cô! Bất kể hắn hiện tại thế nào, về sau ra sao, đều không thay đổi được sự thật hắn chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, hắn là một ác ma!
Uyển Tình xoay người bước đi, trong lòng tràn ngập oán hận. Cô nhất định phải rời đi! Một ngày nào đó, cô sẽ thoát khỏi ma chưởng của hắn!
Cô nhanh nhẹn xuống lầu, không phát hiện, cửa phòng làm việc mở ra.
Mục Thiên Dương đứng ngây ngốc một chỗ, lẳng lặng nhìn cô khuất dần khỏi tầm mắt. Mãi đến khi tiếng bước chân cũng không còn, hắn biết, cô đi rồi, không nguyện ở lại dù chỉ một ngày.
Chiều ngày mai mẹ của cô mới quay về không phải sao? Cô không đợi giữa trưa mai hẵng đi?
A…… Hắn khẽ cười một tiếng, đóng cửa lại, thống khổ đứng tựa vào cánh cửa.
Không ai có thể vô cớ tổn thương cô, kể cả hắn. Không chiếm được tình yêu của cô, chính là sự trừng phạt lớn nhất hắn phải chịu.
Chương 174: Cảnh cáo
Mục Thiên Thành từ Bất Dạ Thành đi ra, sắc mặt âm trầm kỳ cục.
Về nhà, hắn tìm ra video và tấm ảnh ngày đính hôn đó thu được, muốn đem toàn bộ truyền đi.
Không được! Còn không được!
Bây giờ còn cần cô ta này làm bia đỡ đạn, bằng không Uyển Tình không cẩn thận là sẽ bị sáng tỏ. Chỉ có khi cô ta là hắn vị hôn thê, cho dù Uyển Tình và hắn cùng một chỗ không cẩn thận bị người ta thấy, cũng có lý do qua loa được.
Một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn phá hủy cô ta! Về phần hiện tại…… Tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Mục Thiên Dương nghĩ nghĩ, chọn mấy tấm ảnh, gọi điện thoại cho Văn Sâm: “Cậu tới chỗ tôi ở một chuyến, lấy một ít tư liệu.”
Tắt điện thoại, hắn nếu có chút đăm chiêu gõ bàn.
Nam nhân muốn động vào Uyển Tình là Chu Khải Quốc, xem ra ông ta đã thông đồng với Thải Nghiên rất sâu. Tuy rằng lúc trước luôn luôn đưa đến Thải Nghiên bên cạnh ông ta, nhưng bọn họ rốt cuộc phát triển tới trình độ nào, hắn chắc chắn sẽ không hỏi đến, Chu Khải Quốc cũng không cần báo cáo với hắn.
Hiện tại thoạt nhìn, hai người bọn họ đã thông đồng thành kẻ ngoại tình, Thải Nghiên khẳng định là thích thú, bằng không sẽ không cùng nhau làm loại loại sự tình này! Về phần bọn họ có âm mưu quỷ kế khác hay không, hắn cũng đoán không được. Chu Khải Quốc quen sẽ chiếm tiện nghi, tuy rằng sắc, nhưng cũng hiểu bo bo giữ mình lắm, Thải Nghiên phía trước lại tính đi làm việc nhà nước…….
Nhìn ra, trước cho Thải Nghiên một cảnh cáo là tốt rồi. Về phần Chu Khải Quốc, tạm thời không động vào ông ta. Bất quá, hắn có thể bắt đầu làm chuẩn bị để động ông ta.
Sau khi Văn Sâm đến, Mục Thiên Dương cầm tấm ảnh cho hắn: “Nhìn thấy mặt, gửi cho cô ta; nhìn không thấy mặt, đi công bố ra ngoài! Trần như nhộng, phỏng chừng báo chí không dám đăng, thả lên mạng! Đã nói là thiên kim nào đó và ông chủ nhỏ, để người ta khóa tầm mắt đến xã hội thượng lưu, cho cô ta một cảnh báo.”
Văn Sâm nhìn tấm ảnh, mặt không chút thay đổi, nội tâm điên cuồng hét lên: tổng giám đốc! Đây chính là vị hôn thê của anh nha! Rốt cuộc hận bao nhiêu đây!
“Còn có, cậu tìm người chú ý Chu Khải Quốc một chút, qua vài năm tôi kéo hắn xuống ngựa!”
Văn Sâm:…… Anh và Chu bộ trưởng giao tình còn sao? Đây là hận bao nhiêu, lại có thể muốn trù bị trước vài năm! Đến lúc đó đừng nói Chu bộ trưởng, cùng Chu bộ trưởng có quan hệ lợi ích đều đã bị điều đi!
Văn Sâm rối rắm xong, rốt cục nhịn không được hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Thiên Dương nở một nụ cười: “Cậu đoán xem?”
Mặt Văn Sâm hơi hơi đen lại: “Vậy tôi đi làm.” Thời điểm tổng giám đốc cười đến rợn tóc gáy như vậy, chắc chắn không chuyện gì tốt!
“Không nên lưu lại dấu vết.”
Văn Sâm cước bộ dừng lại một lát, bất đắc dĩ trả lời: “Vâng.” Không lưu lại dấu vết? Hắn cũng không phải siêu nhân hay hacker, sao có thể không lưu lại dấu vết đây?
Văn Sâm đành phải gọi điện thoại cho Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành có bản lĩnh rất lớn, quen biết người tài ba cũng nhiều, loại sự tình này không nói chơi.
Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương nhận được điện thoại của Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành bên đầu kia cười gian hắc hắc hắc nửa ngày, nói: “Anh họ, nghe nói anh sẽ đối phó với vị hôn thê kia?”
“Hắn nói với em?”
“Ảnh chụp tùy tiện truyền lên mạng sẽ bị người theo dõi IP, muốn an toàn, chỉ có thể tìm hacker mà. Vạn nhất tìm người không thể tín nhiệm, sẽ càng nguy hiểm, đương nhiên vẫn là hỏi người một nhà vững chắc hơn.”
“Ừ hừ ~”
“Càng an toàn, đương nhiên bắt đầu truyền tấm ảnh từ nước ngoài, lại nối đến mấy trăm máy làm bù nhìn, bảo đảm thần tiên cũng không điều tra ra!”
“…… Ba phút sau anh phải họp.”
Mục Thiên Thành sửng sốt một chút, nói một hơi không ngừng nghỉ: “Một khi đã như vậy anh hãy để cho Văn Sâm mang theo đồ đến Nam Mĩ đi!”
“OK~”
Hôm đó buổi chiều, Văn Sâm liền buồn bực lên máy bay =.=
Đồng thời, Đinh Thải Nghiên nhận được tấm ảnh. Lần này không phải chuyển phát nhanh đưa tới. Cô đang thử quần áo ở cửa hàng đẳng cấp có danh tiếng, xoay người rời khỏi thử phòng thay đồ mới vài phút, khi trở về, chỉ thấy trên ghế có một phong thư. Nghi hoặc mở ra, nhìn thấy thân thể trần truồng của mình, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, bỗng nhiên đóng cửa lại, gắt gao khóa mình vào trong.
Cô cảm thấy toàn thân rét run, run run ngồi xổm xuống, thấy bên trong tấm ảnh mình quỳ trên bàn trà, chung quanh đều có nam nhân. Kí ức về đêm đó rốt cục rõ ràng, bao tử của cô ghê tởm giống như nuốt phải ruồi bọ.
Là ai? Là ai?!
Cô bỗng nhiên đứng lên, mở cửa đi ra ngoài, lại không tìm được bóng người khả nghi nào, ngược lại thiếu chút nữa bị nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm ảnh trong tay cô. Cô cả kinh một tiếng đổ mồ hôi lạnh, cũng không có tâm tình mua quần áo, nhanh chóng rời khỏi.
Thải Nghiên lái xe chạy đến nửa đường, liền nhịn không được dừng lại, ngồi xổm xuống nôn mửa không ngừng.
Rốt cuộc là ai đối với mình như vậy? Ngày đó cô khẳng định bị người bỏ thuốc! Là đám bạn kia của cô sao?
Còn có, mấy nam nhân kia là ai?
Cô nhất định là bị người ta thiết kế! Nhất định là thế!
Nhưng mà là ai? Là ai hại cô như vậy?
Im lặng hơn một tháng, đột nhiên gửi ảnh cho cô, có mục đích gì?
Thải Nghiên nghĩ tới nghĩ lui không rõ ràng, về đến nhà, cả đêm gặp ác mộng. Mục Thiên Dương gọi điện thoại kêu cô ăn cơm cô cũng không dám đi, chỉ sợ chột dạ lộ ra dấu vết.
Buổi chiều, Chu Khải Quốc lại gọi điện cho cô, kêu cô đi chỗ cũ mướn phòng. Cô suy nghĩ một chút, có lẽ có thể kêu hắn hỗ trợ, liền lén lút đi.
Đi đến cửa phòng khách sạn, đang muốn mở cửa, đột nhiên bị người từ sau lưng ép hôn. Chờ cô tỉnh lại, ánh mắt bị bịt mắt, cái gì đều nhìn không thấy, tay cũng bị trói chặt, không động đậy. Tiếp theo, cô phát hiện trên người mình không có mặc quần áo, một trận ngứa ngáy lan tràn toàn thân.
Cô hoảng sợ giãy dụa, lại như thế nào cũng tránh không thoát, khẽ gọi bất lực: “Cứu mạng! Cứu mạng……”
“Tỉnh?” Bên tai truyền đến âm thanh hưng phấn của nam nhân.
“Anh là ai?” Thải Nghiên kinh hãi.
“Cô đoán chúng tôi là ai?” Bên kia, lại truyền đến âm thanh một người nam nhân .
“A ——” Thải Nghiên kêu to, dùng sức giãy dụa, “Thả ra! Thả ra ——”
“Mỹ thực đưa lên cửa, sao có thể buông tha?” Âm thanh nam nhân thứ ba truyền đến. Nam nhân không để ý giãy dụa của cô, đều tới gần thân thể của cô.
Thải Nghiên cả người phát run, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Lúc này, hai chân của cô bị người ta tách ra, đối phương không để ý giãy dụa của cô, cầm một thứ lạnh lẽo nhét vào trong cơ thể cô. Tiếp theo, cái đồ kia điên cuồng ra vào trong cơ thể cô, chỉ trong chốc lát, giãy dụa của cô đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhịn không được khát cầu nam nhân xâm phạm.
“Các người là ai……” Thải Nghiên thống khổ khóc, thân thể khát cầu, lý trí lại ở kháng cự, “Là ai…… Thả tôi……”
“Thật sự em muốn thả sao? Bảo bối?”
“Ô ô……”
Cô thét chói tai, rên rỉ thở dốc, không biết là vui mừng hay là sợ hãi. Làm hai tay bị ràng buộc được cởi ra, cô nhưng không có ý thức chạy trốn, ngược lại chủ động leo lên bọn họ, vặn vẹo vô cùng nhiệt tình.
Không biết giằng co bao lâu, hành vi của các nam nhân trở nên bạo ngược, dùng đủ loại khí cụ ở trên người cô. Cô thét chói tai cầu xin tha thứ, bọn họ lại càng thêm hưng phấn.
Cô cảm thấy mình không được, sẽ chết…… Sẽ chết……
“Ôi trời!” Một người nam nhân đột nhiên hoảng sợ kêu một tiếng.
“Sao lại chảy máu?” Một nam nhân khác hỏi.