Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 633: Ngoại truyện: Thành • Sâm (4)

Đi đến cầu thang liền nhìn thấy Văn Sâm đi lên, cơ thể cậu lập tức cứng đờ.

Văn Sâm vịn cầu thang, từng bước từng bước đi đến trước mặt cậu, phát hiện ra có người chặn đường, lúc này anh mới ngẩng đầu lên.

Mục Thiên Thành thấy sắc mặt anh ửng hồng, rõ ràng là uống rất nhiều rượu.

Tay vịn cầu thang của Văn Sâm phát run, anh chậm rãi nghiêng người nhường đường. Mục Thiên Thành đi qua bên cạnh anh, anh đột nhiên vươn tay, bắt được ta của cậu. Mục Thiên Thành có chút chấn động, quay đầu trừng anh.

Ánh mắt anh si ngốc nhìn cậu, đáy mắt tràn đầy yếu ớt.

Mục Thiên Thành gỡ tay anh ra, vác lều trên vai, bước nhanh xuống dưới.

Nửa đêm, trời “thương” cậu liền đổ mưa. Mục Thiên Thành căm tức kéo trại trở về phòng.

Văn Sâm nằm ở trên giường, căn bản là không ngủ được, nghe thấy có tiếng động, liền đứng dậy xem chút.

Mục Thiên Thành ném trại lên mặt đất, đóng cửa lại, vào phòng tắm.

Văn Sâm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chậm rãi nằm xuống. Anh run rẩy lấy tay che mắt mình, trong lòng đau đớn.Anh không nên thổ lộ… Cậu ấy làm sao có thể tùy tiện cùng anh? Bất quá… Kết thúc tại đây cũng được. Không thấy nhau, tuyệt giao, tất cả cũng sẽ qua nhanh thôi.

Tiếng nước trong phòng tắm bỗng dừng lại, anh nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, liền bình tình giả bộ ngủ. Một lát sau, cước bộ tựa hồ như dừng lại trước giường anh, anh liền bở tay xuống, liền thấy Mục Thiên Thành quấn khăn tắm, toàn thân đầy nước đứng ở trước mặt anh.

Mục Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Ở nước ngoài loại sự việc này cũng không thiếu, tôi ở trong quân đoàn cũng gặp không ít. Tôi cho rằng, tôi sẽ không phải là người như vậy.” Nói xong, cậu liền xốc chăn trên người Văn Sâm lên.

Văn Sâm sợ tới mức nhảy dựng lên.

Cậu liền đè người xuống, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Như thế nào? Sợ rồi sao? Anh nghĩ muốn dọa người trước không nghĩ tới chính mình bị dọa sao.”

Văn Sâm ngơ ngác nhìn cậu.

Tay cậu mò tới chiếc quần…xi-líp của Văn Sâm, Văn Sâm bắt được tay cậu, nghĩ muốn cản lại. Nhưng Văn Sâm làm sao có thể là đối thủ của cậu?

Mục Thiên Thành nghĩ muốn giáo huấn anh một trận!

Mục Thiên Thành nghĩ đối với cậu chuyện này cũng chẳng sao cả. Cậu cảm thấy bởi vì có liên quan đến chức nghiệp, cho nên cũng không có khái niệm gì về trinh tiết cả. Trước kia sẽ không có nghĩ tới lần đầu tiên của mình sẽ như thế nào. Nhưng hôm nay người đàn ông này dám khiêu khích cậu!

Cậu chỉ nghĩ Văn Sâm là biến thái, sợ Văn Sâm một ngày nào đó sẽ đụng tới Mục Thiên Dương cùng Phương Trì, cho nên muốn giáo huấn đối phương một trận thật tốt!

Văn Sâm thấy cậu cường thế, cho nên cũng đã thỏa hiệp rồi.

Mục Thiên Thành không hề có kinh nghiệm, tự nhiên cũng sẽ không có chuẩn bị nhiều, Văn Sâm bị đau đến chết đi sống lại, nhưng anh vẫn gắt gao bám chặt lấy thắt lưng cậu.

Sau khi chấm dứt, Văn Sâm thiếu chút nữa thì ngất đi.

Mục Thiên Thành lùi lại, nhìn thấy ga trải gường hỗn loạn, liền tự mình dọn dẹp, sau đó nhìn Văn Sâm cười lạnh: “Thích đàn ông, liền là kết quả này, anh hẳn là không nghĩ tới đi?”

Văn Sâm suy yếu mở mắt, vạn phần đau lòng.

Mục Thiên Thành mặc quần áo tử tế lại, xách hành lý của mình lên: “ Anh nói với anh trai tôi, tôi có việc đi trước!” Đi tới cửa, cậu lại quay trở về, bóp chặt lấy cằm Văn Sâm, sẵng giọng nói, “Tôi cảnh cáo anh, không được đi trêu chọc anh tôi cùng Phương Trì, nếu không thì anh sẽ biết tay tôi!”

“Tôi… Không…” Văn Sâm nghĩ muốn nói cho cậu, anh không muốn đi trêu trọc ai cả, anh là thật lòng….

Mục Thiên Thành bỏ lại anh, rời khỏi phòng.

Mục Thiên Thành trở lại Dong Binh Đoàn, tìm trong đội hai đồng chí có hiểu biết về nam x nam cái gì đó. Đối phương kinh ngạc địa nhìn cậu: “Anh… Anh cũng không phải là đã ngủ với người ta rồi chứ?”

“Uh`m, có người mời tôi ngủ cùng với anh ta, tôi liền ngủ, tôi nhận ra anh ta hẳn là lần đầu tiên…”

Mục Thiên Thành được người ta truyền thụ cho một ít kinh nghiệm, lại cũng người ta đùa vui một chút, thấy cũng đến lúc rồi liền gọi điện về cho người nhà. Vốn là muốn tìm Mục Thiên Dương, nhưng Mục Thiên Dương không ở nhà, thế là cậu liền cùng Mục lão gia tâm sự, sau đó là Thiên Tuyết nghe điện thoại.

Thiên Tuyết trách cậu: “Anh cũng không chơi với em!”

“Được rồi được rồi, lần sau trở về liền dẫn em đi chơi, qua hai năm nữa thì tốt rồi.” Bây giờ cậu còn đang trong giai đoạn huấn luyện, một năm 365 ngày, cũng chỉ có 5 ngày nghỉ.

Mục Thiên Thành lại gọi điện thoại cho Mục Thiên Dương, hỏi: “Anh như thế nào lại không có ở nhà?”

“Văn Sâm vừa về đến nhà liền phát sốt, anh là bạn cậu ấy cũng không thể không quản được. Trong nhà Phương Trì lại có việc nên trở về rồi.”

“A……” Mục Thiên Thành chậm rãi nói, “Vậy thì tìm người chiếu cố anh ta. Em thấy thân thể anh ta chắc sắp hỏng rồi, vừa mới đổ bệnh xong lại bị bệnh tiếp.”

“Chú cho rằng người nào cũng như chú chắc? Ở bên ngoài thì cẩn thận một chút!”

Mục Thiên Dương cúp điện thoại, Văn Sâm nằm ở trên giường quay đầu lại: “Là ai vậy? Thiên Thành?”

“Uh`m, nó đến trường học rồi gọi điện thoại trở về báo bình an.”

“A……” Văn Sâm nằm xuống giường. Lúc trước vẫn nói Mục Thiên Thành ra nước ngoài học, không nghĩ tới lúc này lại nghe nói tới “Dong Binh đoàn”, chắc là ở nơi khác rồi.

“Có việc thì gọi bạn học phòng đối diện nhé, tôi phải đi học đây.” Mục Thiên Dương nói. Nói là chăm sóc, nhưng Mục Thiên Dương cũng không biết chăm sóc người khác như thế nào, chẳng qua là coi chừng người ta thôi, vạn nhất người ta có ngã ra thì anh còn đỡ hay làm cái gì linh tinh khác.

Văn Sâm gật đầu, còn nói thêm một tiếng “Cảm ơn”, nhưng trong lòng là thống khổ đâu ai hiểu được.

Anh không nghĩ tới, Mục Thiên Thành lại độc ác như vậy. Nếu đối xử với anh độc ác hơn chút thì tương lai còn có hi vọng. Còn như bây giờ…Có lễ cậu ấy cũng không thèm để ý tới anh rồi?

Về sau có hai lần, Mục Thiên Dương ở tại phòng trọ nhận điện thoại của Mục Thiên Thành, Văn Sâm vừa nghe liền biết là cậu ấy gọi tới, vì thế liền lật sách viết chữ cũng chậm lại, ý đồ muốn nghe ngóng đôi chút tin tức.

Nghỉ hè năm đó, Văn Sâm định đi làm thêm để học hỏi kinh nghiệm. Mục Thiên Dương cứ như vậy kéo anh tới công ty mình, bắt đầu thực tập luôn.

Mục Thiên Dương muốn cho anh cơ hội, cũng là để chính mình bồi dưỡng trợ thủ sau này. Vì cùng bằng tuổi nên Mục Thiên Dương không nghĩ tới sẽ cho anh nắm chức vụ cao trong công ty. Nếu Văn Sâm cảm thấy làm việc vặt cũng thật mất mặt, vậy thì anh cũng chẳng cần bồi dưỡng nữa!

Cũng không tồi, Văn Sâm cẩn trọng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mọi việc đều nhất nhất hoàn thành.

Mục Thiên Dương hết sức hài lòng, cảm thấy anh có thể tiếp nhận mọi nhiệm vụ bên trên giao xuống, liền nghĩ đến anh sẽ có một trợ thủ đắc lực trong tương lai, trong lòng anh lại cảm thấy thật đắc ý.

Văn Sâm làm việc tại công ty khoảng một tháng, một ngày nào đó đến văn phòng Mục Thiên dương đưa tài liệu xong, đang định xuống tầng trệt, thì đi đến cửa thang máy liền gặp Mục Thiên Thành, nhịn không được có chút sửng sốt.

Mục Thiên thành cũng vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Anh như thế nào lại ở đây?”

“Làm thêm.” Văn Sâm trả lời.

Mục Thiên Thành gật gật đầu, đi phía trước một bước, lại quay đầu nói: “Xế chiều ngày mai tôi phải đi.”

Văn Sâm sửng sốt, gật đầu, đi xuống lầu. Ý tứ của cậu ấy là….buổi sáng ngày mai cậu ấy không có thời gian tới đây?

Buổi tối, Mục Thiên Thành tự nhiên phải về nhà ăn cơm, nhưng Văn Sâm, Phương Trì đều là bạn tốt, cũng nên tụ tập một buổi. Cậu chỉ trở về có một ngày, lại không thể chia thời gian ra được, Mục Thiên Dương đành phải kéo Văn Sâm cùng Phương Trì về nhà mình.

Văn Sâm trong lòng cảm giác có chút kỳ quái, cũng không phản đối.

Đến khi đến Mục gia, Mục Thiên Thành cùng Phương Phi đều đi trêu đùa tiểu mỹ nhân Thiên Tuyết rồi. Văn Sâm ngồi ở phòng khách, không nói gì.

Buổi tối ăn cơm xong, Phương Trì tự mình lái xe về nhà nên nói: “Tớ đưa Văn Sâm về trường học.”

“Để em đưa anh ấy đi!” Mục Thiên Thành đột nhiên vui vẻ nói, sau đó liền đóng cửa xe lại, “Anh đi nhanh đi, em lấy xe anh em là được.”

Mục Thiên Dương lạnh giọng: “Chú có bằng lái?”

“Nước ngoài thì có tính không?”

“…”

“Được rồi, em rảnh liền đi thi lấy bằng, anh để em đi đi!”

Mục Thiên Dương sợ cậu liều mạng, liền nói: “Vị trí tay lái cũng không giống nhau – – “

“Em có thể lái mà!” Mục Thiên Thành đoạt lấy chìa khóa xe, kêu Văn Sâm lên xe.

Mục Thiên Dương cũng không có ý định muốn ngăn cản cậu, chỉ có thể nói: “Tự giải quyết cho tốt, đi đứng cẩn thân cho anh!”

Mục Thiên Thành vẫy vẫy tay, xe quay đầu, sắc mặt liền thay đổi.

Văn Sâm liếc cậu một cái, không nói lời nào, trong lòng có chút lo sợ bất an.

Mục Thiên Thành đầu ngón tay gõ gõ tay lái hỏi: “Mấy tháng này, anh đi tìm người đàn ông khác?”

Văn Sâm cả kinh, quay đầu lại nhìn cậu, thốt lên: “Không có!”

Mục Thiên Thành gật đầu: “Tốt lắm, chúng ta đi thuê phòng.”

Văn Sâm: “…”

Chương 634: Ngoại truyện: Thành • Sâm (5)

Tìm một nhà trọ nhỏ, hai người làm bộ như đi công tác, liền thuê một phòng đôi, sau đó liền ngủ trên một chiếc giường…

Mục Thiên Thành lần này có vẻ ôn nhu hơn, công tác chuẩn bị cũng rất tốt, cái gì cần có cũng có, nhưng Văn Sâm vẫn rất đau, bất quá so với lần trước thì tốt hơn nhiều rồi.

Lăn qua lăn lại cũng một giờ, rốt cục cũng kết thúc, Văn Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mục Thiên Thành nằm xuống bên cạnh anh, nghỉ ngơi một hồi, liền xoay người lại khẽ cắn bả vai Văn Sâm, tay khẽ vân vê điểm đỏ đỏ trước ngực anh: “Vẫn kiên trì sao?”

Văn Sâm nheo mắt lại, có chút sợ. Lần trước anh nghỉ ngơi rất lâu, thiếu chút nữa thì mất nửa cái mạng.

Mục Thiên Thành xoay người đè anh: “Ai kêu em lựa chọn con đường này? Dần dần rồi sẽ quen.”

“Dần dần sẽ quen?” Văn Sâm ngu ngốc lặp lại. Có ý gì? Còn có về sau sao? Dù cho là một năm, hai năm, cũng sẽ không phải là mãi mãi. Đúng vậy, tại sao lại thành ra thế này a?

Anh nhìn Mục Thiên Thành, chậm rãi cụp mắt xuống. Thôi thôi, là anh chủ động đi trêu chọc người ta… Chờ cậu ấy chán ngấy anh rồi, một mình anh chịu đựng cũng được.

Mục Thiên Thành cúi đầu, môi cậu khẽ chạm vào môi anh. Môi anh run lên, khẽ mở. Đầu lưỡi Mục Thiên Thành liền chui vào, cùng anh dây dưa một chỗ.

Lại một phen **, Mục Thiên Thành nghỉ ngơi một lúc, liền đứng dậy mặc quần áo.

Văn Sâm cầm lấy chăn, ngón tay run rẩy. Đây là như thế nào? Ngủ xong liền đi? A… Anh cũng chỉ xứng như vậy mà thôi.

Mục Thiên Thành mặc quần áo tử tế, ngồi đến bên giường, cầm tay anh. Loại ôn nhu này… Làm cho trái tim người ta cũng trở nên ấm áp, Văn Sâm có chút kích động nhìn cậu.

Cậu có chút không tự nhiên nói: “Lần trước… Em không thể trách tôi.”

“Tôi không trách cậu.” Văn Sâm muốn ngồi dậy.

Mục Thiên Thành ấn anh trở về: “Tôi cũng không phải ra nước ngoài để du học, bình thường đều một năm, hai năm, thậm chí là năm năm cũng không trở lại. Nếu có trở lại, cũng không ở được vài ngày. Bất quá… Tôi sẽ không tìm người đàn ông khác, cũng sẽ không tìm người phụ nữ khác. Tôi không chắc chắn khi nào mọi chuyện mới ổn định lại, nếu em nguyện ý, thì ở chỗ này chờ tôi. Nếu em đi tìm người khác, vậy thì nói cho tôi biết, tôi không muốn chạm phải người mà người khác đã chạm qua.”

Văn Sâm kích động đến toàn thân run rẩy.

Mục Thiên Thành thu tay: “ Em cẩn thận suy nghĩ đi.”

Văn Sâm bắt lấy tay cậu: “Chúng ta! Cậu…”

Mục Thiên Thành cầm tay anh, hung hăng nắm chặt “Đây chính là em nói, nếu em dám câu tam đáp tứ… Tôi sẽ để cho bốn người làm chết em! Em kéo tôi đi trên con đường này…Tôi biết lần trước có chút ngoan độc đối với em, về sau lại càng không có nhiều thời gian bồi em, cũng chỉ có thể… Chỉ có thể chung thủy với một người. Nếu đồng ý, cả đời này tôi nguyện ý ở cùng em.”

“Được…” Văn Sâm ngồi xuống, ôm cậu, “Thực xin lỗi…”

Mục Thiên Thành vỗ vỗ vai anh, để cho anh nằm xuống.

Văn Sâm nhìn anh: “Thiên Dương bảo anh ở bên ngoài cẩn thận chút, anh… Nhất định phải cẩn thận đấy.”

Mục Thiên Thành liếc anh một cái, nằm xuống bên cạnh anh, ôm anh vào trong ngực: “Anh sẽ.”

Qua một lúc lâu sau, Văn Sâm hỏi: “Anh không đi nữa hả?”

“Uh`m, ở cùng em.”

Văn Sâm nở nụ cười.

Một giờ sau, Văn Sâm ngủ thiếp đi. Điện thoại Mục Thiên Thành liền đổ chuông, cậu vội vàng tiếp: “Ưhm?”

“Mục Thiên Thành chú ném xe anh đi đâu rồi hả?!” Mục Thiên Dương gào thét, kỳ thật là sợ cậu lái xe loạn xạ, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.

“Em ở cùng với Văn Sâm.” Mục Thiên Thành nói.

“A….” Mục Thiên Dương thở phào một hơi, nghe đến bên kia cực kỳ an tĩnh, hẳn là không có gây ra chuyện gì xằng bậy đi.

Mục Thiên Thành ném qua một trái bom: “Em ngủ với cậu ấy.”

“Hử?” Mục Thiên Dương sửng sốt, không có nghe ra “Chú nói cái gì?”

“Uh`m… Anh cẩn thận suy nghĩ, là cái anh đang nghĩ đến đấy.”

Mục Thiên Dương trợn mắt, chết lặng, lát sau liền gầm lên: “Con mẹ nó, chú đang ở đâu?!”

Mục Thiên Thành báo địa chỉ, để điện thoại di động xuống, cười cười, hôn một chút lên vai Văn Sâm. Không bao lâu, liền nghe đến một trận ồn ào bên ngoài, sau đó cửa phòng cậu liền bị đá văng.

Cậu nghe thấy giọng nói của ông chủ, vội vàng nhảy xuống quấn người dấu đi, sau đó mới chạy đi mở cửa.

Mục Thiên Dương thở hồng hộc nhìn cậu, đẩy cậu ra đi vào trong phòng, nhấc hai cái chăn lên nhìn một chút….Trên giường không có ai, có người ngủ ở đây mới lạ chứ!

Mục Thiên Thành ở bên ngoài nói với ông chủ: “Không có việc gì, là anh trai tôi có việc gấp tìm tôi.”

Đem ông chủ đuổi đi rồi, Văn Sâm cũng vừa lúc thức dậy, nhìn thấy Mục Thiên Dương đứng ở trong phòng, liền cả kinh.

Mục Thiên Thành ấn anh về trên giường, đắp lại chăn cho anh: “Không có việc gì, em ngủ đi.” Sau đó lôi Mục Thiên Dương ra ngoài.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi, đi nhanh ra ngoài, sau khi đi ra đường cái liền lao vào đánh người.

Mục Thiên Thành bị trúng hai phát, nói với anh trai: “Anh giúp em coi chừng cậu ấy, đừng để cho cậu ấy thông đồng cùng người đàn ông khác, đàn bà lại càng không được.” Nếu như bị phụ nữ bẻ thẳng thì cũng thật đáng buồn rồi.

Mục Thiên Dương lại lao vào đánh. Mục Thiên Thành đã bị đánh vài quả liền quay ra đánh lại.

Hai anh em đánh nhau hồi lâu, mới ngồi lên lan can. Mục Thiên Dương vô luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được, nghỉ ngơi một lúc, lại đẩy Mục Thiên Thành ngã trên mặt đất, đánh thêm mấy quyền nữa.

Mục Thiên Thành nói: “Nếu đã bắt đầu rồi cũng không thể bội tình bạc nghĩa a…”

Mục Thiên Dương vừa muốn đánh, lần này cậu liền né tránh.

Mục Thiên Dương hỏi: “Chú bắt đầu từ khi nào?”

“Khụ…” Mục Thiên Thành cúi đầu, “Anh cảm thấy…Cậu ấy có thể bị ép sao?”

Mục Thiên Dương gầm thét: “Chính chú làm loạn thì cũng thôi đi, lại còn kéo người khác xuống nước?!”

“Cậu ấy đồng ý.” Mục Thiên Thành nói.

“…”

“Dù sao cũng còn trẻ, trước cứ như vậy đi. Chuyện về sau, thì sau này hãy tính.” Mục Thiên Thành biết, anh cậu là nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường….

Mục Thiên Dương đau đầu gần chết, em trai anh khác người cũng thôi, đều đã để cho nó đi Dong Binh huấn luyện rồi! Hiện tại định hướng tình dục cũng thay đổi… Thật con mẹ nó! Chú ngủ liền ngủ, vụng trộm ngủ thì cũng thôi đi, vì cái gì còn phải báo cho anh biết?!

Hơn nữa ngày, Mục Thiên Dương mới quay đầu lại, đánh giá cậu từ đầu đến chân một lần: “Chú là…Ở trên?”

“Vô nghĩa!” Dù Văn Sâm có muốn làm công, hiện tại cũng không có khả năng rồi.

“Được rồi.” Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai cậu, “Anh giúp chú che dấu. Không! Anh là không biết gì cả! Vạn nhất bị ông nội phát hiện, chú cũng đừng kéo anh xuống nước!”

“Cảm ơn anh!” Mục Thiên Thành cười nói, phủi mông nghĩ muốn về khách sạn, đột nhiên nói, “Cái kia… Anh để cho cậu ấy nghỉ ngơi hai ngày đi.”

Mục Thiên Dương gầm thét: “Chú cút ngay cho anh!”

Mục Thiên Thành lập tức lăn trở về phòng, ánh mắt Văn Sâm phức tạp nhìn cậu. Cậu bĩu môi, nhảy lên giường.

Văn Sâm nhìn cậu: “Anh, anh ấy…”

“Không cần phải quan tâm đến anh ấy.” Mục Thiên Thành nói, “Anh xin nghỉ hai ngày cho em rồi.”

“…” Mặt Văn Sâm đỏ rực lên, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận. Ngày mai phỏng chừng anh mà đi làm liền bị lộ, nếu xin phép rồi, liền nghỉ ngơi thật tốt vậy.

Tay Mục Thiên Thành trượt xuống eo anh: “Ngày mai anh liền đi, không biết khi nào mới về a. Em lại được nghỉ ngơi hai ngày, không bằng…”

“Uh`m…” Văn Sâm bị cậu sờ, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể cũng nhịn không được vặn vẹo.

“Xem ra, phải làm thêm vài lần nữa, chúng ta mới có khoái hoạt a…”

“Anh…” Văn Sâm bắt lấy tay cậu, “Anh có vẻ rất có kinh nghiệm…”

Lần đầu tiên anh còn rất cứng rắn, hôm nay lại…

“Ghen a?” Mục Thiên Thành cười nhẹ, “Còn không phải là vì em. Nghe anh trai nói, em phải sốt đến vài ngày. Yên tâm, bên ngoài anh không có ai, nhưng muốn làm cho em thoải mái…”

“Thiên Thành…” Văn Sâm cảm động ôm anh, “Cảm ơn anh…Em… Em cũng sẽ không có người khác.”

“Đó là điều đương nhiên….Nếu không phải vậy… Hừ ~ “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK