Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 339: Xảy ra vấn đề (1/3)

Uyển Tình nghiêng tai nghe xong, nói: “Giống như đang cãi nhau với người ta?”

“Đi xem!” Mục Thiên Dương đứng lên, trước mặc tắm áo dài với cô mới đi mở cửa. Sợ gặp được người quen, anh còn kêu cô tránh phía sau cửa không cần xuất hiện. Mở cửa, chỉ thấy Thiên Tuyết mặc tắm áo dài, đang túm một nam nhân đồng dạng mặc tắm áo dài lớn tiếng nói chuyện.

Mục Thiên Dương nhíu mày, con nhóc kia có thể miễn điểm tâm hay không? Loại địa phương này có thể náo loạn sao, vạn nhất gặp được người quen liền phiền toái! Mục Thiên Dương không hờn giận kêu lên: “Thiên Tuyết, em đang làm gì đó?”

Thiên Tuyết quay đầu, kéo tay người ta nói: “Anh, là anh họ!”

Mục Thiên Dương trừng lớn mắt, khá lắm, quả nhiên là Mục Thiên Thành! Anh bỗng nhiên thấy dưỡng khí không đủ, một tay túm người vào nhà, Uyển Tình tránh phía sau cửa hoảng sợ.

“Ai nha chị dâu nhỏ đã lâu không gặp ——” Mục Thiên Thành lảo đảo một cái, vội vàng mượn sức áo tắm dài thiếu chút nữa bị kéo rơi.

“Câm miệng!” Mục Thiên Dương khẽ quát một tiếng, đóng cửa lại, “Em ở trong này làm gì?”

Mục Thiên Thành dừng một chút: “Nghỉ phép.”

“Hôm nay nghỉ phép?” Mục Thiên Dương giả cười, “Còn chưa nghỉ đâu.”

“Anh cũng có thể, cái gì em không ——”

“Hai chúng ta giống nhau sao?” Anh là đại BOSS! Đại BOSS có ý gì, không chịu hết thảy hạn chế điều lệ chế độ! Anh muốn khi nào thì nghỉ, nên nghỉ thời điểm nào!

Thiên Tuyết vừa mới nhìn thấy Mục Thiên Thành còn thật cao hứng, cảm thấy nhiều người chơi rất vui, lúc này đột nhiên nhớ tới, Mục Thiên Thành đi làm ở tổng công ty nha! Cô lập tức nhảy qua chỉ trích anh: ”Tại sao anh có thể bỏ bê công việc đấy? Nhanh trở về, công ty đóng cửa làm sao bây giờ?”

Trán Mục Thiên Dương giật giật, đẩy cô ra: “Ngoan, đi chơi với Uyển Tình ~” Công ty anh sao dễ đóng cửa như vậy? Cho dù muốn đổ, cũng sẽ không bởi vì Mục Thiên Thành không ở đấy mà đổ!

Thiên Tuyết vểnh miệng một chút, chuyện của công ty cô cũng không hiểu, chỉ có thể đi tìm Uyển Tình. Hai người ngồi trên sô pha, có hơi nhàm chán, lấy sushi ra ăn, vừa ăn, vừa xem bọn anh nói chuyện, tựa như đang xem diễn.

Mục Thiên Thành không đợi Mục Thiên Dương bức cung, cúi thấp đầu rầu rĩ nói: “Em và Văn Sâm đến bên này công tác.”

Trăm ngàn chỗ hở! Người Mục Thiên Dương đang sống ở thành phố C, nếu bên này có việc, nhất định là anh ở gần xử lý, làm sao còn cần Văn Sâm đi một chuyến nửa? Bất quá anh nhìn biểu tình Mục Thiên Thành, chỉ biết hai người này xảy ra vấn đề, cũng không nhẫn tâm trách cứ nó: ”Cậu ta ở đâu?”

“Ở trong phòng.”

“Cùng nhau ăn cơm!” Anh tốt xấu là “Giám đốc”, bọn họ xảy ra vấn đề, anh cần phải quan tâm.

Mục Thiên Thành gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Thiên Tuyết và Uyển Tình chẳng hiểu ra sao, bọn họ bốn câu đã nói xong rồi? Bốn câu nói vô cùng đơn giản, sao cảm giác ẩn chứa bí mật vô hạn đây?

Mục Thiên Dương quay đầu, thấy các cô đang cắn sushi, nhịn không được đau đầu: “Đừng ăn, Thiên Tuyết em trở về phòng thay quần áo, chúng ta đến nhà ăn ăn cơm.”

Thiên Tuyết ôm lấy cặp lồng cơm: “Hộp này em ăn khuya buổi tối, cầm đến phòng trước.” Cơm nước xong anh hai và Uyển Tình nên OOXX, cô lúc này không mang theo đi, sẽ không cơ hội mang đi.

Mục Thiên Dương đau đầu lợi hại hơn, thích ăn như vậy, sao gả đi đây? Nếu không chú ý béo lên bốn năm vòng, vậy ngoại hình có trở ngại……

Uyển Tình thấy anh cau mày, xấu hổ buông sushi ăn một nửa trong tay ra. Mục Thiên Dương nhất thời trở nên rất không nguyên tắc: “Ăn đi ăn đi, em rất gầy, cũng nên ăn nhiều một chút!” Nữ nhân của mình cũng không thể để bị đói, về phần dáng người gì đó, béo lên hai vòng xúc cảm rất tốt!

Uyển Tình thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái, đứng dậy thay quần áo: “Về sau em muốn ăn uống điều độ, đỡ phải béo lên anh ghét bỏ em!”

“Sợ anh ghét bỏ em à?” Mục Thiên Dương cười, thấy cô cởi tắm áo dài, trước ngực no đủ đứng thẳng trên không trung, nhất thời tâm ngứa khó nhịn, nhịn không được đưa tay bóp bóp.

Uyển Tình hô nhỏ một tiếng, vội vàng kéo tắm áo dài, đỏ bừng cả mặt hỏi: “Anhlàm gì?!”

“Ưm…… Số lượng lớn nhỏ.”

Uyển Tình cứng lại, đưa tay ấn ngực anh, đẩy đẩy đẩy phía sau anh…… Đến đổ lên cửa, sau đó nói: “Đứng ở chỗ này không được nhúc nhích!”

Mục Thiên Dương:……

Uyển Tình cười đắc ý, chạy tới thay quần áo. Đổi xong rồi, anh mới đổi. Anh cố ý đứng trước mặt cô triển lãm dáng người, Uyển Tình bất mãn trừng anh một cái: “Anh nhanh chút! Lớn tuổi còn khoe cái gì mà khoe?”

Phốc —— Mục Thiên Dương ngực bị đâm một đao, biubiubiu nhỏ máu.

Ai, già, hơn, một, tuổi?! A?!

Không ngờ dám chê anh già…… Mục Thiên Dương bi phẫn liếc nhìn cô một cái, âm thầm quyết định, đêm nay muốn để cô kiến thức tốt hùng dũng oai phong của mình một chút, làm cho cô khắc sâu nhận thức anh còn phi thường phi thường trẻ tuổi! Mới không có lớn tuổi đâu, hừ!

Uyển Tình ngồi ở một bên, đột nhiên nghĩ đến anh vừa mới kêu mình ăn nhiều một chút, sau đó lại tơi số lượng lớn nhỏ…… Chẳng lẽ anh ghét bỏ mình nhỏ?! Ngại cô nhỏ, còn mỗi ngày buổi tối bóp bóp làm gì?

囧! Uyển Tình vừa 囧, vừa lại thực nổi cáu, ngẩng đầu hỏi anh: “Thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Anh vừa mới đo, thích hợp không?” Uyển Tình cắn răng hỏi.

“Ách ——” Mục Thiên Dương nhìn lướt qua ngực của cô, thấy mặt cô có vẻ giận, thầm nghĩ quả nhiên chuyện tình nữ nhân để ý đều giống nhau —— tuổi, dáng người, vẻ đẹp, ngay cả Uyển Tình cũng không ngoại lệ. Anh ho nhẹ một tiếng, “Thích hợp, vừa thích hợp.”

“Vậy anh để em ăn nhiều một chút là có ý gì?”

“Là em rất gầy, anh chưa nói ăn nhiều một chút tăng địa phương nào nha!”

“Tăng địa phương khác?”

“Đúng! Cánh tay nhỏ chân nhỏ, người ta thấy đau lòng.”

Uyển Tình mân mê miệng: “Nhưng nữ nhân một khi biến dạng, nam nhân sẽ bên ngoài. Anh không phải muốn nuôi em béo, sau đó liền quang minh chính đại không quan tâm em?”

Mục Thiên Dương hừ nói: “Nếu em dám béo thành heo, anh đương nhiên không cần em!”

“Anh ——”

Mục Thiên Dương cười ha ha, ôm vai của cô, thân mật nói bên tai cô: ”Yên tâm, béo đến không thể béo nữa anh sẽ nhắc nhở em.” Cùng cô cười đùa như vậy, thật thật sự là vui.

Mở cửa, hai người hoảng sợ! Chỉ thấy Thiên Tuyết đứng ở bên trái, Thiên Thành đứng ở bên phải, một cái dùng máy lên Weibo, một cái trực tiếp vòng hai tay quanh ngực vẻ mặt u buồn, nghiễm nhiên thành hai thần giữ cửa.

Mục Thiên Dương tức giận hỏi: “Hai người các em làm gì?”

“Chờ các anh ăn cơm đấy.” Thiên Tuyết thu hồi di động.

Mục Thiên Dương buông Uyển Tình ra, để cô và Thiên Tuyết đi lên trên, hỏi Mục Thiên Thành: “Văn Sâm đâu?” Người này sẽ không biến người ta thành không xuống giường được chứ?

“Đến nhà ăn trước.”

Văn Sâm chiếm vị trí ẩn nấp khắp ngõ ngách nhà ăn, hơn nữa ngọn đèn mông lung, tốt lắm bảo hộ gian tình. Biểu tình anh giống như trước đây—— mặt than —— hoàn toàn nhìn không ra hỉ nộ ái ố, cảm giác bộ dáng vốn là không có phiền não. Đối lập bộ dáng Mục Thiên Thành uể oải không phấn chấn, làm cho người ta cảm thấy anh thật vô tình……

Chương 340: Đánh rơi ba lần(2/3)

Thiên Tuyết muốn nói, kết quả phát hiện tất cả mọi người rất im lặng, bao gồm Mục Thiên Thành mọi ngày hoạt bát giống cô. Này rất kỳ quái, cô vụng trộm hỏi Uyển Tình: “Cậu có cảm thấy không khí rất khủng bố hay không?”

“Chỉ là hơi buồn mà thôi!” Uyển Tình nói, nghi hoặc nhìn ba người kia, không biết vấn đề ở người nào.

“Theo lý không nên buồn, năm người chúng ta không phải lúc ăn cơm nhau…..” Khi đó rất vui vẻ.

Mục Thiên Dương cũng buồn theo, phát hiện các cô đang nói chuyện, nhịn không được hỏi: “Các người đang thì thầm cái gì?”

“Không có gì?” Thiên Tuyết vội vàng ngồi thẳng, không nghĩ đánh rơi chiếc đũa.

Mục Thiên Dương ghét bỏ động tác tay chân của cô, dù sao tật xấu có nhiều hơn nữa cũng không che lấp được ưu điểm của cô, có nhiều người muốn cướp đi. Anh trực tiếp kêu phục vụ lấy đôi đũa mới, Thiên tuyết xoay người nhặt chiếc đũa ở dưới đất, không nghĩ nhìn qua thấy giữa chỗ ngồi của Mục Thiên Thành và Văn Sâm có hai bàn tay đang nắm lấy nhau.

Những khớp xương tráng kiện, rõ ràng là tay của đàn ông! Mà màu da của hai bàn tay không giống nhau, rõ ràng là của hai người đàn ông!

Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy huyết áp tăng cao, khó tiếp thu! Từng, cô tin rằng tình yêu của một nam một nữ là than thoại vì có con cái! Nhưng sau khi lên đại học, nghe các bạn học nói chuyện, hơn nữa mỗi ngày xem weibo, sớm đã nghĩ “Một nam một nữ là vì nối dõi tong đường, hai người đàn ông mới là thật yêu”.

Cho nên, thấy một màn như vậy, đầu óc cô cũng không chuyển biến, cảm thấy sự việc rất lớn!

Cô chậm rãi đứng lên, phát hiện tay phải Văn Sâm rất trắng, mà tay trái của Mục Thiên Thành lại đen……..Ô ô, anh họ không phải không thuận tay trái sao, khi nào thì luyện nắm tay với đánh nhau, tay trái cư nhiên có thể lấy chiếc đũa!

“Tiểu thư, đũa của cô.” Nhân viên đưa đôi đũa cho Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết gật đầu: “Cám ơn.” Rút chiếc đũa ra, không cẩn thân một cái, lại rơi. Cô vô tội nhìn nhân viên phụ vụ, “Thực xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý, phiền toái cô…….” Cô là bị anh của mình dọa!

“Không sao, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ tao nhã nhặt chiếc đũa lên, lấy một đôi mới cho cô.

Cô hít sâu một hơi, thấy Văn Sâm và Mục Thiên Thành cùng nhau ăn không nhanh không chậm, biểu tình như thường, bàn tay đặt ở dưới bàn cũng cầm lên! Cô không khỏi rít gào ở trong lòng: các người thông đồng từ bao giờ!

Lại nhớ lại chuyện cũ, mỗi lần anh họ trở về đều thấy Văn Sâm! Còn có, thường xuyên mang Văn Sâm về nhà ăn cơm, Văn Sâm là thân phận gì? Bạn học của anh hai! Trước kia cô cảm thấy, nếu là bạn học của anh hai, lại đi làm ở Mục thị, hơn nữa chức vị lại quan trọng, giúp anh hai làm rất nhiều việc, đến nhà bọn họ ăn cơm cũng không có vấn đề gì.

Không thành vấn đề cái gì! Vấn đề còn lớn nữa là đằng khác!

Lúc Văn Sâm tới nhà bọn họ ăn cơm, tất nhiên lúc đó có cả anh họ!

Thiên Tuyết cảm thấy bản thân muốn chết, nhu cầu cấp bách là cả người muốn phát tiết, cô mạnh lấy điện thoại của mình: “A…” mu bàn tay đau quá.

Cô quay đầu, thấy người nhân viên phụ vụ đứng ở bên canh cô, một bàn tay giơ lên không trung, vẻ mặt dại ra nhìn cô. Cô phản ứng kịp thời, người ta lấy chiếc đũa cho cô, nhưng mà……Tay cô vung lên, chiếc đũa lại rơi xuống đất.

Mục Thiên Dương thở dài: “Em đang làm gì vậy?”

“Em…….Em không thấy cô ấy.” Thiên Tuyết vô tội nói, “Hiện tại em chỉ muốn phát vi bác thôi.”

Mục Thiên Dương cảm thấy đau đầu. Tình cảm của em trai xuất hiện vấn đề, em gái lại không an phận…….Anh cần quan tâm nhiều hơn!

Uyển Tình sợ anh không kiên nhẫn, nói với nhân viên phục vụ: “Phiền cô lấy một đôi khác…..”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi……..” Hai tay Thiên Tuyết chấp thành chữ thập nói xin lỗi.

Khách hàng ở nơi này là thượng đế, người nhân viên phục vụ đều bị ức hiếp, thấy cô lễ phép như thế, ngược lại có chút không quen, đi đường có điểm phiêu.

Thiên Tuyết mở di động ra, Mục Thiên Dương nói: “Rơi một chiếc đũa cũng đáng mở weibo?”

“Cho nên mới mở weibo……” Thiên Tuyết hữu khí vô lực thở dài, viết nên màn hình điện thoại, “Tôi đánh rơi ba lần.”

Cô vốn tưởng rằng anh họ là thẳng năm, không ngờ tới….Anh ấy bị cong! Lúc này không sụp đổ, thì đợi đến khi nào!

Sau khi ăn xong, Mục Thiên Dương nói: “Uyển Tình em và Thiên Tuyết đi về trước, chúng ta đi tản bộ.”

“Chúng ta không thể cùng đi sao?” Thiên Tuyết hỏi. Anh coi hai người chúng ta là phụ nữ nên không cho đi theo, ba người đàn ông các người lại đánh một trận thôi?

Vẻ mặt Thiên Tuyết bị đả kích, má ơi, chẳng những anh họ bị cong, anh trai ruột cũng____trời ơi, chẳng lẽ bọn họ là tình yêu tay ba? Anh họ và anh hai cùng thích Văn Sâm? Năm tào, Văn Sâm là hồ ly tinh……Không không không, người này là hồng nhan họa thủy, sai rồi phải là nam nhan họa thủy!

Đợi chút! Anh hai lầm sao có thể? Anh ấy thích Uyển Tình! Chẳng lẽ anh ấy lấy Uyển Tình làm tấm mộc? Không……Không không không, Uyển Tình làm sao có thể là vật hi sinh?

Thiên Tuyết thấy trời sắp sụp đến nơi, tinh thần hoảng hốt tuyệt vọng quay về phòng.

Uyển Tình phát hiện cô không thích hợp, có chút lo lắng, quay về phòng mới hỏi: “Thiên Tuyết, cậu làm sao vậy? Có phải ăn phải cái gì nên đau bụng không?”

“Uyển Tình_____” Thiên Tuyết hét to một tiếng rồi ôm lấy cô, “Mục gia chúng rất xin lỗi cậu!”

Uyển Tình tròn mắt?

Cô còn quỳ xuống trước mặt Uyển Tình, Uyển Tình không kéo được cô, cũng muốn sụp đổ theo: cậu đừng vội khóc, nói cho tớ biết xảy ra chuyện gì trước đã!

Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành và Văn Sâm đi ra nhà ăn, chuẩn bị ra hoa viên đi dạo. Tối rồi, trong hoa viên có chút tối. Vốnhai bên đường có đèn lồng, gió đêm lại thổi nhẹ, thật sự rất đẹp. Nhưng tâm tình bọn họ là không tốt, không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại cảm thấy đèn lồng có lịch sử rất lâu rồi, mang theo một chút âm trầm.

Vừa bước vào hoa viên, Mục Thiên Thành nói: “Văn Sâm, cậu về phòng trước đi.”

Văn Sâm liếc nhìn anh một cái, gật đầu, trực tiếp rời đi.

Trong lòng Mục Thiên Dương nghi hoặc, ta có phải bạo quân đâu, cậu làm cho cậu ta đi làm gì?

Mục Thiên Thành dừng bước lại, chống vào một cây đại thụ ven đường, phiền chán nói: “Người nhà cậu ấy thúc dục cậu ấy kết hôn.”

Mục Thiên Dương nhíu mày, cảm thấy sự việc nghiêm trọng, bình luận nói: “Hai người đều đã ba người tuổi, ông nội cũng đang thúc dục cậu.”

“Hôm kia cậu ấy nói với anh, lễ mừng năm mới phải trở về nhà gặp mặt……”

“Cãi nhau?”

Mục Thiên Thành kích động nói: “Anh biết ngày mai là sinh nhật cậu ấy đi?”

“Ách……” Thật đúng là anh không biết. Cho dù biết, cũng hoàn toàn không nhớ được! Anh nhớ sinh nhật của người nhà và Uyển Tình là đủ rồi, nhớ Văn Sâm làm gì?

“Anh kích động thảo luận với cậu ấy, lợi dụng ngày nghỉ quốc khánh nghỉ dài hạn mừng sinh nhật, tùy tiện chọn một trong những nơi như Âu Mĩ, Nam Mĩ, Maidives, kết quả cậu ấy lại trả lời lạnh lẽo một câu phải đi gặp mặt, rõ ràng là muốn chia tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK