Chương 617: Thiên Tuyết xuất giá
Mục Thiên Dương vừa thấy, khiêu mi: “Xong rồi, tâm gan bảo bối khẳng định biến dạng, kỹ thuật hóa trang này……..”
Uyển Tình nhẹ nhàng nhéo tay anh một chút, không cho phép anh nói lung tung.
Mục lão gia và Kim lão phu nhân vui tươi hớn hở ở một bên, giống như ông nội bà nội bình thường. Kim lão phu nhân chỉ vào đám người nói với Mục lão gia: “Ông xem cậu học sinh kia, sau lưng còn lưu một cây roi, rất đáng yêu!”
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua, xác thực đáng yêu, không hỏi sờ sờ cằm, hỏi Uyển Tình: “Chúng ta cũng đổi kiểu tóc này cho Đang Đang đi?”
Uyển Tình nói: “Đương Đương đã 5 tuổi, chỉ sợ hơi khó. Kiểu tóc này, càng nhỏ càng đáng yêu.”
“Ngô………” Mục Thiên Dương hơi có chút thất vọng.
“Bằng không chính anh đi thương lượng với cậu bé đó, cứ đi thử xem?”
Coi như hết!“ Cậu học sinh có lòng tự trọng đấy, tên cũng được kêu “Triển Huy”, lại làm sao có thể để cho người ta làm xằng bây trên đầu cậu ta.
Đinh Đinh biểu diễn là vũ đạo tập thể, một đám bạn nhỏ gọi tới gọi lui, không nói vũ đạo có bao nhiêu đẹp mắt, ít nhất con mình là thập phần hoàn mỹ. Đang Đang biểu diễn võ thuật, cùng một đám đứa nhỏ choai choai mặc đồng phục võ thuật màu trắng, hừ hừ ha ha ra quyền đá chân, đáng yêu đến bùng nổ!
Thiên Tuyết và Thiên Thành đã đến, cầm DV vừa chụp vừa nói: “A Thành, chúng ta nhất định phải sinh song bào thai! Cũng muốn long phượng.”
A Thành khổ bức, đó là anh nói sinh ra là có thể sinh ra sao? Bất quá cũng chỉ có thể sủng ái vỗ vỗ đầu cô.
Ngày hôm sau, Sở Duy tự mình tìm tới cửa, ký hợp đồng với Uyển Tình, nói đầu tư Phương và đội chế tác đã tìm tốt lắm, chỉ chờ cô đến trao quyền.
Nhìn chung thế giớ điện ảnh hoạt hình, thành công, chu kỳ chế tác ra sao cũng không thể ít hơn ba năm. Anh ta không dám đợi thêm nữa, ký sớm một ngày, quay sớm một ngày.
Mục Thiên Dương hỗ trợ xem hợp đồng, nói với Uyển Tình: “Không thành vấn đề.” Sau đó nói với Sở Duy, “Đầu tư Phương là ai?”
Sở Duy đoán anh muốn đầu tư, nói: “Tạm thời có người đầu tư năm trăm ngàn, giá này căn bản không làm được 3D. Làm 3D, không có một hai triệu không làm được. Tôi xem bộ dáng của hắn ta, hình như có điểm do dự, nhìn đi nhìn lại, dù sao giai đoạn trước còn muốn làm chuẩn bị.”
Uyển Tình ký xong, cảm thấy trong lời nói của bọn họ chạy theo phương hướng nghiêm túc nào đó, không khỏi nhìn bọn họ.
Mục Thiên Dương hỏi: “Cùng nối đường ray quốc tế, muốn bao nhiêu?”
“Uyển Tình trường lớn mắt: “Anh đừng…..”
“Không thể thấp hơn ba tỷ.” Sở Duy nói.
Uyển Tình ném hợp đồng đầu tư tới trên người hắn: “Đầu tư Phương không đầu tư anh để lại! Dù sao còn nhiều nhiều kịch bản để mười năm tám năm không có người quay, không cho phép lừa gạt lão công của tôi!”
“Đây là chuyện kiếm tiền, tại sao có thể kêu là lừa gạt?”
“Vạn nhất không kiếm được thì sao?” Đây chính là vài chục triệu a!
Sở Duy buông tay, nói với Mục Thiên Dương: “Lão bà anh không tin anh.”
Uyển Tình quay đầu nói: “Anh đã nói không đầu tư điện ảnh.”
“Nhưng đây là của em…….”
“Em chỉ viết chuyện xưa mà thôi, điện ảnh không có liên quan đến em!”
“Được rồi.” Mục Thiên Dương vỗ vỗ vai của cô.
Sở Duy trước khi đi cấp Mục Thiên Dương một ánh mắt, ngày hôm sau Mục Thiên Dương đi tìm hắn, đầu tư ba chục triệu.
Sở Duy hỏi: “Anh sẽ không sợ mệt?”
“Vậy còn phải xem cậu.” Mục Thiên Dương nói, “Việc tinh tế phải làm chậm, mất mười năm tám năm cũng được, tôi không vội.”
Sở Duy vỗ vỗ vai anh: “Người đầu tư không vội, chúng ta đương nhiên cũng không gấp!”
Cuối tháng, Uyển Tình cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp, bàn chuyền nhà về A thị. Trừ bỏ Kim lão phu nhân, cũng không có ý kiến khác, cũng đi qua theo, bình thường nhà của Liễu Y Y ở đối diện, thường xuyên đến Mục gia làm khách.
Sau khi trở về, tìm một cái nhà trẻ mới cho đứa nhỏ trước. Bắt đầu thì hai đứa nhỏ có điểm không vui, bởi vì không gặt được những bạn nhỏ quen thuộc. Qua vài ngày, thói quen đến đây, cũng không có việc gì.
Giáo viên dạy vẽ cho Đinh Đinh cũng đã tìm, cô bé thật sự học vẽ tranh rất có thiên phú, giống như về sau thật sự muốn ăn chén cơm này.
Mục Thiên Dương muốn mang Uyển Tình đi tuần trăng mật Nhị Độ, Uyển Tình muốn ôn tập để thi đỗ, nói thế nào cũng không chịu đi. Trước năm ngày kết hôn, cô bồi anh đến khu phong cảnh vài ngày. Sớm định là một tuần, bởi vì đứa nhỏ gọi điện thoại muốn bọn họ, hai người bọn họ chỉ có thể về trước hai ngày. Bất quá Mục Thiên Dương cũng rất thỏa mãn, ai kêu đứa nhỏ là anh sinh đâu? Ai……Rốt cuộc lĩnh hội một câu___từ làm bậy, không thể sống!
Thời điểm cuối năm, công việc chuẩn bị cho hôn lễ của Thiên Tuyết sắp kết thúc, Uyển Tình vội vàng cho cuộc thi, cũng không giúp được cô bao nhiêu. Thẳng đến thi đỗ xong, Uyển Tình mới toàn tâm toàn ý nhào vào trên người Thiên Tuyết, về phần thành tích, thi vòng cái gì, cũng không quan tâm.
Thiên Tuyết và A Thành định cư ở A thị. Bởi vì bọn họ đều là người A thị, hơn nữa Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành đều ở A thị. Nếu bọn họ trụ ở A thị, ngày lễ ngày tết lại phải đứng lên rất phiền toái. Đi qua một năm, Thiên Tuyết vội vàng bố trí phòng mới và chuẩn bị hôn lễ, A Thành liền chuyên tâm đưa công ty của cô đến A thị.
Qua nguyên tiêu, rất nhanh sẽ đến hôn lễ của Thiên Tuyết. Thời tiết rất lạnh, không dám mặc áo cưới đi trên cỏ chịu đông lạnh, hôn lễ cử hành ở khách sạn.
Sáng sớm, A Thành đến đón người ở Mục gia, sau đó trực tiếp đi khách sạn. Anh không có cha mẹ để hiếu kính, không cần mang Thiên Tuyết đi kính trà.
Hôn lễ của Thiên Tuyết, so với Mục Thiên Thành, Mục Thiên Dương không kịp làm bằng. Chỉ là có tên tuổi của cô, sáu phù dâu, phù rể đều là diễn viên trong vòng giải trí, có thể nói ánh sáng rạng rỡ.
Thân phận của A Thành, bên ngoài không biết được nhiều lắm, mọi người chỉ biết là bạn đại học của Mục Thiên Dương, sau khi tốt nghiệp thì đến Mục thị làm việc. Mọi người tự nhiên vì vậy mà đánh giá anh ở trong lòng một phen: Phượng Hoàng nam.
A Thành không cần người khác nói anh như thế nào, anh chỉ nhìn Thiên Tuyết.
Người chủ trì hôn lễ là người nổi tiếng trong giới, anh ta tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, A Thành liền xông lên, ôm lấy Thiên Tuyết hung hăng hôn một cái, đôi môi không ngừng run run, cả người đều là mồ hôi. Anh rốt cuộc lấy được cô, cả đời không buông tay.
Ngày hôm sau, hai người xuất phát đi du lịch Nam Mĩ, đi theo có Mục Thiên Thành và Văn Sâm.
Nam Mĩ đối với Uyển Tình mà nói rất xa lạ! Nói đến Bắc Cực Nam Cực, cô còn biết có con gấu và chim cách cụt, nưng Nam Mĩ có cái gì a? Đúng rồi, có Rumba! Hình như còn có bóng đá…….A, không đúng! Nơi đó có rất nhiều rừng rậm nguyên thủy!
Thiên Tuyết chính là đi mạo hiểm. Dùng lời nói của cô, về sau giúp chồng dạy con, thế nào còn có cơ hội?
Cô để cho Mục Thiên Thành làm hướng dẫn viên du lịch, Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương nói: “Để cho Văn Sâm theo giúp anh thôi. Em xem chúng ta một bó to mấy chục tuổi, nếu không lãng mạn liền già đi, cho dù bổ sung một cái tuần trăng mật cho chúng ta balabala…….”
Mục Thiên Dương nhu nhu trán, đáp ứng, ở bên trong công ty nói là cho Văn Sâm ra nước ngoài công tác một tháng. Kết quả Văn Sâm không mang theo thư ký trợ thủ nào đi theo, mọi người nghĩ đến anh kết hôn nhiều năm lại không có con, lén đồn đại anh đi trị bệnh vô sinh!!!
Theo sát sau là sinh nhật Uyển Tình. Trong nhà vừa mới làm việc hỉ, cô cũng không cần long trọng, mời mấy người bạn yêu thích đến ăn cơm là được rồi.
Mục Thiên Dương vừa lo cô ấm ức, thường xuyên nhìn Uyển Tình chằm chằm. Uyển Tình sờ sờ mặt, mới có hai mươi bảy tuổi, chẳng lẽ già đi?
Chương 618: Trưởng thành
Buổi tối, Mục Thiên Dương ôm nàng, đau lòng nói: “Mười năm…… Chúng ta đã quen nhau mười năm.
Uyển Tình sửng sốt, kinh ngạc tựa vào trên vai anh, nhớ tới gió mưa năm ấy, ngay lúc đó tuyệt vọng cùng bất lực, các loại nhẫn nại……
“Thực xin lỗi.” Mục Thiên Dươngrầu rĩ nói.
Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nói cái gì, chỉ có thể ôm chặt anh.
Mục Thiên Dương hôn hôn tóc nàng, lại muốn nói chuyện, hé miệng lại phát hiện thực gian nan. Anh hung hăng ôm chặt nàng, quyết định về sau không bao giờ nữa nói ra. Chuyện ki đó, đối với nàng mà nói, vẫn đang là thống khổ đi? Hắn cũng không biết như thế nào đối mặt với bản thân khi đó, nàng làm sao có thể cho rằng không sao cả?
“Uyển Tình…… Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Uyển Tình nói.
An h biết từng thực xin lỗi nàng, nhưng anh không hối hận. Mà nàng chỉ có thể lựa chọn quên đi, không thèm nghĩ nữa. Bởi vì có một số việc, không phải vì chính mình mà ghi khắc.
Thanh minh thì Uyển Tình cùng Mục Thiên Dương trước tới tổ tông Mục gia tảo mộ, lại mang theo đứa nhỏ bay đi thành phố C, thăm mộ Kim lão đại, Từ khả Vi. Sau đó ở bên kia ở một trận, thẳng đến qua ngày giỗ Từ khả Vi mới trở về.
Trong lúc, Sở Duy mời Uyển Tình đi thăm chế tác phim hoạt hình tam chân uông. Ngày đó Mục Thiên Dương đi thị sát công ty, mang theo Triển Huy, muốn cho Triển Huy từ nhỏ mưa dầm thấm đất, trở thành một người nối nghiệp vĩ đại.
Triển Huy thần thái động tác đều bắt chước người lớn, Triển Nhan mỗi ngày chỉ biết là vẽ tranh, hai đứa dần dần làm nũng, buổi tối cũng bắt đầu không nghe Uyển Tình kể chuyện xưa, đều một bộ”Ta trưởng thành, ta muốn chính mình làm”, dần dần mất bộ dáng đáng yêu khi hai ba tuổi.
Uyển Tình nghĩ, trưởng thành là đứa nhỏ tất phải trải qua, nhưng giai đoạn này tới quá sớm đi?
Mục lão gia lại cảm thấy hai cái hài tử như vậy không sai. Ông còn nhỏ, ba tuổi liền đọc sách, năm tuổi sẽ bắt chước đối nhân xử thế, mười tuổi còn có khuông có dạng. Trong nhà tiếp khách, đại nhân tiếp đón đại nhân, tiểu hài tử liền tiếp đón tiểu hài tử, làm sao giống như hiện tại làm con gấu đứa nhỏ nơi nơi nhảy loạn?
Ông nói: “Bây giờ là sớm, tới khi nào mới tính không còn sớm? Mười tám tuổi sao? Ba tuổi định tám mươi, bọn chúng hiện tại lúc còn nhỏ, chờ mười hai mười ba tuổi sau, sẽ không phát sinh chuyện gì, đại nhân mới thoải mái.”
Uyển Tình cảm thấy làm phụ mẫu thật sự là cần nhiều kiến thức, trước đó không huấn luyện qua, trực tiếp liền làm, cũng chỉ có thể nghe một chút lão nhân nói. Cho nên đối với đứa nhỏ thay đổi, nàng chỉ có thể ở trong lòng tiếc nuối. Bất quá nàng là mụ mụ bọn hắn, hai cái hài tử vẫn là thực dính vào nàng, nàng cũng không thấy quá mất mát.
Hôm nay xuất môn, Triển Huy mặc một thân Tiểu Tây trang, đi theo Mục Thiên Dương đi rồi. Uyển Tình Đưa Triển Nhan đi công ty điện ảnh và truyền hình, đi thăm mấy chỗ, bị Sở Duy đưa tới tổ hiệu ứng đặc biệt.
Sở Duy chỉ vào Computer: “Đây là hình tượng tam chân uông, em cảm thấy thế nào?”
Uyển Tình nói tốt lắm, tán thưởng nhân viên công tác, đem Triển Nhan ôm đến, hỏi nàng: “Con xem Uông Uông như thế nào?”
Triển Nhan nghiêng đầu nhìn một chút, nhăn lại mi.
Bên cạnh có người nói: “Đúng! Đây là phim hoạt hình, mặc kệ người xem là đại nhân vẫn là tiểu hài tử, đều có một thiên tính trẻ con, đương nhiên muốn cho đứa nhỏ đến phán định! Bọn chúng cảm thấy đáng yêu, mới càng dễ dàng thành công.”
Sở Duy cảm thấy có đạo lý, liền hỏi Triển Nhan: “Tiểu công chúa, con xem cẩu cẩu đáng yêu sao? Giống Uông Uông trong sách không?”
Triển Nhan khó xử lẩm bẩm nói: “Chỉ 3 chân, nhưng mà có chút không giống.”
Cả phòng gấp gáp, đây là cái gì ý tứ? Bị chê rồi?
Uyển tình thế cấp bách việc nói: “Đừng nghe lời nó! Tiểu hài tử, cái gì cũng đều không hiểu.”
Triển Nhan nhẹ nhàng thở dài, quay đầu tựa vào trên vai nàng, không nói. Hừ, rõ ràng liền làm xấu, dựa vào cái gì không cho người ta nói? Hơn nữa là bọn hắn kêu nàng nói!
Sở Duy là chịu đả kích. Phim hoạt hình này, hiện tại đầu tư năm tỷ, Mục Thiên Dương vẫn là bên lớn nhất đầu tư. Nếu hiệu quả và lợi ích không tốt, Mục Thiên Dươngnói không chừng phải quỳ bàn giặt! Đương nhiên, kia cùng anh không quan hệ. Nhưng anh lần đầu tiên khiêu chiến, chẳng sợ kiếm thiếu tiền, cũng muốn kiếm a, không thể xuất sư bất lợi!
Qua hai ngày, anh mang một đống bản thiết kế đi tìm Uyển Tình.
Uyển Tình hiện tại ở tại nhà cũ Kim gia. Nàng hiện tại đến thành phố C, xem như về nhà mẹ đẻ, đương nhiên sẽ không đi nơi khác.
Triển Nhan cùng Triển Huy ghé vào bên bàn trà, mông trực tiếp ngồi dưới đất. Triển Nhan vẽ tranh, Triển Huy làm toán.
Bọn chúng sang năm sẽ vào năm nhất, Uyển Tình không giống các nhà khác yêu cầu bọn chúng vào tiểu học mà trước đó đã phải xem hết sách năm 2. Bất quá cái trường học học, nàng cũng ngăn không được. Triển Nhan hoàn hảo, khi đi học còn thật sự nghe giảng, sau khi tan học sẽ không cần trông nom, chỉ vẽ tranh. Triển Huy đã có điểm bắt chước, cư nhiên yêu làm đề toán học!
Uyển Tình rất ưu thương. Tuy nói không thể thua ở lúc bắt đầu, nhưng nàng sợ hãi khai phá trí lực quá sớm, sẽ làm đứa nhỏ chán ghét, về sau ngược lại không thương đọc sách.
Đang ở thời điểm phiền não, Sở Duy đến đây.
Triển huy cùng Triển Nhan ngẩng đầu vấn an, còn lấy tay che tờ giấy trước mặt đi. Sở Duy cười thầm, có cái gì không thể nhìn? Hắn tự tay sờ sờ đầu bọn chúng, từ trong bao lấy ra hai cây kẹo que: “Đến, cho các con.”
“Cám ơn Sở thúc thúc.” Hai đứa nói.
Sở Duy cầm theo bản thiết kế cảnh tượng cùng nhân vật đến, để Uyển Tình xem xét. Uyển Tình không nghĩ muốn quấy rầy đứa nhỏ, dẫn anh sang phòng khách nhỏ bên cạnh.
Triển Nhan, Triển Huy đã chuyên tâm hai giờ, giờ dừng lại, cảm thấy hơi mệt. Triển Huy nhìn ra muội muội trên mặt mỏi mệt, nói: “Chúng ta đi đá cầu một lát đi.”
Triển Nhan nhăn lại cái mũi: “Đó là trò của nam sinh các anh gì đó! Chạy tới chạy lui đều là mồ hôi, thối chết!”
“Anh đây đá em xem?” Triển Huy hỏi, tay sờ mũi nàng, “Em không yêu vận động, cẩn thận béo lên, biến thành người quái dị!”
Triển Nhan lặng đi một chút: “Hừ.”
Nàng không muốn biến dạng bát quái, liền đứng lên cùng anh cùng đi đá cầu. Ở trường học thời điểm, hơi chút vận động kịch liệt, nàng sẽ không tham gia, toàn bộ biến thành một thục nữ nho nhỏ. Nhưng ở nhà, chỉ có nàng cùng Triển Huy, nàng cũng là một cái phong nha đầu (cô bé nghịch ngợm). Ngoài miệng nói không tham gia, lại lập tức khắp sân chạy, tiếng cười truyền khắp biệt thự mọi người đều nghe thấy.
Sở Duy nghe được thanh âm, hỏi: “Con gái của em?”
“Đang chơi rất vui đi.” Uyển Tình nói, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy hai hài tử ở trên cỏ chạy. Ngô, khí trời thật không sai, chờ Thiên Dương có thời gian, cùng đi ăn cơm dã ngoại tốt lắm.
Sở Duy rời đi thì thấy được bức tranh của Triển Nhan, bỗng dưng: “Đây là……” Anh tự tay cầm lên, “Tam chân uông?”
Uyển Tình nói: “Tranh của Đing Đinh.” Đinh Đinh bình thường, trừ bỏ hoàn thành bài tập của giáo viên, chính là vẽ Uông Uông. Nàng vẽ Uông Uông rất dụng tâm, qua một ngày có thể nhìn ra tiến bộ, làm cho người ta có chút vui mừng.
Sở Duy vội vàng lấy bản thiết kế trên tay, so sánh một chút, một cỗ tự ti tự nhiên xuát hiện. Anh hỏi: “Này có thể cho anh mượn không? Anh mang về để cho bọn họ nhìn một cái, có lẽ có thể đem hình tượng thiết kế sinh động hơn.”
“Vậy anh hỏi Triển Nhan.” Uyển Tình cười nói.