Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Thư tình

Phòng tổng giám đốc rất lớn, cô không kịp thưởng thức. Bởi vì cô vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh của Mục Thiên Dương: “Lại đây.”

Tập trung nhìn vào, Mục Thiên Dương ngồi ngay bàn làm việc, sau lưng hắn là một cái cửa sổ sát đất, phóng mắt nhìn, cả một quang cảnh thành phố hiện ở trong mắt. Hắn ngồi ở trên đỉnh thành thị, thật khí phách!

Ban đêm, trong thư phòng hắn so với khí chất lúc bấy giờ, thật không hiểu ôn nhu hơn bao nhiêu lần.

Nhưng đối cô mà nói, vô luận loại Mục Thiên Dương nào, đều kiến cô sợ hãi. Hắn hiện tại cũng không sẽ làm cô sợ hãi hơn, bởi vì cô đối hắn sợ hãi là không thể phân biệt nặng nhẹ, chỉ là có hoặc không có. Về phần trình độ, đại khái không người nào có thể náo được.

Ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, hắn đưa tay nắm lấy tay cô, cầm lên tay cô nhìn nhìn, mập mờ vuốt ve đầu ngón tay của cô: “Ăn điểm tâm sao chưa?”

“Không có.”

“Vì cái gì không ăn?”

“Tôi tỉnh lại đã mười giờ rồi, chuẩn bị đi học.”

Hắn liếc nhìn cô một cái: “Ăn xong cơm trưa, tôi cho em đi học.”

Cô vui vẻ: “Vâng.”

Đột nhiên, hắn ôm cô lên trên đùi.

Cô từ chối một chút, sợ kháng cự sẽ làm hắn phản cảm. Vạn nhất hắn mất hứng, không cho mình đi học làm sao bây giờ? Lập tức, cô không dám lại cự tuyệt, ngồi cứng ngắc. Nghĩ thầm rằng, nếu hắn phải ở trong này giữ lấy cô, liền tuỳ hắn đi……

Tay hắn ở trên lưng cô lưu luyến, đẩy áo sơ mi ra thăm dò vào, một bên hôn hai gò má của cô: “Bảo bối……”

“Ừm……” Cô thật sự không thích hắn gọi mình là bảo bối, cô cũng không phải là người vô danh.

“Hôn tôi.”

Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn. Vài giây sau, cô nghe lời hôn lên môi hắn.

Môi hắn rất mỏng, hơi lạnh, có chút lạnh nhạt.

Thật sự là không biết hôn như thế nào, sợ hắn không hài lòng, cô thật sự hôn cố gắng, dùng hết tưởng tượng của mình, nhớ lại tình huống hắn hôn mình, học theo……

Tựa hồ, không phải như thế. Cô càng hôn càng nhanh, cũng không thấy hắn có phản ứng, nghĩ mình làm không tốt.

Đột nhiên, hắn đẩy cô ra đứng lên: “Đi thôi.”

Uyển Tình sửng sốt mới hồi phục tinh thần lại một chút, đi theo hắn rời khỏi văn phòng. Cô đều cúi đầu dọc theo đường đi, không dám cho người ta thấy mặt mình. Sau khi lên xe, hắn nâng cằm của cô lên, cười nói: “Vừa mới rồi không tồi……”

Lập tức, sắc mặt của cô bạo hồng.

Hắn hôn hôn cô, xem như tưởng thưởng.

Buổi tối, lúc cô làm bài, hắn giống như nhàm chán, cầm lấy sách của cô lật xem. Cô nhìn một cái, cũng không dám hỏi hắn đang làm cái gì, liền mặc kệ hắn.

Đột nhiên, hắn từ trong sách rút ra một tờ giấy, hỏi: “Đây là cái gì?”

Uyển Tình đương nhiên không biết là cái gì, vươn tay định lấy. Hắn né ra, nhìn chăm chú vào cô, hai mắt nhìn không ra cảm xúc. Uyển Tình lòng tràn đầy không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bật cười: “Chọc em thôi, làm bài tiếp đi.”

Uyển Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh mắt hắn không khỏi có chút nén giận. Cư nhiên dọa cô……

Cô đương nhiên không dám rống hắn, đành phải tiếp tục làm bài.

Mục Thiên Dương nhếch miệng, cầm tờ giấy kia nghiêm túc nhìn, một lát sau đem nó ném vào ngăn kéo, tiếp tục đọc sách.

Ngày hôm sau, Uyển Tình đến trường, học một cái nam sinh trong lớp học đi tới, hỏi: “Đinh Uyển Tình, cái kia……”

“Gì vậy?” Thấy đối phương muốn nói lại thôi, cô không khỏi nghi hoặc.

Nam sinh cố lấy dũng khí hỏi: “Tớ đưa cho cậu một lá thư, cậu có xem không?”

Uyển Tình sửng sốt, không biết vì cái gì nghĩ đến tờ giấy tối hôm qua kia, có chút dọa trụ: “Thư gì?”

“Tớ…… Tớ kẹp ở trong sách vật lý của cậu.”

“Vật lý?” Mục Thiên Dương tối hôm qua xem chính là sách vật lý! Cô kêu to, “Cậu viết cái gì?!”

Nam sinh dọa trụ: “Liền…… Liền…… Tớ hỏi cậu muốn hay không làm bạn gái tớ a! Cậu không thấy sao?”

Chương 34: Cậu hại chết tớ rồi

Uyển Tình đứng vọt lên, giận không thể át: “Tớ đương nhiên không thấy! Nó bị mẹ tớ nhìn thấy! Cậu…… Cậu hại chết tớ rồi!”

“A……” Nam sinh hoàn toàn ngây người, hắn đây là cái vận khí gì a?

Bởi vì Đinh Uyển Tình nhận được thư tình là trực tiếp ném vào thùng rác, hắn mới nghĩ đến dùng phương pháp này, không cần gói trong phong thư, mà là kẹp trực tiếp ở trong sách cô. Cô nếu nhìn thấy có một tờ giấy ở trong sách, khẳng định sẽ mở ra đến xem đi? Ai biết, cô không thấy được, cư nhiên còn bị mẹ cô nhìn thấy!

Hắn nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Kia…… Cho dù không thấy, cậu…… Cậu có đồng ý không?”

Còn hỏi cô có đồng ý hay không? Uyển Tình phát hỏa: “Tớ không muốn!”

Thoáng chốc, toàn bộ người ở gần đó đều nhìn bọn họ. Một lát sau, có nam sinh ồn ào: “Ngụy Lâm Thư, cậu rốt cục thổ lộ sao?”

Nam sinh mặt đỏ lên, tức giận nhìn Uyển Tình: “Cho dù không đồng ý cũng dừng hét lên chứ?” Nói xong bước đi.

Uyển Tình so với hắn càng tức giận, vỗ bàn ngồi xuống, vùi đầu khóc lên. Xong đời. Mục Thiên Dương tối hôm qua không phát hỏa, có thể hay không hôm nay xử cô?

Tan học, Uyển Tình liền không ngừng chạy vội ra bên ngoài. Mới ra cửa trường, Ngụy Lâm Thư đẩy xe đạp ngăn ở trước mặt cô: “Đinh Uyển Tình ——”

“Cậu còn muốn làm cái gì?” Uyển Tình không kiên nhẫn hỏi.

“Thực xin lỗi.” Ngụy Lâm Thư nói. Tuy rằng lúc trước bị cô cự tuyệt thật mất mặt, nhưng hắn suy nghĩ một chút, cần phải hướng cô giải thích.”Cái kia…… Tớ không nghĩ tới sẽ bị mẹ cậu nhìn thấy. Nếu bà ấy không hiểu, tớ có thể giúp cậu giải thích, đã nói là tớ giải thích tốt lắm.”

“Loại chuyện này cậu không giúp được đâu!” Nếu Mục Thiên Dương nghĩ cô đến trường học luyến ái, không biết sẽ thu thập cô như thế nào.

Ngụy Lâm Thư thần sắc phức tạp nhìn cô: “Tớ…… Tớ không phải hay nói giỡn. Tớ là nói, tớ sẽ giải thích như vậy với mẹ cậu……”

“Cậu đừng quan tâm.” Uyển Tình nói, “Sang năm phải thi vào trường đại học tốt, cố gắng đọc sách đi.”

Nói xong, cô xoay người bước đi. Ngụy Lâm Thư kéo cô lại: “Vậy sau khi thi vào trường đại học thì sao?”

“Cậu buông tay!” Uyển Tình thét chói tai. Bởi vì cô nhìn thấy xe đối diện ở đường cái, là A Thành tới đón cô. Cô cuống quít bỏ Ngụy Lâm Thư ra, vội vội vàng vàng chạy tới, dùng sức mở cửa xe ghế phụ lái.

A Thành quay cửa kính xe xuống: “Tiểu thư ——”

“Anh không cần nói cho hắn!” Uyển Tình vội la lên, “Kia chỉ là bạn cùng lớp học, không có gì ——”

A Thành ngơ ngác nhìn cô, một lát sau quay đầu ra phía sau.

Uyển Tình chấn động, nhìn theo hắn, thấy Mục Thiên Dương ôm ngực ngồi ở chỗ kia, vênh váo hung hăng. Cô thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa bị dọa ngất.

“Đinh Uyển Tình ——” Ngụy Lâm Thư đuổi theo, thấy chiếc xe xa hoa có rèm che, nghi hoặc hỏi, “Cậu đang làm cái gì?”

“Cùng cậu không quan hệ!” Uyển Tình giận dữ một tiếng, đi xuống phía sau ngồi vào.

Chỉ có trong nháy mắt, Ngụy Lâm Thư thấy Mục Thiên Dương ngồi ở bên trong. Mục Thiên Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, làm hắn sợ tới mức không thể động đậy. Còn không có phản ứng lại, xe đã chạy đi rồi.

Kỳ quái. Đinh Uyển Tình trong nhà không phải rất nghèo? Mẹ cô sinh bệnh không có tiền phẫu thuật, lão sư còn gọi bạn học quyên tiền giúp đỡ, như thế nào có xe tốt như vậy tới đón cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK