Chương 191: Động tác lớn
Thiên Tuyết bỗng nhiên nói xen vào: “Có em ở đây, còn sợ không có việc?”
Mục Thiên Dương mãnh liệt trừng mắt nhìn cô, cô vội vàng trốn sau máy vi tính.
Uyển Tình nghĩ nghĩ, liền nói: “Vậy tôi học báo”.
Mục Thiên Dương càng không biết phải làm sao, sau này hàng ngày chạy lấy tin tức, hắn đi đâu bắt người? Muốn lăn lộn chiếc giường đơn hay chạy theo với cô?
Hai lần đều bị bác bỏ, Uyển Tình cúi thấp đầu, không nói chuyện nữa.
Mục Thiên Dương nhìn, có chút đau lòng, thỏa hiệp: “Vậy thì kế toán đi…”
Uyển Tình cắn răng: “Học Tiếng trung. Tôi lại chuẩn bị chọn hai trường, để phòng bất chắc.
Mục Thiên Dương thở phào một hơi, dịu dàng vò tóc của cô: “Hôm khác anh sắp xếp chút, đưa hai em đi xem trường Đại học C, Thành phố C còn có vài nơi quan trọng, đều không tồi, cũng nhau xem.”
“Ừ”
Thiên Tuyết nhìn bọn họ thảo luận ra kết quả rồi, thở phào một hơi, cuối cùng nói chen vào: “Vậy phải nhanh lên, qua vài ngày nữa có kết quả rồi, điền nguyện vọng thôi.”
Mục Thiên Dương nghĩ một chút, hỏi Uyển Tình: “Ngày mai được không?”
Uyển Tình gật đầu.
Hắn giữ lấy vai cô, đứng dậy: “Vậy bọn em chuẩn bị chút, anh đi công ty một chuyến”.
Đợi hắn đi rồi, Thiên Tuyết đột nhiên nhớ đến: “Thực ra chúng ta đều học tự nhiên à?”.
Uyển Tình ngẩn ra, đúng vậy, bọn cô đều học tự nhiên….
Thiên Tuyết hỏi: “Muốn đổi không?”
Uyển Tinh lắc đầu: “Bỏ đi, phiền phức!” Lại đổi lại không biết sẽ cãi nhau thành dạng gì nữa. Với lại, cô đột nhiên nghĩ đến, cô từng rất thích môn học ngữ văn, cũng từng muốn học môn tiếng trung xã hội. Chỉ là nghe người ta nói sinh viên khoa văn học không dễ tìm công việc, cô mới không chút do dự lựa chọn môn tự nhiên.
MucThiên Dương đi vào phòng làm việc, nói với thư ký: “Đặt cho tôi 3 vé máy bay đi thành phố C vào ngày mai, tiếp theo hành trình ba ngày tới toàn bộ đều hủy bỏ, không thể hủy bỏ giao cho Văn trợ lý, lập tức gọi tất cả trợ lý họp”.
Câu cuối cùng nói xong, âm vang có lực, người đã biến mất ở sau cửa.
Thư ký ngẩn ra, tất cả trợ lý? Tổng giám đốc lại muốn có động tác lớn! Ông trời ơi, phải tăng ca, nhưng…. Cũng muốn tăng lương.
Mục Thiên Dương có đội quân trợ lý hơn 20 người, quyền lực không lớn, năng lực không ít, bình thường hay thay mặt Mục Thiên Dương đi khảo sát các nơi, ký hiệp ước, công ty một khi có hạng mục mới, động tác mới, tuyệt đối không thể giũ bỏ can hệ với bọn họ.
Mục Thiên Dương đi vào phòng làm việc, nói: “Nội dung hội nghị hôm nay chỉ có một”.
Mọi người nhìn hắn: Tổng giám đốc người đừng phúc hắc! Người kêu chúng tôi mọi người họp, khẳng định không có chuyện tốt.
“Tôi chuẩn bị mở một chi nhánh công ty ở Thành phố C”.
“…” xem đi, quả nhiên không có chuyện tốt! Mở chi nhánh công ty là chuyện người nên làm sao? Sẽ mệt chết là cái chắc?
“Chi nhánh công ty mở đầu các lĩnh vực hoàn toàn mới, các người có ý kiến gì?”
Dân chúng biểu tình lạnh nhạt, nội tâm đau lòng: Chi nhánh công ty tiêu rồi, còn lĩnh vực hoàn toàn mới… Người mới cho tôi 50 năm tiền lương.
“Không phải chuẩn bị phát triển ngành du lịch?” Văn Sâm hỏi.
“Cái này không cần mở chi nhánh” Mục Thiên Dương nói, “Tôi đang từng bước nghĩ cách, hướng về phương diện văn hóa phát triển, ngành điện ảnh, quảng cáo, du lịch… Hoặc là, không làm ngành nghề thứ ba, làm điện tử hoặc xe hơi. Bản đồ thành phố C”.
Vừa nói xong, trợ lý bên cạnh động đến chuột máy tính, màn hình to đằng sau Mục Thiên Dương liền xuất hiện bản đồ thành phố C.
Mục Thiên Dương nhìn một cái, đứng dậy, chỉ vị trí phía tây,: “Đây là viễn cảnh công nghiệp hiện tại của thành phố C, chu vi này có rất nhiều trường học, có thể cho chúng ta nhân tài. Các người mau chóng phái người đi khảo sát, bất kể làm cái gì, càng nhiều càng tốt, cho tôi một báo cáo. Công ty này, phải to”.
Mọi người thở dài một hơi, lưỡng lự nhìn thấy dã tâm của hắn: “Vâng”.
“Được rồi! Tôi ngày mai đi Thành phố C, đại khái 2 3 ngày không ở đây, mọi chuyện đều do Văn Sâm xử lý”.
Văn Sâm nhăn mày, nhìn hắn: “Tổng giám đốc muốn đích thân đi khảo sát?”
Mục Thiên Dương cười: “Không, tôi đi du lịch”.
“A!, Không khí Thành phố C rất tốt”.
Thiên Tuyết đứng ở cửa sân bay, ngẩng đầu nhìn bầu trời Thành phố C, mũ che nắng trên đầu làm nổi bật khuôn mặt nhỏ của cô, sức sống dồi dào.
Đi theo sau là Mục Thiên Dương phủi đầu cô chút: “Về sau muốn ở lại 4 năm, nếu như em không cẩn thận tìm được chồng ở Thành phố C, còn phải ở lại cả đời, không cần kinh ngạc như vậy”.
Thiên Tuyết bực tức trừng hắn một cái: “Ai ya! Em nhớ ra trụ sở chính của Bất Dạ Thành ở thành phố C, sòng bạc nơi đó càng to hơn?”
Mục Thiên Dương híp mắt một cái: “Nếu như bị anh phát hiện em đi nơi đó, cẩn thận tiền tiêu sài của em”.
Thiên Tuyết lập tức bịt miệng mình lại, cọ cọ đứng cạnh bên Uyển Tình. Uyển Tình đeo một chiếc kính đen, gần như không nhìn thấy mặt.
“Bây giờ đi đâu?” cô hỏi.
“Khách sạn”.
Mục Thiên Dương tìm được một khách sạn 3 sao thông thường, mang hai người vào ở.
Thiên Tuyết có chút ghét bỏ: “Sao lại ở nơi này?”
“Thấp giọng”. Mục Thiên Dương nói “Không phải em muốn làm người bình thường? Người bình thường ở cái gì?”
Mục Thiên Dương dụi trán: “Trước tiên uống chút đi, anh đến phòng cách vách, có chuyện gọi điện thoại”. Nói xong nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình ngồi một bên quan sát gian phòng, Thiên Tuyết cười trộm chút, đẩy đẩy cô. Cô quay đầu nhìn, vội vàng đứng dậy, theo Mục Thiên Dương qua bên đó.
Đi vào phòng, Mục Thiên Dương hỏi: “Mệt không?”
“Có chút”.
“Vậy trước tiên nghỉ ngơi chút, muộn tí nữa đi ra ngoài thành phố C ăn cơm”.
“Được”. Uyển Tình mở Vali, cầm quần áo ngủ đi tắm.
Mục Thiên Dương nhìn, có chút ngơ ngẩn động dục. Hắn thờ dài một hơi, bật máy tính.
Uyển Tình tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy hắn đang ngồi đối diện máy tính, lập tức mở chăn ra nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau chốc lát, một bên giường bỗng nhiên trũng xuống, cô phút chốc mở mắt.
Một đôi tay từ sau lưng duỗi qua, cô động một cái: “Anh có chút mệt”.
“Ừ, anh cũng vậy”. Mục Thiên Dương từ đằng sau ôm lấy cô, nắm lấy tay của cô, 10 ngón tay đan vào nhau.
Uyển Tình đợi mấy phút, thấy hắn không có động tác một bước tiến theo, liền yên tâm.
Hai người tựa sát vào nhau, ngủ hai tiếng đồng hồ, Thiên Tuyết gọi điện thoại tới, nói chán.
“Ừ…”Mục Thiên Dương đầu vùi vào tóc Uyển Tình, ngửi, “Chuẩn bị một chút, đi đại học C”.
Cúp điện thoại, hắn quay qua phía Uyển Tình, nhìn thấy cô cũng tỉnh rồi, cúi thấp đầu hôn cổ cô, ở tai cô hỏi: “Làm 1 lần?”.
Uyển Tình kinh ngạc, khó xử nói: “Đừng…”
“Vậy tối đừng nghĩ anh buộc em”. Mục Thiên Dương ngậm lấy môi cô, triền miên mấy phút, buông cô ra, “Anh đi tắm, tìm cho anh một bộ quần áo ra ngoài, thoải mái”.
Hành lý là do cô thu dọn, hắn từng nhắc nhở, cô sắp xếp hai bộ. Nhớ đến nơi muốn đi là trường học, cô cầm ra áo polo trắng và quần dài, bản thân cũng đổi áo phông T-shirt và quần bò.
Lúc buộc tóc, hắn đúng lúc đi ra. Nhìn thấy hắn chỉ quấn một khăn tắm ở eo, cô vội vàng nhắm mắt. Quay người lưng đối diện hắn.
Chương 192: Hướng tới gần như thế
Mục Thiên Dương đi qua, kề sát thân thể cô, vươn tay vân vê nặn mông cô. Cô hoảng sợ, kháng cự lại nói: “Thiên Tuyết đang đợi chúng ta…”
Hắn cúi thấp đầu ngậm lấy tai cô, ái muội hôn. Nghe cô phát ra âm thanh rên rỉ, hắn đột nhiên buông cô ra, cười nói: “Đùa em thôi”
“Anh—–” Uyển Tình bực tức, mạnh mẽ vứt cái lược trên tay qua đó.
Pa, chiếc lược ném tại trên ngực hắn, lại rơi trên mặt đất.
Cô hoảng sợ: “Tôi tôi tôi…” Sợ hãi nói không ra lời.
Hắn chăm chú nhìn chiếc lược, không vui không buồn xoay người, đi mặc quần áo.
Uyển Tình thở phào một hơi, Vội vàng nhặt chiếc lược.
Mục Thiên Dương mặc xong quần áo, tiện tay nắm lấy tóc. Uyển Tình nhìn, hắn nên có hình dáng như vậy, giống một thanh niên tỏa sáng yêu vận động.
Ra khỏi phòng, Mục Thiên Dương gõ cửa phòng sát vách. Cửa mở, Thiên Tuyết đang cầm điện thoại chạy ra ngoài, sau lưng đang đeo một chiếc cặp đeo quai, Cô nhìn thấy Mục Thiên Dương hoảng sợ than: “Không tồi, nhìn trẻ ra 10 tuổi!”.
Mục Thiên Dương quẳng cho cô một cái trợn mắt, đi về phía cầu thang máy.
Đại học C chiếm một vùng đất mênh mông, lúc bọn họ đi, đúng lúc tiết học cuối cùng buổi chiều kết thúc, ngoài các phòng học không có người, trong và ngoài trường khắp nơi đều là người. Bên ngoài trường học, nơi bình thường có thể ăn đồ ăn đều không có chỗ trống. Mục Thiên Dương hỏi hai người: “ Đói không?”
Thiên Tuyết lắc đầu: “Quán trà sữa đó rất đông người, nhất định rất ngon”. Nói xong mắt nóng lòng trông mong hắn.
Lông mày hắn co rút: “Tự mình đi!”.
“Uyển Tình cậu uống gì?”
“Tùy tiện”.
“Ai ya, tự mình đi xem!” Thiên Tuyết dắt cô đi vào.
Cầm lấy menu xem, gọi Thạch thảo mộc, liền có hai phần thạch thảo mộc, mới có 3 tệ một cốc. Uống, oa, hảo mĩ vị, quá đáng đồng tiền
Sau đó, ba người vào trường học trước, rất tùy ý đi dạo, đi được nừa giờ, Thiên Tuyết nói: “Trường học này quá lớn….”
“Lên đại học đều phải chuẩn bị xe đạp”. Mục Thiên Dương nói.
Thiên Tuyết gật đầu, hỏi hắn: “Còn phải chuẩn bị cái gì?”
Mục Thiên Dương nghĩ chút, nhìn thấy trên đường học sinh lấy nước sôi quay lại, cười: “Bình đựng nước sôi”.
Thiên Tuyết nhìn, dừng vài giây nói: “Đồ vật đó dài thật khác thường”.
Mục Thiên Dương không chịu được phủi đầu cô một cái, sau đó ba người đến nhà ăn. Từ nhà ăn số 1 đến nhà ăn số 6, Thiên Tuyết cảm thấy đói rồi, muốn đi ăn cơm. Từ cửa sổ số 1 đến cửa sổ số 1 cuối cùng, cuối cùng cũng không biết gọi cái gì, cứ mua ba món bánh rán.
Mục Thiên Dương không muốn, Uyển Tình ăn một cái rồi, còn hai cái cô ăn rồi, nói: “Không tồi, Em quyết định trường học này”.
Sau đó, ba người vẫn cứ đi xem vài trường học khác. Thiên Tuyết cũng lười xem trường học khác, trực tiếp vào nhà ăn, mua thức ăn. Phát hiện cơm rau đều chuẩn bị tốt để ăn, còn có vài bánh rán đó, liền kiên quyết quyết tâm muốn đi đại học C của cô. Sau đó thật sự đến đại học C rồi, cô phát hiện… Thật ra thức ăn của đại học C cũng không thật sự ngon, nhưng sau khi ăn xong một trận, liền quen rồi.
Quay về Thành phố A chưa đến mấy ngày, Uyển Tình với Thiên Tuyết tra được thành tích của bản thân. Uyển Tình so với dự đoán nhiều hơn mấy điểm, Thiên Tuyết so với dự đoán ít hơn mấy điểm, đều trên tuyến trọng điểm. Xem tình hình tuyển sinh của thành phố C hàng năm, bọn cô đều có thể vào.
Uyển Tình nói với Mục Thiên Dương, muốn quay về nhà ở mấy hôm. Đêm vui vẻ gần nhất, Mục Thiên Dương thỏa mãn, rất vui nói: “Ở thêm mấy ngày cũng không sao”.
Uyển Tình sau khi trở về nhà, liền cùng Từ Khả Vi nói mình tìm được công việc rồi, làm việc ở một quán trà sữa gần trường học, cùng với Tiểu Tuyết.
Từ Khả Vi mặc dù chưa từng nhìn thấy Tiểu Tuyết này, nhưng sau khi được Uyển Tình nói qua mấy lần rồi, có tâm lí tin cậy, nghe thấy bọn họ cùng nhau, lập tức yên tâm không ít. Mà công việc ở quán trà sữa cũng nhẹ nhàng, bên trong có điều hòa, con gái làm công việc này thích hợp nhất.
Uyển Tình thương lượng với bà một chút chuyện kết quả, bà nhìn chuyên ngành tiếng trung, có chút lo lắng sau này không dễ tìm việc. Nhưng Uyển Tình tốt thì tốt rồi, bà từng khuyên bảo Uyển Tình phải chọn chuyên ngành mình thích, với lại Uyển Tình từ nhỏ đã thích ngữ văn. Về công việc, là chuyện của mấy năm sau, bây giờ suy nghĩ vẫn còn quá sớm.
Buổi sáng, Thiên Tuyết xuống lầu ăn sáng, nhìn tinh anh của xã hội còn chưa đi làm, nghi hoặc hỏi: “Công ty đóng cửa rồi?”
Mục Thiên Dương trừng mắt: “Công ty đóng cửa đối với em có gì tốt?”
“A…” Thiên Tuyết uống mấy ngụm nước, nghĩ đến tùy tiện tiêu sài của mình, “Vậy vẫn là không đóng cửa rồi”.
Mục Thiên Dương không vội không chậm lật báo, Thiên Tuyết một bên chậm châm gặm bánh bao. Gặm xong, lại gặm táo, sau đó nhìn thời gian, 9 giờ rồi,
“Anh không đi làm sao?”
“Ừ”. Mục Thiên Dương lại uống mấy ngụm nước. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, hắn cảm thấy tâm tình rất tốt.
“Đợi Uyển Tình à?” Thiên Tuyết cười trộm, “Nói không chừng phải qua mấy hôm nữa mới quay lại”.
Uyển Tình về nhà, chính là vì muốn nói với Từ Khả Vi chuyện kết quả,. Hôm qua điền xong nguyện vọng, tùy thời có thể trở về rồi.
Mục Thiên Dương không hiểu cô, bản tài chính xem xong, đã lật đến bản giải trí.
“Anh”.
“Không có chuyện gì đi xem phim của em đi”.
“Ai yo, chán ghét em! Được được được, đừng hối hận” Thiên Tuyết đứng dậy, đi về phía phòng khách.
“Quay lại”. Mục Thiên Dương bỏ báo xuống, “Em muốn nói gì?”
Thiên Tuyết chạy trở lại, hai tay đang nắm bàn nói: “Bây giờ sinh viên có thể kết hôn! Nữ sinh tròn 20 tuổi có thể kết hôn rồi!”
Mục Thiên Dương nghe, ngẩn ra một lúc, trong lòng chậm chạp trôi nổi lượn sóng lăn tăn. Hắn sao lại quên chuyện này? 20 tuổi, 20 tuổi…
Hắn cầm cốc nước lên, tay hơi hơi run rẩy. 20 tuổi, không đến 2 năm nữa. Không đến 2 năm…
Hắn bỗng phát hiện, hóa ra hạnh phúc có thể cách bản thân gần như vậy. Đúng rồi, cần nhẫn như thế nào? Còn có váy cưới! Hắn phải chuẩn bị tốt, phải gấp rút chuẩn bị, vì cô chuẩn bị tốt.
Thiên Tuyết nhìn bộ dạng của hắn, bị dọa chạy, vươn tay trước mặt hắn vẫy: “Anh không sao chứ?”
Mục Thiên Dương hít hơi sâu: “Không sao!”
“Vậy em đi lên đây”.
“Ừ”.
Thiên Tuyết thở dài một cái, lòng nghĩ con trai yêu bùng cháy thật khủng bố! Đi đến đầu cầu thang, nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh. Cô dừng lại, ngây ngẩn xoay người, kinh hỷ “ Uyển Tình”.
A!Trong phòng khách truyền đến âm thanh.
Thiên Tuyết đảo mắt vài lần, Xoay đầu qua, nhìn thấy người nào đó đụng đổ cốc nước, báo bị ướt, lúc này chính là tự đá tay mình, thấp giọng chửi rủa ***
Đường đường là Mục Tổng giám đốc, hắn không thấy mất mặt?
Uyển Tình đi qua, nhìn về phía bên đó, thấp giọng hỏi Thiên Tuyết “Anh cậu không đí làm sao?”
“Đang đợi cậu đó”. Thiên Tuyết vẫy vẫy tay, lên lầu trước.
Uyển Tình lại nhìn bên đó, đỡ cầu thang không có động.
Mục Thiên Dương đi qua: “Lên lầu”
Uyển Tình cùng đi lên lầu với hắn, khi vào phòng, liền bị hắn ôm lấy, bước nhanh về phía giường lớn.
Uyển Tình nghĩ, dục tính của hắn thật mạnh. Hàng ngày đều muốn, mới có mấy ngày không ở, liền giống như trúng thuốc vậy….