Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Em đi đi

Uyển Tình lui từng bước, muốn tông cửa chạy. Nhưng hôm nay chạy thoát, ngày mai thì sao? Cô khổ sở cắn cắn môi, chậm rãi bước qua. Mục Thiên Dương ngón tay giật giật, nhất thời không biết phải như thế nào thu thập cô. Áp đến trên giường? Vậy sau khi chấm dứt, cô hôm nay cũng quay về không nhà được.

Hắn không quan tâm cô có trở về được hay không, nhưng chỉ sợ cô về sau càng hận hắn.

Uyển Tình thấy hắn nãy giờ không nói gì, túi sách trên tay rơi xuống đất. Một tiếng trống vang lên, ba người trong phòng khách đều phục hồi tinh thần lại. Uyển Tình cầm lại túi sách, vẻ mặt thất hồn lạc phách, khàn khàn nói: “Tôi đi thay quần áo……”

Không nói cũng biết, hắn sẽ không bỏ qua cô……

Trở lại phòng ngủ, Uyển Tình bổ nhào trên giường, níu lấy ga giường khổ sở khóc rống. Cô không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể nắm chặt quyền một lần một lần đè nén xuống.

Đột nhiên, một vật nặng đặt ở trên lưng cô. Cô sợ hãi kêu lên, mới vừa quay đầu lại, người đã bị Mục Thiên Dương bế lên. Mục Thiên Dương lật mình cô lại, ném lên giường, phẫn nộ bổ nhào lên, liền hôn lên miệng cô.

“Buông……” Uyển Tình giãy dụa kêu to, “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Tôi hận anh!”

Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên: “Em hận đi! Em có một ngày không hận tôi sao?”

Uyển Tình nhìn hắn, đột nhiên xoay đầu đi, khí lực cả người đều rút đi, ô ô ô khóc lên.

Mục Thiên Dương đột nhiên buông cô ra, xoay người ngồi ở một bên: “Em….. Đi đi. Ba ngày sau, tôi lại tính sổ với em!”

Uyển Tình sửng sốt, ngồi nhanh dậy, không thể tin nhìn hắn. Hắn thật sự thả mình đi? Cô hôm nay thật sự có thể về nhà?

Mục Thiên Dương nói với mình, chỉ cần hiện tại cô dựa vào đó, nói một tiếng”Tạ ơn”, hắn đều tha thứ cho cô. Ba ngày sau, hắn tuyệt không khó xử cô, nhất định ôn ôn nhu nhu mà. Chẳng những như vậy, nghỉ hè hắn đều sẽ cho cô về nhà……

Vài giây sau, Uyển Tình động, cũng chưa đi về phía hắn, mà nhặt lên túi sách trên mặt đất, cũng không quay đầu lại ly khai phòng ngủ.

Mục Thiên Dương nắm chặt đồ thủy tinh trang trí trên đầu giường, phanh một tiếng nện trên mặt đất.

Uyển Tình hoảng sợ, sợ hãi hắn đổi ý, chạy nhanh xuống lâu.

Mục Thiên Dương cười lạnh với không khí một tiếng: “Xem đi…Mày chiếm được cái gì? Còn không phải bị cô phá hư……” Dù sao kết quả đều giống nhau. Cô vĩnh viễn sẽ không nhìn kỹ hắn, sẽ không nghiên cứu hắn muốn cái gì, lại càng không sẽ phát hiện…… Hắn yêu cô.

Dưới lầu, Uyển Tình mới vừa đi tới cửa, sau lưng truyền đến âm thanh: “Đinh Uyển Tình!”

Uyển Tình quay đầu, nhìn Thiên Tuyết: “Chuyện gì?”

“Không được thương tổn anh tôi!” Thiên Tuyết nặng nề nói, vẻ mặt thập phần nghiêm túc.

“Yên tâm, tôi không thương tổn hắn được.” Uyển Tình nói, “Mà tôi…Lại có thể tùy thời bị hắn tra tấn tới chết!”

“Vậy cô đi rồi đừng quay về đây!” Thiên Tuyết đột nhiên rống to.

Uyển Tình bi thương cười: “Cô nghĩ rằng tôi muốn trở về sao?”

Thiên Tuyết thấy vẻ mặt tuyệt vọng kia của cô, sợ run một chút, lấy lại tinh thần, cô đã đi rồi.

“Cô sai rồi.” Thiên Tuyết ngã ngồi ở s trên ô pha, thì thào nói, “Cô có thể thương tổn hắn……Vừa rồi cô đã làm được.”

Thiên Tuyết ngẩn người đã lâu, Mục Thiên Dương đã ổn định tâm tình xong: “Phát ngốc cái gì? Đi đem quần áo đổi đi, ra ngoài ăn cơm!”

Thiên Tuyết nhìn hắn: “Anh không phải thích cô đi?”

Mục Thiên Dương sửa sang lại móc tay áo dừng một chút, nhíu mày nói: “Chuyện người lớn em không được quản.”

“Anh sẽ không để cô làm chị dâu em đi?” Thiên Tuyết sợ hãi hỏi.

“Được rồi……” Mục Thiên Dương vuốt cằm, “Anh sẽ suy nghĩ đề nghị của em.”

Thiên Tuyết phẫn nộ đứng lên: “Anh mơ đi! Em tình nguyện đi chết!”

Ba ngày sau, Uyển Tình trở lại biệt thự, bà Trương nói cho cô biết, Mục Thiên Dương đã mang theo Thiên Tuyết về nhà.

Uyển Tình đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ cơn tức giận to lớn của hắn, nghe nói hắn không ở nhà, lại là thả lỏng, lại là lo lắng. Thả lỏng chính là, hiện tại không có việc gì; lo lắng chính là, khi nào hắn thì trở về?

Buổi tối đúng hạn đi ngủ, lại ngồi ở trên giường chờ một giờ. Lúc này cũng chưa trở về, hẳn sẽ không trở lại đi? Uyển Tình yên tâm nằm xuống ngủ, mơ mơ màng màng còn chưa ngủ, liền cảm giác có người áp lên trên người, đôi môi nóng bỏng hôn mình.

Biết là hắn, cô không sợ hãi, rất bình tĩnh hô: “Thiên Dương……”

Mục Thiên Dương dừng lại, mở đèn lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Còn chưa ngủ?”

“Ừ.”

Mục Thiên Dương cười, tâm tình thoáng chốc tốt hơn nhiều. Nhìn cô… Chắc là chờ mình đi. Tuy rằng không có khả năng, nhưng… Có thể tưởng tượng như vậy.

Hắn hôn cô, đứng dậy đi vào phòng tắm. Uyển Tình ngồi xuống, lôi kéo áo ngủ trên người, không yên bất an chờ.

Khi Mục Thiên Dương ra ngoài, thấy cô còn chưa ngủ, biết cô là bởi vì chuyện ngày đó đang đợi trừng phạt của hắn. Cô như vậy, làm cho hắn không biết nên sinh khí hay là an ủi.

Tức giận là, cô chỉ sợ hắn, không thương hắn.

An ủi là, cô còn biết sợ hắn, không có phản kháng hắn……

Đột nhiên, phát hiện bộ dáng của cô có điểm bất đồng, ánh mắt hắn nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm ngực cô. Uyển Tình có chút khẩn trương, ngực phập phồng không ngừng. Mục Thiên Dương bước qua, thân thể chỉ có bọc khăn tắm thoạt nhìn gợi cảm vô cùng, bọt nước trên ngực theo cơ bụng lăn xuống, chui vào bên hông.

Hắn quỳ gối trên giường, đẩy tóc trước người Uyển Tình ra, thấy cô mặc một kiện áo ngủ nửa trong suốt. Áo ngủ màu đen thần bí lại khêu gợi, cổ áo khoét không cao không thấp, làm cho bộ ngực sữa cô bị che đậy, hai điểm anh đào hồng phấn như ẩn như hiện.

Mục Thiên Dương cảm thấy được yết hầu khô khốc, một cỗ lửa nóng từ phía dưới dâng lên. Hắn khàn khàn hỏi: “Ai dạy em mặc thành như vậy?”

Uyển Tình nói: “Là anh mua cho tôi.”

Mục Thiên Dương bỗng dưng xốc chăn lên, hai chân của Uyển Tình toàn bộ lỏa lồ bên ngoài, ngay cả quần nhỏ đều nhanh che không được. Uyển Tình kéo nhanh lấy vạt áo ngủ, muốn che khuất nơi đó. Ai ngờ, hành động này khiến cho phần no đủ phía trên nhảy ra ngoài.

Mục Thiên Dương hít sâu một hơi.

Cô vừa vội vàng kéo áo ngủ lên, quỳ xụp xuống, như vậy cuối cùng che khuất cả ba chỗ. Nhưng áo ngủ nửa trong suốt này, che xong so với không che càng mê người hơn.

Mục Thiên Dương đi từng bước một tới gần cô, cầm mặt của cô, giọng điệu mê hoặc nỉ non: “Dù sao là chuẩn bị cho anh, còn che cái gì?”

“Tôi……” Uyển Tình né tránh hắn, hận không thể tìm một cái hầm ngầm nhảy xuống.

“Ngoan…… Anh không trách em.” Mục Thiên Dương vội vàng hôn cô, kéo tay cô vòng trên thắt lưng của mình, “Thiên Tuyết không ở đây, em kêu lớn tiếng hơn, anh thích nghe.”

“Không cần……” Uyển Tình khó chịu nói.

“Em lại không nghe lời?” Mục Thiên Dương cắn lỗ tai cô, một bàn tay vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô, một bàn tay dọc theo cái eo nhỏ nhắn xuống phía dưới. Hắn trước tiên ở trên mông cô vuốt ve, chậm rãi, chuyển đến phía trước, cách áo ngủ khinh bạc đè ép đóa hoa của cô.

“A……” Uyển Tình bị hắn cao thấp giáp công, cả người khó chịu, nhịn không được tràn ra âm thanh.

Chương 82: Sinh bệnh (H)

Trải qua nhiều ngày đêm như vậy, hắn sớm tìm ra điểm mẫn cảm của cô, giờ phút này hoặc nặng hoặc nhẹ địa gặm cắn địa phương này, làm cho cô kìm lòng không đậu mà vì hắn run rẩy.

“Thích không?” Hắn nắm bắt nhũ hoa nhỏ của cô, “Nơi này của em dựng đứng rồi.”

“Đừng nói nữa……” Uyển Tình cong người về phía, bộ ngực no đủ đứng thẳng ở trước mắt hắn.

Hắn nắm eo nhỏ của cô, cúi đầu liếm hấp, tay kia thì tại hạ mặt cởi bỏ nội khố của cô. Quần là kiểu dây buộc, chỗ hoa huy*t còn có một cái động.

A, đây quả thực là…..

Hôm nay không thời gian thưởng thức, hôm nào có thể thử xem! Mặc nội y như vậy, bên ngoài mặc váy liền áo, sẽ rất tiện.

Ném miếng vải kia xuống, hắn đẩy cánh hoa của cô ra, ở bên tai cô cười khẽ: “Bảo bối, em đều ướt rồi.”

“Anh đừng……” Uyển Tình khóc nói.

“Ngoan, chuẩn bị tốt cho anh, anh sẽ yêu em nhiều nhiều.” Mục Thiên Dương nói xong, ngón tay đột nhiên đâm vào.

“A……” Uyển Tình khẽ kêu một tiếng, run rẩy nằm trên người hắn, cái mông vểnh về phía sau đi. Động tác này đột nhiên tới, rất dễ dàng rời khỏi ngón tay hắn. Nhưng hắn lại gắt gao theo sát cô, giống bị cô hút đi vậy, một chút đều không có trượt ra ngoài.

“Em xem, em luyến tiếc mà.”

“Rõ ràng là anh!” Uyển Tình cả giận nói.

“Phải không?” Mục Thiên Dương ánh mắt nhíu lại, ngón tay bắt đầu ở bên trong chơi đùa.

“Ừm……” Uyển Tình cắn môi dưới, không cho mình phát ra âm thanh.

Mục Thiên Dương thả cô ngã lên giường, nhìn mị thái quyến rũ của cô nói: “Không cần cắn, kêu ra đi……”

Uyển Tình không thuận theo mà đấm đánh hắn, hai mắt hắn mỉm cười, một bên lấy tay ngón tay đè ép vách tường bên trong của cô, một bên cúi đầu hấp nhũ hoa của cô.

“Uyển Tình…… Ngày mai phải đi nội trú osa?”

“A……” Uyển Tình rên rỉ, cố gắng nhìn hắn, “Anh…… Anh không đồng ý?”

“Đồng ý, ai đến thỏa mãn anh?” Hắn nhẹ nhàng hôn môi của cô, “Đừng đi, ở nhà giúp anh.”

“Tôi không cần……” Uyển Tình nói, ” Anh không cần như vậy có được hay không…… A —— nhẹ một chút……”

“Em không cần? Không cần còn nhiều nước như vậy?!”

Hắn ngón tay ra vào tật nhanh, cô nghe thấy tiếng nước tinh tế của mình, xấu hổ muốn chết!

Thấy cô không sai biệt lắm, hắn rút ngón tay ra, kéo khăn tắm dưới người mình, một đường đi vào ——

“A ——” Uyển Tình kêu một tiếng, cả người trở nên mềm nhũn.

Mục Thiên Dương bắt đầu dùng sức ra rồi lại vào, ra rồi lại vào, thẳng đến khi Uyển Tình kêu to. Sau đó, hắn lại lật cô qua, từ sau lưng tiến vào. Liền thay đổi mấy tư thế, hắn rốt cục luyến tiếc lại gây sức ép cho cô, phóng thích chính mình.

Uyển Tình tỉnh lại, theo bản năng lấy đồng hồ báo thức, bên cạnh đột nhiên một bàn tay duỗi đến, đẩy tay cô về. Cô mở mắt ra, thấy Mục Thiên Dương quần áo chỉnh tề.

Mục Thiên Dương bỏ tay cô vào trong chăn, cô há mồm muốn nói gì đó, lại cảm thấy yết hầu ngứa ngứa, nhịn không được ho khụ khụ. Mục Thiên Dương nâng cô dậy, ôm lấy cô ngồi trên giường, lấy từ bên cạnh qua một chén nước đưa tới cạnh miệng cô: “Há mồm.”

Uyển Tình muốn tự mình uống, giật giật cánh tay, phát hiện bị chăn bao lấy, đành phải nhận đồ này của hắn. Uống xong một ly, Mục Thiên Dương lại cầm lấy bình thủy đổ một ly. Cô lúc này mới phát hiện bên giường bày một bàn trà, ấm nước, chén nước, máy tính, văn kiện…… Chồng chất không ít.

Mục Thiên Dương rót nước xong, lại cầm lấy trên bàn một cái túi giấy, từ bên trong lấy ra mấy viên thuốc đủ mọi màu sắc, đưa cho cô: “Đến, uống thuốc.”

“Tôi uống ngày hôm qua rồi.” Uyển Tình muốn xuống giường.

Mục Thiên Dương sửng sốt, hiểu được cô nói chính là thuốc tránh thai. Hắn nắm thật chặt ly nước trên tay, ấn cô sắp sửa xuống giường trở về: “Em bị cảm, uống thuốc!”

Uyển Tình vừa nghe, rốt cục hiểu được mình vì sao cả người khó chịu. Cô còn tưởng rằng, nguyên nhân là do ngày hôm qua bị giày vò quá lâu. Cô uống thuốc, thấy máy tính trên bàn trà đầy tiếng Nhật, đáy lòng nghi hoặc: hắn chẳng lẽ, ở trong này bồi mình?

Một lát sau, cô vội vàng vội vội buông ly nước xuống, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn: “Mười hai giờ?! Tôi muộn rôi!”

“Anh xin nghĩ cho em rồi.” Mục Thiên Dương nói, “Nằm trở về! Nghỉ ngơi tốt đã!”

“Tôi muốn đi đi học!” Uyển Tình hét lớn một tiếng, vào buồng vệ sinh. Vừa rời khỏi cánh cửa một chút, cô đã nhịn không được thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa té xỉu. Lấy lại bình tĩnh, cô vịn tường đi đến cạnh bồn rửa tay, cầm lấy kem đánh răng của mình cùng bàn chãi đánh răng……

Cả người không khí lực……

Cô thật sự bị bệnh?

Không, cho dù sinh bệnh, cô cũng phải đi đi học! Chỉ có điều này, cô mới được là chính mình. Ngày đầu tiên bước vào nơi này, cô liền vứt bỏ bản thân. Trừ bỏ kiến thức còn có thể là của mình, cô cái gì đều không có …

Uyển Tình nén lệ, đi vào phòng thay quần áo, chậm rãi mặc quần áo. Mở cánh cửa thông vào phòng ngủ ra, Mục Thiên Dương sớm ở bên ngoài chờ cô. Hắn một phen ôm lấy cô, ném cô lên giường.

“Anh làm gì?” Uyển Tình rống to, “Tôi tối hôm qua đã thỏa mãn anh! Tôi muốn đi học!”

Thỏa mãn? Cô liền coi nó như một nhiệm vụ? Mục Thiên Dương giận dữ: “Em bệnh thành như vậy, em đi có thể đi học sao? Còn có thể ảnh hưởng tới người khác!”

Uyển Tình sợ run một hồi, phẫn hận nói: “Anh cố ý! Tôi không có bị bệnh! Anh gạt tôi! Anh không muốn muốn tôi đi học!”

Mục Thiên Dương càng thêm tức giận đến lợi hại, giống như điên rồi, giơ lên tay một bạt tai đánh tới.

“A!” Uyển Tình sợ tới mức né tránh, cái tát kia nhưng không có đánh vào mặt mình, ở trên vai cô ngừng lại, nhưng bàn tay mang đến một cơn gió sắc bén, còn có một cỗ tức giận.

Mục Thiên Dương buông tay, hung hăng nó: “Tùy em nghĩ như thế nào!”

Hắn thu thập tốt máy tính, đi khỏi phòng.

Uyển Tình kinh hồn, vài phút mới tỉnh táo lại. Cô khẩn cấp muốn rời đi, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh. Cô hoảng sợ, không thể động đậy.

Cửa phòng mở ra, vào là bà Trương. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cơ hồ xụi lơ ở trên giường.

Bà Trương bưng thức ăn đi tới, đặt ở trên bàn trà, múc cháo cho cô: “Tiểu thư, mau ăn một chút.”

“Tôi……” Uyển Tình hiện tại cấp bách nhất chính là đi học, căn bản không có tâm tư ăn cơm. Nhưng dạ dày này, thật là có chút trống không, đành phải tiếp nhận.

Uống hai chéo cháo, bà Trương còn muốn kêu cô uống bát nữa, cô lắc đầu: “Không thể ăn nữa……”

Bà Trương đành phải buông bát, thuận tay kéo chăn dưới thân cô, nhét cô vào trong chăn: “Vậy cô muốn ăn cái gì? Tôi lại đi làm, cháo ăn mau đói.”

Uyển Tình lắc đầu, thuận thế nằm xuống.

Bà Trương đắp chăn tốt cho cô, thu thập bát đũa rời đi.

Uyển Tình gọi bà lại: “Hắn…… Hắn đi rồi sao?”

“Ở thư phòng.”

Uyển Tình buồn bực nằm trở về. Sách của cô cùng bài tập còn ở thư phòng, hắn ở đó, cô đi lấy sao đây?

Bà Trương biết cô là muốn trộm đi học, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, cô nghỉ ngơi tốt một ngày đi, tiên sinh ở trong này bồi cô đến trưa luôn đấy!”

Uyển Tình biểu tình ngẩn ra, nói: “Hắn là ở giám thị tôi!”

Bà Trương không tốt nói cái gì nữa. Ai, đứa nhỏ đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK