Chương 327: Bây giờ bắt đầu học
Uyển Tình vừa thấy Thiên Tuyết bọn họ vào cửa, nhịn không được co rúm lại, yên lặng nhích lại chỗ tối, lại nhích lại càng gần, chỉ sợ Mục Thiên Dương đến nói chuyện với cô (biết rõ không có khả năng, nhưng mà chỉ sợ), cũng sợ Đỗ Viễn Minh đột nhiên kêu cô đi nhận thức.
Trước công chúng, cô không thể đối mặt với người Mục gia. Từ Khả Vy căn bản không biết cô quen biết bọn họ, cô phải làm sao bây giờ? Làm bộ như không biết? Vậy sẽ làm tổn thương lòng của đối phương! Thiên Tuyết đột nhiên đi lại đây, cô tránh không kịp, đành phải hỏi: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Thiên Tuyết vỗ vỗ ngực, quay đầu nhìn hướng Từ Khả Vy: “Mẹ cậu nhận ra tớ, ô ô…..Tớ rất căng thẳng!”
“Còn nói nữa.” Uyển Tình chau mày lại, “Cậu tới làm gì? Hiện tại tớ phải nói với mẹ như thế nào?”
“Thực xin lỗi. Tớ chỉ muốn đến góp vui mà thôi, không nghĩ tới chuyện này.”
“Không có việc gì.” Uyển Tình thở dài, đã đến đây, cũng không thể quái cô. Cô vòng đầu nhìn qua nhìn lại, đã đại khái có phương pháp ứng phó, “Anh và ông nội cậu trăm ngàn lần đừng tới đây.”
“Yên tâm đi, có bọn họ sao tớ có thể nhàn.”
“…….” Cậu còn biết nói cậu nhàn!
Hai người trò truyện, lại có người đến gần, trưởng phòng này, là con trai của ông tổng, cháu trai của tướng quân, nhân viên nhà nước, người giàu có, đủ thể loại người tới. Khoảng 10 phút, xung quanh các cô liền có đông nghịt người vây quanh.
Uyển Tình ứng phó loại trường hợp này không tốt, may mà có Thiên Tuyết tiếp đón mỗi người, giảm cho cô không ít áp lực. Chỉ một lát sau, Đỗ Thiến cũng tới, dường như là không cam lòng bị các cô đoạt sự nổi bật.
Thì ra đây là yến tiệc của nhà giàu, cảm tưởng của Uyển Tình chỉ có một từ: mệt!
Thật không hiểu vì sao những người này lại thích thú, cô tình nguyện trôi qua những ngày bình yên như trước đây, ăn xong cơm chiều đi tản bộ, xem tivi với mẹ. Trời ơi, nếu như sau này phải tham gia những loại yến hội như thế này? Vậy thì mệt lắm!
Thiên Tuyết thấy cô trầm mặc ít nói, biết cô không quen. Nhưng sớm hay muộn cậu ấy cũng gả cho anh của cô, cũng phải gia nhập vào giới phu nhân. Cô phải có quan hệ với phu nhân quyền quý, giúp anh hai duy trì các mối quan hệ, có thể không tinh thông, không thường xuyên đi, nhưng nhất định phải biết.
Cô có thể không qua lại với các vị phu nhân, dù sao khi những người đó còn là thiên kim tiểu thư đã có vòng luẩn quẩn của bản thân, Uyển Tình như vậy, có thể không hòa nhập được. Nhưng cô đã trở thành chị em với Đỗ Thiến, không chừng có lúc Đỗ Thiến sẽ lôi kéo cô, cô cũng không thể luông cuống tay chân đi?
Lại nói, người như anh hai, một năm bốn mùa không biết tham gia bao nhiêu cái yến tiệc, đại bộ phận đều phải mang theo bạn gái. Hiện tại anh có thể mang theo thư ký của bản thân, chờ kết hôn, không mang theo Uyển Tình, người khác sẽ nói hôn nhân của anh xuất hiện vấn đề, nói anh có quan hệ không rõ ràng với thư ký. Nếu không mang theo ai, người khác cũng sẽ nói lung tung, hơn nữa phân nửa đều nói Uyển Tình vô dụng, không biết giao tiếp, ngay cả việc bồi chồng tham dự yến hội cũng không làm được.
Nếu cứ náo loạn như vậy, sớm muộn hôn nhân cũng có vấn đề. Cho dù anh haia sủng ái Uyển tình, không cần này, nhưng Uyển Tình nghe được những lời đồn nhảm, có thể không cảm thấy bản thân vô dụng hay không? Tính cách của Uyển tình, thích cất giấu tâm sự không nói, nếu không có người kéo cô một phen, cô sẽ bị lạc ở ngỗ cụt của chính mình.
Chỉ có hai người cùng tiến cùng lùi, đứng ở vị trí ngang hàng, tình cảm mới có thể lâu dài. Sau khi Uyển Tình gả cho anh hai, nhất định phải biết xã giao! Nhìn tính cách mềm mại của cô, chỉ cần thói quen là tốt rồi! Cho nên từ giờ bắt đầu phải học, vậy mới tốt.
Thiên Tuyết cảm thấy, bản thân mưu tính sâu sa! Mục Thiên Dương có em gái nhưu cô, thật sự là có phúc!
“Ngày mai đi cưỡi ngựa đi.” Trò chuyện, không biết lúc nào thì chuyển đến đề tài này.
“Tốt.” Đỗ Thiến đáp ứng, quay đầu về phía Uyển Tình nói, “Uyển Tình, cùng đi đi.”
Uyển Tình vẫn đứng bên cạnh vách tường hoa, Đỗ Thiến cũng không có ý tứ muốn cô biểu hiện, lúc này đột nhiên nói đến cô, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, khiến cho cô không được tự nhiên.
“Em…..Em không biết cưỡi ngựa.” Uyển Tình nói.
“Vậy càng phải đi!” Đỗ Thiến nói, “Chị dạy em.”
“Em…….” Uyển Tình vẫn do dự.
Thiên Tuyết nói: “Đi đi, dù sao cũng chỉ chơi đùa thôi, cũng không phải bắt buộc cưỡi.”
Uyển Tình thấy mọi người nhìn chằm chằm bản thân, giống như bản thân không thể không đáp ứng, chỉ có thể kiên trì nói: “Được rồi.”
Đỗ Thiến cười, ngửa đầu uống cạn sạch ly lượu vang.
Sáng sớm hôm sau, phòng khách Đỗ gia. Chính thức trở thành một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn ăn điểm tâm, Đỗ Thiến nói với Đỗ Viễn Minh hôm nay dẫn Uyển Tình đi cưỡi ngựa.
Cô có thể tiếp nhận Uyển Tình, dẫn Uyển Tình đi chơi, tự nhiên Đỗ Viễn Minh sẽ vui mừng. Rốt cuộc là người một nhà, vô luận xảy ra chuyện gì, chén nước đều phải được giữ thăng bằng. Tuy Đỗ Thiến thương lượng với Uyển Tình, ông không thể chỉ nghe lời của Đỗ Thiến, còn phải hỏi ý kiến của Uyển Tình một chút.
“Chỉ có hai người các con? Uyển Tình con biết cưỡi ngựa sao?”
“Không biết.” Uyển Tình nói, “Chị Thiến nói chị sẽ dạy con.”
Đỗ Thiến bổ sung nói: “Là mọi người cùng nhau chơi đùa, cơ bản đều là bạn học trung học của chúng con, cho nên không biết cưỡi cũng không sao, có thể ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Đỗ Viễn Minh nhìn Từ Khả Vy: “Để bọn nhỏ đi thôi.”
Từ Khả Vy gật đầu, nói với Uyển Tình: “Con không cưỡi qua ngựa, coi chừng một chút, không cần thể hiện.” Rồi hướng Đỗ Thiến nói, “Uyển Tình nhờ con chiếu cô.”
Đỗ Thiến hào phóng đáp ứng.
Cơm nước xong, hai người lái xe đến trường đua. Hai người ngồi ở vị trí phía sau của ô tô, mỗi người một bên, không ai mở miệng nói chuyện. Một lát sau, Đỗ Thiết bắt đầu nói chuyện điện thoại với bạn, Uyển Tình cũng nhắn tin với Thiên Tuyết, ai cũng không để ý ai.
Đến trường đua thì thấy đã có một số người tới trước, trong đó có Thiên Tuyết. Lấy cô làm trung tâm, mọi người nói chuyện nhiệt tình.
Đỗ Thiến vừa thấy, sắc mặt có chút khó coi. Cô và Thiên Tuyết tranh đấu với nhau, phỏng chừng cả đời cũng không kết thúc. Hiện tại lại có thêm Uyển Tình ở bên cạnh, cô cảm thấy lúc nào cũng có thể đau dạ dày!
Hai người đi qua chào hỏi, hàn huyên vài câu rồi đi thay đồ cưỡi ngựa. Đỗ Thiến hỏi Uyển Tình: “Cô muốn đi sao?”
Uyển Tình nói: “Tôi chờ một lát rồi nói sau.”
“Tôi đi đây!” Đỗ Thiến cười nói.
Mọi người lục đục đi, cũng chỉ còn lại Uyển Tình và Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết vội hỏi: “Dì có chửi hay không?”
“Vì sao phải mắng tớ?” Uyển Tình kỳ quái hỏi.
Thiên Tuyết chỉ vào bản thân: “Tớ a, tớ lừa dì!”
Uyển Tình thở dài: “Còn chưa nhắc tới đâu. Một lát nữa quay về, mẹ tìm tớ nói chuyện.”
“Cần tớ giúp không?”
Uyển Tình lắc đầu: “Không cần! Tớ muốn nghĩ kỹ xem nên nói như thế nào.”
Chương 328: Trận đấu
Hai người đang trò chuyện, lại có người đến rồi. Bởi vì đa số các bạn học đều đã du học ở nước ngoài, cho nên gặp mặt đều hỏi thăm qua tình hình của đối phương. Cũng có người hỏi Thiên Tuyết: “Cậu đi học đại học C rồi à?”
Mục Thiên Tuyết là thiên kim tiểu thư như vậy, không đi Anh, mà nán lại ở nước Pháp vài năm, sau đó mang theo khuôn cách thời thượng trở về, rất kỳ quái.
Thiên Tuyết cười như hoa, cũng rất giả dối nói: “Mình luôn không đi đường tầm thường, bởi vì các cậu đều đã xuất ngoại, nên mình không đi nữa!”
Sở Thiệu hỏi: “Hai người các cậu đều đã học tại đại học C?”
“Đúng, là cùng lớp, còn ở cùng một phòng!”
“Hai người chắc là tình cảm tốt lắm.” Sở Thiệu cười cười: “Lớp chúng ta còn có những người nào khác ở lại nước không?”
“Hình như là không có.” Một người ©bạn học khác trả lời.
Thiên Tuyết đột nhiên cười hì hì: “Có.”
“Ai thế?” Sở Thiệu hỏi.
“Ngồi cùng bàn với cậu!” Thiên Tuyết che miệng cười trộm.
Những người khác cũng cười.
Sở Thiệu không nói gì, chắc chắn bọn họ lại nói mình bị dáng vẻ của Liễu Y Y hớp hồn. Thứ sâu xa! Các cậu nói hay không liên quan! Anh thở ra một hơi, hỏi Thiên Tuyết: “Cô ấy ở đâu? Sao không nghe thấy ai nhắc đến? Thật sự là không hợp…”
“Hiện tại quá nhiều!” Thiên Tuyết nói: “Cùng chúng ta ở một phòng ngủ, thi thoảng cũng nói chuyện.”
Sở Thiệu bĩu môi: “Không phải cưỡi ngựa sao? Đi cưỡi ngựa đi!!”
Thiên Thuyết quyết định đi ra ngoài cùng bọn họ, hỏi Uyển Tình. Uyển Tình thấp giọng nói: “Mình không đi, cho tới bây giờ còn chưa cưỡi bao giờ!”
“Có huấn luyện viên mà! Cho cậu chọn một con ngựa nhỏ dịu dàng nhất, không có chuyện gì đâu!”
Uyển Tình nghĩ ngợi, về sau chắc vẫn có loại chuyện này, vẫn nên học thì tốt hơn, trốn cũng không tránh được mấy lần? Chắc là Đỗ Thiến đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động để cho các cô tham dự, nếu mọi thứ cô đều không tham gia, chỉ có thể làm truyện cười cho mọi người, cái này chắc là mục đích của Đỗ Thiến rồi!
Cô mới không để người khác coi thường!
Uyển Tình lập tức gật đầu, đi thay quần áo cùng Thiên Tuyết.
Sau khi thay quần áo xong, mọi người đều đã chọn được ngựa tốt, có hai người chạy đến phía trước.
Uyển Tình nhận được sự giúp đỡ của huấn luyện viên mà leo lên ngựa, sau đó chậm rì rì đi tới, trong lòng bất ổn. Thiên Tuyết ở bên cạnh chậm chạp theo sát, vẫn đi cùng cô. Sở Thieuejj không biết phải gió gì, tất cả mọi người chạy, anh không chạy, cũng chậm rì rì theo sát ở bên cạnh.
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Cậu đi theo làm gì?”
“Mình dắt ngựa đi dạo.”
“…”
Uyển Tình nhìn bọn họ một cái, thật sự cưỡi ngựa của mình. Qua một lúc, nhận ra chú ngựa cực kỳ nghe lời, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Huấn luyện viên vẫn đi theo cô, cô cũng không cần lo lắng, phát hiện Thiên Tuyết cưỡi ngựa gần mình, cô cũng học bọn họ nói chuyện ở trên lưng ngựa: “Hai người học cưỡi ngựa lúc nào?”
“Mình học lúc nghỉ hè khi tốt nghiệp sơ trung.” Thiên Tuyết nói: “Cảm giác thế nào?”
Uyển Tình dừng lại nói: “Cảm giác phụ nữ đời Đường thật không dễ dàng gì! Những cô ấy còn phải chơi bóng trên lưng ngựa!”
“Ha ha ha…” Thiên Tuyết không nhịn được cười to.
Lúc này, đám người Đỗ Thiến cưỡi ngựa đi qua, lúc đến gần các cô thì dừng lại. Đỗ Thiến nhìn Uyển Tình: “Cô cưỡi rất tốt! Đã cưỡi nhiều rồi?”
Uyển Tình ngượng ngùng nói: “Tôi vừa mới học.”
“Khiêm tốn cái gì? Tôi nhìn thấy tư thế của cô cực kỳ tiêu chuẩn!”
“Tôi thật sự vừa mới học.”
“Chúng ta cũng không đánh cuộc gì, mới vừa học cũng có thể chơi gần đây thôi!”
Uyển Tình cắn môi: “Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi, vẫn là không thể, tôi sợ bị ngã.”
“Sao cô lại không mạnh mẽ như vậy?” Đỗ Thiến nhíu mày.
Thiên Tuyết bất mãn nói: “Tôi thấy cô cố ý thì có! Uyển Tình đều nói cô ấy không thể, cô cứ muốn so với cô ấy, nếu ngã gãy cổ, có phải cô sẽ rất vui vẻ không?”
“Cô…” Đỗ Thiến cứng lại: “Tôi và em gái tôi nói chuyện, cô xen vào gì hả? Đây là gia giáo nhà họ Mục sao?”
Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng: “Uyển Tình là bạn học của tôi, mà yêu cầu của cô lại uy hiếp đến tính mạng của cô ấy, tôi sao lại không thể can thiệp? Hoặc nói như vậy đi, cô là một người “chị” lòng dạ khó lường, có thể kêu người mới vừa học cưỡi ngựa như Uyển Tình tham gia đấu với cô, rõ ràng là không hề để ý đến tính mạng của cô ấy, ác độc đến mức khiến cho người ngoài như tôi cũng không thể nhìn thêm được nữa!”
“Cô…” Đỗ Thiến phát hiện mọi người đang nhìn, giống như cô thật sự có tâm tư, được rồi, cô thật sự muốn để cho Uyển Tình ngã gãy cổ! Nhưng là, Mục Thiên Tuyết đúng là lo quá nhiều chuyện rồi!
Thiên Tuyết hừ nói: “Còn hỏi gia giáo nhà tôi, nên hỏi gia giáo nhà cô mới đúng.”
“Mục Thiên Tuyết!”
“Như thế nào?” Thiên Tuyết ngẩng đầu lên: “Làm khó người mới thì còn có bản lĩnh gì nữa? Có bản lĩnh thì so tài với tôi!”
Đỗ Thiến cắn răng: “So thì so!”
Uyển Tình sợ chuyện không may xảy ra, vội vàng nói: “Không cần đâu!” Nếu thực sự bị ngã, người nào chịu trách nhiệm đây?
“Cô câm miệng cho tôi!” Đỗ Thiến mắng cô.
Uyển Tình cứng họng, nhớ tới cô ấy vừa mới kêu mình thi đấu, nếu là loại hoạt động khác, còn có thể nói là muốn cô xấu mặt, nhưng cưỡi ngựa nguy hiểm như vậy, rõ ràng là muốn cô gặp chuyện không may. Cô ta bất nhân, tôi cũng không bất nghĩa, việc gì phải khách khí? Uyển Tình rõ ràng mặc kệ cô ta, nói với Thiên Tuyết: “Cậu đừng…”
Thiên Tuyết cắt ngang cô: “Yên tâm đi, mình không sao.”
Thiên Tuyết kêu nhân viên ở trường đua ngựa đến làm trọng tài, những bạn học khác cũng sợ gặp phải chuyện không may, đều khuyên cô đừng tham gia. Nhưng như thế Đỗ Thiến cũng không phục, muốn phải có trận đấu, kết quả tới cuối cùng, trận đấu liền bắt đầu.
Một đám người nhìn các cô, sợ người nào bị ngã, đã có người lá gan tiểu nhân mượn cớ rời đi trước, chỉ dợ có chuyện gì xảy ra sẽ liên lụy đến mình.
Sau cùng, hai người so nhau một lúc, Thiên Tuyết thắng, quay đầu ngựa lại cười ha ha. Đỗ Thiến tức giận đến cắn răng, xoay người, vừa xuống khỏi lưng ngựa liền rời đi. Sau khi thay đổi quần áo cùng Uyển Tình xong rồi đi ra ngoài, xe cũng đã lái đi rồi.
Uyển Tình thở dài, nhìn Thiên Tuyết: “Làm sao bây giờ?”
Đột nhiên Thiên Tuyết cảm thấy hơi có lỗi với cô: “Mình đưa cậu trở về đi…” Từ Khả Vi vừa kết hôn với Đỗ Viễn Minh, chị em mới đã gây nhau bất hòa, ảnh hưởng đến không khí của gia đình… Ai, đều là bản thân mình quá kích thích rồi.
“Thôi, mình gọi xe về.” Nếu như bị Đỗ Thiến nhìn thấy, có lẽ càng tức giận hơn.
Thiên Tuyết nhếch miệng: “Cậu giận mình hả?”
“Không có.”
“Thôi, chắc chắn là cậu giận mình!” Thiên Tuyết rầu rĩ nói: “Cậu đừng để bản thân mình tủi thân? Cho dù là vì ai, cậu cũng không được nén giận, nếu thế thì cô ta càng làm khó cậu hơn! Làm khó cậu xong thì sẽ tiếp tục làm khó dì rồi! Gia giáo của chú Đỗ rất nghiêm, nếu như ông ấy biết, Đỗ Thiến chịu không nổi đâu!”
“Nhưng bọn họ cũng là ruột thịt.”
“Kia cũng là…”
Uyển Tình về nhà một mình, nửa đường liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi: “Con đi đến đâu rồi?”
“Con… Con đã về rồi, ở trên đường.”
“Thiến Thiến sao lại trở về một mình? Không phải hai đứa cãi nhau rồi chứ? Chú Đỗ con đang tức giận lắm.”
Uyển Tình cho rằng Đỗ Viễn Minh giận mình, bất mãn nói: “Cũng không phải con sai.”