Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 325: Phỉ thúy (2/3)

“Xin chào Đỗ tổng, nghe nói ông muốn kết hôn, chúc mừng, chúc mừng…” Mục Thiên Dương đánh đòn phủ đầu, để không quá bị động.

Đỗ Viễn Minh nghi ngờ hỏi: “Lời này của Mục tổng từ đâu mà nói?” Thiệp mời ông còn chưa in, ngoài người trong nhà và công ty Hôn Khánh, ai có thể biết được?

Mục Thiên Dương cười nói: “Đỗ tổng đã quên rồi sao? Thiên Tuyết nhà tôi là bạn học với con gái ông. Nói đúng ra thì là con gái của vợ mới cưới của ông. Mà còn, quan hệ của nhà tôi với nhà vợ mới cưới của ông cũng không phải là ít…. Em gái tôi và cô hai của Đinh gia, bây giờ còn học cùng lớp, ở cùng một phòng, hai đứa nó ở với nhau không tồi, trái lại còn không chịu ảnh hưởng của tôi.”

“Thì ra là thế.” Nếu cảm tình tốt, Uyển Tình nói chút chuyện riêng với cô ấy cũng không lạ. Đặc biệt là sau khi Uyển Tình nhìn thấy Thiến Thiến, nên là đoán được thân phận của ông, không nói cho Mục Thiên Tuyết một tiếng, tỏ rõ có chút cố ý… bởi vì khẳng định là Mục gia sẽ tham gia hôn lễ, hiện giờ không nói, đến lúc đó cũng sẽ nhìn thấy.

“Nghe nói Đỗ tổng vẫn cố ý đến thành phố C thăm cô Đinh, chắc là cực kỳ coi trọng hôn sự lần này.”

“Đó là đương nhiên, lấy thành ý là quan trọng.”

“Uhm, nói chuyện với Đỗ tổng, luôn có thể học được nhiều điều, cũng không biết khi nào thì có thể đến uống rượu mừng của Đỗ tổng.”

Đỗ Viễn Minh cười bất đắc dĩ: “Nhanh thôi, cuối tháng 8 đi.”

“Nhanh như vậy?”

“Đúng, hôm nay tôi gọi điện thoại đến, thật ra là liên quan đến chuyện kết hôn này.” Mẹ nói, Mục Thiên Dương đúng là thành tinh, còn chưa nói rõ ý đồ đến, cho tới sông cạn đá mòn đã nói luôn đến vấn đề chính rồi.

“A…?” Mục Thiên Dương nghi ngờ: “Đỗ tổng kết hôn, liên quan gì đến tôi?”

“Không phải Đinh thị bị anh thu mua sao? Cậu cũng biết, người tôi sắp lấy và Đinh thị có quan hệ gì, nhưng một việc khác có thể cậu không biết, người phụ nữ ấy cực kỳ có năng lực, nếu không có bà ấy, Đinh thị không thể được như hiện giờ.”

“Đúng là làm cho người ta kính nể.”

“Mục tổng còn muốn thu mua Đinh thị, cho nên tôi muốn hỏi một chút, cậu có thể chuyển nhượng nó cho tôi được không?”

Mục Thiên Dương khó xử nói: “Cái này, tôi đối với Đinh thị, đang có dự án…”

Từ đầu anh đã không muốn nhập Đinh thị vào Tổng công ty! Nếu anh đã chia công ty, sao không trực tiếp biến Đinh thị thành công ty con.

“Tôi cực kỳ thành tâm muốn thương lượng với cậu chuyện này, hi vọng cậu có thể suy nghĩ một lần.”

“Đương nhiên, trong điện thoại không nói được rõ ràng, bàn thời gian gặp mặt rồi nói đi.”

Đỗ Viễn Minh đồng ý, hai ngày sau hẹn anh ra chơi bóng. Mục Thiên Dương nghe ý của ông, là muốn đưa công ty thu mua cho Từ Khả Vi.

Thế nhưng, vốn dĩ anh muốn chuyển công ty cho Uyển Tình, đều là lấy longfvowj mình, sao anh có thể mất lòng vợ mình?

Tuy nhiên Từ Khả Vi chính là mẹ vợ của anh, anh có thể không cần so đo. Quân tâm bà, so với quan tâm Uyển Tình, càng có thể khiến Uyển Tình hài lòng hơn. Nhưng là, anh làm chuyện đó đâu có để Uyển Tình biết, để cho người khác làm, Uyển Tình sao biết được.

Cho nên, anh kiên quyết không đồng ý! Mà còn, Đỗ Viễn Minh nói như vậy, ai biết sau khi thu mua có phải thật sự ông ta sẽ đưa cho Từ Khả Vi hay không? Chính anh còn chưa nghĩ sẽ thật sự đưa cho Uyển Tình, dù sao Uyển Tình cũng sẽ không quản lý công ty, mà còn oán hận với Đinh Chí như thế, chắc chắn cũng không thích quà này.

Anh giữ lại, chỉ là duy trì ý nghĩ này thôi. Anh cảm thấy anh nhất định không phụ cô, cho nên của anh là của cô, không cần cố gắng chuyển nhượng tài sản sang danh nghĩa của cô. Đương nhiên, vì để cho cô có cảm giác an toàn, chuyển nhượng tài sản là tất yếu. Cô không cần vì công ty, liền có thể chuyển thành động sản, bất động sản…

Đánh bóng xong, Mục Thiên Dương không nhả ra. Đỗ Viễn Minh nghĩ đến ân oán của anh và Đinh gia, chắc là muốn dùng để phát tiết, cho nên cũng không cưỡng ép.

Mục Thiên Dương cũng không muốn đắc tội ông, nói: “Vì sao Đỗ tổng cứ muốn công ty nhà này? Bà Từ và Đinh Chí đã ly hôn nhiều năm, dường như cũng không liên quan đến, cô Đinh đã từng đến nhà tôi làm khác, lúc nhìn thấy chị cô ấy, cũng thấy không vui, tôi nghĩ các cô ấy sẽ không thích quan hệ với Đinh Chí…”

“Như thế.” Vẻ mặt Đỗ Viễn Minh giật mình: “Trước đây thật sự tôi không nghĩ đến điều đó.”

“Đỗ tổng có nhớ hay không, năm trước ông nội của tôi có mua một bộ phỉ thúy ở một buổi đấu giá?”

“Bộ phỉ thúy ba trăm ngàn?” Đỗ Viễn Minh sáng mắt lên: “Đúng là của trời! Lão già đó luôn thích tranh chữ cổ, đột nhiên lại thích phỉ thúy, đúng là cực phẩm!”

“Ông cảm thấy lấy nó làm quà tặng kết hôn thế nào?”

“Hoàn mỹ!” thứ phỉ thúy này, người còn quá trẻ, thật không biết được ý nghĩa của nó. Nếu là vợ trẻ, tự nhiên chỉ muốn kim cương, mà Từ Khả Vi đã có tuổi, đeo phỉ thúy còn có thể cao cấp hơn kim cương rất nhiều “Chỉ sợ ông nội cậu không nỡ bỏ?”

“Nếu ông muốn, tôi làm người trung gian cho ông, ít nhất cũng sẽ chuyển nhượng với giá gốc.” Bộ phỉ thúy kia thật sự đẹp, lúc ngọn đèn chiếu vào, óng ánh trong suốt, cảm giác còn xanh đến không chân thực. Lúc trước mua với giá ba trăm ngàn, cho tới bây giờ đã bị nhiều người đến hỏi, lại nói, năm trăm ngàn cũng không thành vấn đề.

Mục Thiên Dương về nhà hỏi Mục lão gia, theo ý anh, ông nội không hề cất giữ châu báu, cũng không biết rút cái gì đi mua phỉ thúy, chắc là có nguyên nhân, phỉ thúy rất đẹp, khiến ông động tâm, trận đấu giá kia có thể để ông tới, chỉ có thể lui mà cầu.

Anh cho rằng, Mục lão gia có thể đồng ý. Mục lão gia vẫn để cho anh và Đỗ Viễn Minh duy trì quan hệ, nhưng anh không muốn làm thế, chỉ duy trì giao tình bên ngoài. Hiện giờ, cuối cùng anh quyết định làm sâu sắc thêm quan hệ với Đỗ Viễn Minh, Mục lão gia nên cực kỳ thoải mái mới đúng.

Cuối cùng, anh bị Mục lão gia cầm gậy đuổi khắp phòng.

Mục Thiên Dương chạy vài vòng, cuối cùng Mục lão gia thở hồng hộc đuổi không kịp, anh mới có thể dừng lại, thấy ông nội tinh thần như vậy, bị đuổi đến chật vật

“Ông nội cảm thấy tiếc vì chuyển nhượng giá gốc sao? Hiện giờ bán không được năm trăm ngàn đâu, trừ khi ra sức rang xào lên! Chắc là không hơn bốn trăm ngàn, cháu đưa ông một ngàn vạn chệnh lệch, ông chuyển cho ông ta với giá ba trăm ngàn đi!”

“Ông…” mục lão gia thiếu chút nữa không nói nốt, phẫn hận mở tủ sắt, đưa phỉ thúy cho anh: “Cầm đi… Ba trăm ngàn…”

Ông đâu thiếu tiền bạc! Ông chỉ để ý Tiểu Hương! Nghe nói Tiểu Hương thích phỉ thúy, cho nên ông mới thu mua, nghĩ ngày nào đó bà có thể vì phỉ thúy mà đến…

Thôi thôi, cháu trai muốn nó, cho nó đi, phỉ thúy còn có thể mua được.

Ngày hôm sau, Mục Thiên Dương liền đưa phỉ thúy cho Đỗ Viễn Minh.

Ông đang vội vàng tổ chức hôn lễ, chắc là không làm long trọng, nhưng cũng muốn mời tất cả bạn bè thương trường đến, cho nên vẫn phải khiêm tốn theo kiểu hoa lệ.

Chương 326: Chuyển nhượng (3/3)

Kế hoạch đám cưới dự kiến là cuối tháng Tám, ông và Từ Khả Vi đã thảo luận rất nhiều chuyện. Tiếp theo chụp ảnh cưới, không chụp nhiều mẫu giống như người trẻ tuổi vậy, nhưng cũng chụp trọn một bộ đầy đủ, trong đó đương nhiên thiếu không được thân ảnh của Uyển Tình và Đỗ Thiến.

Tuy nhiên Uyển Tình cảm giác mình không phải nhân vật chính, không muốn chụp nhiều, còn Đỗ Thiến là tâm lý không thoải mái lắm, mỗi lần đều cười hết sức miễn cưỡng, liền dứt khoát chụp ít, vì thế hai người cũng không có xuất hiện mấy tấm.

Chụp ảnh đám cưới, mấy người phân biệt định làm mấy bộ lễ phục, chuẩn bị mặc lúc hôn lễ, tiệc cưới. Sau đó Từ Khả Vi và Uyển Tình liền bắt đầu chuyển đồ về Đỗ gia, mỗi lần chạm mặt với Đỗ Thiến, sắc mặt Đỗ Thiến cũng không quá đẹp đẽ. Cô một mình đối mặt Uyển Tình, đương nhiên sẽ chê cười nói chút khó nghe, nhưng thời điểm đối mặt Đỗ Viễn Minh và Từ Khả Vi, coi như không nhiệt tình, cũng sẽ có lễ phép căn bản, Uyển Tình cũng sẽ không tính toán với cô.

Đỗ Viễn Minh chọn ba căn nhà cho Từ Khả Vi, Từ Khả Vi khuyên can đủ đường không muốn: “Em gả cho anh lại không phải vì nhà. Lúc trước em còn không biết anh có tiền như thế đấy, chỉ là muốn sinh sống với anh thôi, cũng không tính toán cái gì của anh.”

“Nhưng cái này tốt xấu là tấm lòng thành của anh.”

“Tâm ý của anh em biết rồi. Thiến Thiến còn có chút không chịu nhận em đấy, bị nó biết rồi, chỉ sợ nó sẽ có ý kiến. Tốt xấu là người một nhà, anh cũng suy nghĩ vì em!”

“Cái kia…… Nếu không cho Uyển Tình? Không nói cho Thiến Thiến. Người sống trên đời, thế nào cũng phải có vật chất quan trọng bảo đảm!”

“Cũng không được! Con bé vẫn là con nít, anh đừng làm hư nó!”

Đỗ Viễn Minh thở dài: “Vậy sau này đi.” Nhà không đưa ra, châu báu trang sức hẳn không có vấn đề. Dù sao sau khi kết hôn ở cùng một chỗ, mặc dù mỗi người đều có ngăn kéo để đồ dùng cá nhân của mình nhưng một ngôi nhà, không cần nói rõ ràng như vậy. Đến lúc đó bố trí mấy chục triệu châu báu trước mặt cô, ông liền mặc kệ. Cô ngoại trừ khóa nhanh két sắt, còn có thể thế nào? Không thu cũng phải thu.

Nói tới chỗ này, Từ Khả Vi nhớ tới một chuyện: “Nhà nhỏ bên kia của em, nếu anh và em kết hôn, em liền chuyển ngôi nhà kia cho Uyển Tình nhé!”

Đỗ Viễn Minh tự nhiên gật đầu.

Sau khi Từ Khả Vi trở về, liền mang Uyển Tình đi làm thủ tục. Nhìn giấy tờ nhà đổi tên thành Uyển Tình, bà có một loại cảm giác giải quyết xong tâm nguyện.

Bà gả cho Đỗ Viễn Minh, không thể cái gì cũng không tính toán. Thân thể của bà quá kém, không biết còn có thể sống bao lâu, nhưng khẳng định chính là, hai mươi năm sau, trên thế giới khả năng đã không còn Từ Khả Vi này. Để một mình Uyển Tình sống trên đời, bà không yên lòng. Đột nhiên gặp phải Đỗ Viễn Minh, không thèm để ý thân thể bệnh tật của bà, bà đương nhiên liền gả cho.

Để Uyển Tình có nhà, có ba, chính là có chỗ dựa. Bằng không có một ngày mình chết rồi, nó gả cho người ta, bị ủy khuất, muốn về nhà mẹ đẻ đều không ai. Đỗ Viễn Minh tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng làm người không tệ, không cầu anh xem Uyển Tình thành ruột thịt, có thể làm một hậu bối cũng được rồi.

Sau khi biết anh là tổng tài Đỗ thị, bà do dự chốc lát, sợ thân phận như vậy quá phiền phức, nhưng cuối cùng cũng không sửa được ước nguyện ban đầu. Bà biết, đây là thời đại nhờ ba! Có vầng sáng Đỗ thị, tương lai Uyển Tình, bất kể là tìm công việc hay đối tượng, đều tốt hơn người khác rất nhiều.

Bà biết bà trở nên nịn bợ, nhưng hiện thực không cho phép người ta kiên định giữ gìn, bà không muốn Uyển Tình chịu đựng quá nhiều khổ cực. Bà phải phòng bị duy nhất chính là, Đỗ Viễn Minh bắt Uyển Tình làm đám cưới thương mại.

Bất quá, bà tin tưởng thân thể của mình kém nữa, cũng không đến nỗi cũng không có thời gian khoảng mười năm. Bà không thể làm gì khác hơn là sống sót, Đỗ Viễn Minh thì sẽ không quá nhúng tay vào hôn sự của Uyển Tình. Như vậy, trước khi bà chết, Uyển Tình đã sớm tìm được đối tượng như ý, bà cũng sẽ không cần lo lắng.

Lúc kết hôn, bên Từ Khả Vi này ngoại trừ Quản Vận Phương,vốn cũng không có khách. Bà đúng là muốn mời những hàng xóm kia, nhưng phạm vi của Đỗ Viễn Minh quá cao cấp, bà sợ mình chưa từng nhìn quen mặt người xung quanh sẽ gây ra chuyện cười, cho nên chỉ đưa bánh kẹo cưới cho mấy người quen biết. (kỳ thực không quá muốn lộ liễu, thế nhưng khi dọn nhà mọi người thấy, không thể làm gì khác hơn là biểu thị một hồi.)

Quản Vận Phương làm phù dâu. Vốn là muốn gọi Uyển Tình làm, nhưng Uyển Tình quá tuổi trẻ, chúc rượu thì nhìn thấy đều là người già, đừng nói Từ Khả Vi không yên lòng cô, Đỗ Viễn Minh cũng không yên lòng. Đỗ Viễn Minh nguyên bản còn muốn kéo người công ty mình đến, nhưng sau đó Từ Khả Vi tự mình nói Quản Vận Phương ra, ông đương nhiên không thể phản đối.

May là Quản Vận Phương không phải người bình thường, người ta đã từng làm thư ký của ba ba Mục Thiên Dương qua. Hôn lễ thượng hạng có nhiều khách mời, trước đây đều ngồi cùng bàn ăn cơm với bà, đáng tiếc…… Mọi người đã không nhận ra bà. Nhưng bà còn nhận ra mọi người! Hơn nữa nghĩ đến đến năm đó những người này dáng vẻ gì, bà liền tuyệt đối không luống cuống!

Bạn học Uyển Tình và Đỗ Thiến cũng tới hôn lễ rất nhiều, hai người bọn cô liền phụ trách quan tâm bọn họ.

Các cô lại có thể thành chị em, mọi người vừa kinh ngạc vừa lúng túng. Vừa thấy mặt, ngoại trừ nói chúc mừng, những khác cũng không biết nói thế nào.

Những bạn học này phần lớn khá là thân thiết với Đỗ Thiến, sau khi lên tiếng chào hỏi với Uyển Tình, đều đi tới nói chuyện với Đỗ Thiến. Dần dần, chung quanh Đỗ Thiến hình thành một cái vòng nhỏ, thoạt nhìn xã hội người lớn trông hầu như không có sự khác biệt, Uyển Tình ngược lại có chút le loi một mình.

Mãi đến tận khi, một đoàn già trẻ lớn bé Mục gia đến đây……

Thiên Tuyết kéo Mục lão gia vào cửa, Đỗ Viễn Minh lập tức nghênh đón. Mục lão gia thân phận địa vị ở nơi đó, nhất định phải đối xử như là vị khách quan trọng nhất.

Những người khác cũng dồn dập hỏi thăm sức khỏa Mục lão gia, thuận tiện hỏi: “Đây là cháu gái của Mục lão à, thật xinh đẹp!” Sau đó thì có người nghĩ trong lòng, cô bé này rất ít xuất hiện ở yến hội, phỏng chừng đang học tập đi. Không biết học ở đâu, mau mau gọi thằng nhóc nhà ta đến đây theo đuổi!

Đỗ Viễn Minh dắt Từ Khả Vi lại đây, rất trịnh trọng chào hỏi Mục lão gia. Từ Khả Vi nhìn thấy Thiên Tuyết, kinh ngạc trợn to mắt.

Thiên Tuyết sững sờ, nhớ tới bà còn không biết thân phận chân thật của mình, ngượng ngùng cười nói: “Dì……”

Từ Khả Vi rất nhanh khôi phục nụ cười, sau khi hỏi thăm Mục lão gia một chút, quay đầu tìm kiếm Uyển Tình. Nửa ngày mới nhìn thấy Uyển Tình đứng sau một chậu hoa, có chút cô đơn le loi. Bà vốn đang trách con bé này gạt mình, hiện tại lại không nhịn được đau lòng.

Gả sai rồi sao? Uyển Tình không thích ứng à, mọi người sẽ xa lánh cô chứ? Bà không muốn để Uyển Tình chen vào vòng tròn này, cũng không tán thành con gái mình thục nữ giống thiên kim tiểu thư như thế. Bà chỉ hy vọng cô có thể là chính mình, nhưng địa phương cao cấp ồn ào náo nhiệt giống như vậy, trong lòng cô nhất định không dễ chịu……

Từ Khả Vi kinh ngạc làm cho Thiên Tuyết có chút chột dạ, thấy thấy mấy người lớn nói chuyện, dứt khoát nói với Từ Khả Vi: ”Dì, con đi tìm Uyển Tình.”

“Ừ.” Từ Khả Vi mỉm cười gật đầu.

Thiên Tuyết chạy như thế trốn về hướng Uyển Tình, bởi vì chạy trốn quá nhanh, hấp dẫn không ít ánh mắt. Chờ cô đứng vững phía trước Uyển Tình, mọi người không nhịn được xì xào bàn tán: đây là người nào? Cái gì, Mục gia đại tiểu thư?! Cô sao có thể tốt với con gái của cô dâu mới như vậy, trái lại không phải thân thiết với thiên kim chính quy của Đỗ gia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK