Chương 573: Sinh thêm một đứa
Đỗ Viễn Minh sâu kín thở dài: “Có thể gặp mặt sao?”
Uyển Tình trầm mặc một lát, nghĩ tới ông ta sẽ không vô duyên vô cớ phủ định đáp án, nếu cự tuyệt, chỉ sợ ông ta sẽ nói ra rất nhiều chuyện của cô, vì thế nói: “Có thể.”
“Vậy khi nào thì cháu rảnh?”
“Ta hỏi Thiên Dương.”
“……Vậy cháu chọn thời gian tốt rồi liên hệ tới ta.”
Uyển Tình không có tâm tư xem sách, đợi cho Mục Thiên Dương quay về, nói chuyện này cho anh biết. Mục Thiên Dương nhíu mày: “Ông ta tìm em làm gì?”
“Em làm sao mà biết, nhưng mà em đã đáp ứng ông ta. Em không dám đi một mình____”
“Đương nhiên anh đi cùng em!” Mục Thiên Dương không giải thích, nhìn thoáng qua đứa nhỏ, “Mang bọn nhỏ về C thị trước.”
Uyển Tình gật đầu.
Ngày hôm sau, Mục Thiên Thành chạy về đến đây, hai người lại lười đi một chuyến, sau đó tạm thời gọi điện thoại cho Đỗ Viên Minh, hẹn ở một nhà hàng cao cấp.
Đỗ Viễn Minh tới trước bọn họ, nhìn thấy bọn họ, đơn giản co quắp đứng lên: “Uyển Tình….”
Uyển Tình há miệng thở dốc, không biết nên xưng hô với ông ta như thế nào, dừng một chút vuốt cằm: “Đỗ tổng.”
Thần sắc Đỗ Viễn Minh ảm đạm, rất nhanh thanh thỉnh lại, máy móc nói: “Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, chờ nhân viên phục vụ bưng trà lên, đều tự nhấp vài hớp, không có người nói chuyện, Uyển Tình chủ động hỏi: “Đỗ tổng tìm tôi có việc gì?”
“Cũng không có việc gì?” Đỗ Viễn Minh thấp giọng nói, “Chú nghĩ …..Cháu sẽ quay về Đỗ gia nhìn xem.”
“Không thấy đầu.” Uyển Tình hỏi.
Ông ta gật đầu: “Con của cháu…….Chú đã nhìn qua ở trên mạng, thật là xinh đẹp.”
Uyển Tình gật đầu, nghĩ rằng về sau không thể để cho phóng viên chụp ảnh đứa nhỏ, bằng không quá nguy hiểm, có thể bị bắt cóc.
Đỗ Viễn Minh có chút vô lực, không biết nói cái gì với cô, dừng lại một chút hỏi: “Mẹ cháu……..Cháu chuyển mộ phần cho bà ấy?”
Uyển Tình liếc ông ta một cái: “Năm trước liền chuyển, trên nửa năm.” Không phải ông nói thiệt tình với mẹ sao? Vì sao chuyển mộ phần lâu như vậy mới phát hiện?
“Chú biết.” Đỗ Viễn Minh nói rõ, “Lúc thanh minh chú co tới nhìn bà ấy, có đôi khi là sinh nhật bà ấy….Ngày giỗ chú không có mặt mũi đi. Năm trước lúc sinh nhật bà ấy, chú còn đi lạy bà ấy, đợi đến tháng bảy lại tới, thì không thấy được. Chú vẫn luôn muốn hỏi cháu, đáng tiếc không liên lạc được.” Ông nói xong, liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái.
Uyển Tình đã hiểu, ông ta tới tìm Mục Thiên Dương.
“Hiện tại bà ấy chôn cất ở đâu?” Đỗ Viễn Minh hỏi.
Uyển Tình không nói lời nào, Mục Thiên Dương nói: “Sự tình đều đã trôi qua, Đỗ tổng cần gỉ phải dây dưa? Tôi nghĩ mẹ của Uyển Tình, cũng không hi vọng ông lại đi xem bà.”
Đỗ Viễn Minh yên lặng.
Mục Thiên Dương đưa tay lôi kéo Uyển Tình, đang muốn đứng dậy cáo từ, điện thoại của Đỗ Viễn Minh đột nhiên vang lên, hai người đành phải tạm dừng.
Đỗ Viễn Minh nghe điện thoại, nhẹ giọng nói hai câu rồi cắt đứt, ngẩng đầu nói với hai người: “Ăn cơm cùng nhau đi, chú giới thiệu một người cho hai người nhận thức.”
Uyển Tình sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương nắm tay cô nói: “Đi.”
Ba người trực tiếp đến nhà hàng, ngồi ở ghế đợi khoảng mười phút, có người phục vụ tiến vào: “Đỗ tiên sinh, Thôi tiểu thư đến.”
Đỗ Viễn Minh đứng lên, đi về phía cửa.
Uyển Tình và Mục Thiên Dương ngẩng đầu, thấy Thôi Trinh Hi đi tới, nhìn không được liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thực mê hoặc.
“Viễn Minh.” Thôi Trinh Hi thấp giọng hô, sắc mặt có chút e lệ. Đỗ Viễn Minh đỡ thắt lưng của cô ta, giúp cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói với Mục Thiên Dương và Uyển Tình: “Vị này là tiểu thư Thôi Trinh Hi đến từ Hàn Quốc, là một diễn viên, các người hẳn là biết đi?”
“Có hơi nghe thấy.” Uyển Tình nói.
Đỗ Viễn Minh nhìn về phía Thôi Trinh Hi giới thiệu bọn họ, Thôi Trinh Hi gật đầu mỉm cười: “Phiền toái hai người đợi lâu.”
“Không có việc gì.” Mục Thiên Dương thản nhiên nói, cầm lấy thực đơn đưa cho Uyển Tình, “Muốn ăn cái gì?”
Bên kia Đỗ Viễn Minh cũng cầm lấy thực đơn đưa cho Thôi Trinh Hi, dịu dàng nói: “Đồ ăn Trung Quốc được không?”
“Em thích đồ ăn Trung Quốc.” Hai tay Thôi Trinh Hi cầm thực đơn, im lặng chon đồ ăn.
Uyển Tình thấy bọn họ trong lúc đó có một cỗ ám muội, nhớ tới Trâu Tranh và Thiên Tuyết nói Thôi Trinh Hi có rất nhiều ông bầu, chẳng lẽ Đỗ Viễn Minh là một trong số đó? Đỗ Viễn Minh có chút quan tâm đối với cô ta, thoạt nhìn không giống như đơn giản chỉ là ông bầu……Có điểm tình cảm.
Bốn người đều không có khẩu vị gì, chậm rì rì ăn cơm, hành vi giống như cổ nhân nói “Lúc ăn không nói”, ai cũng không nói chuyện nhiều.
Ăn xong, Thôi Trinh Hi có lỗi nói: “Em nghĩ vào toilet một chút.”
Đỗ Viễn Minh gật đầu: “Anh chờ em.”
Thôi Trinh Hi cười gật đầu, lại hướng về phía Uyển Tình, Mục Thiên Dương hơi hơi hỏi thăm, sau đó cầm túi sách đi toilet.
Uyển Tình nhìn Đỗ Viễn Minh: “Chú và Thôi tiểu thư……..”
Đỗ Viễn Minh mệt mỏi nói: “Thiến Thiến mất, chú muốn sinh thêm một đứa nhỏ…..”
Uyển Tình ngạc nhiên, nhưng mà sự nghiệp của ông ta lớn như vậy, tự nhiên là muốn có người thừa kế, sinh thêm một đứa cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, vì sao lại là Thôi Trinh Hi?
Uyển Tình nói: “Cô ta là người Hàn Quốc.” Người Trung Quốc một bó, ngôi sao Trung Quốc cũng một bó, tìm cái cây gậy làm gì?
Đỗ Viễn Minh chua sót cười: “Thỉnh thoảng tiếp xúc qua vài lần, có chút cảm giác, có lẽ là duyên phận đi. Lại nói, tình yêu có phân cái biên giới nào đâu?”
“A……..” Này còn có tình yêu? Tình yêu của ông cũng thật nhiều. Uyển Tình lười trách cứ cái gì, có tí ác độc thuyết: “Ngôi sao Hàn Quốc rất thích phẫu thuật thẩm mĩ.” Nếu bọn họ kết hôn, cũng không chắc chắn sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp.
Đỗ Viễn Minh cười: “Kỳ thật cô ta cũng không chân chính là người Hàn Quốc. Mẹ cô ta là người Triều Tiên, sau khi mang thai nhập cư trái phép đến Hàn Quốc, kết hôn với một người Hàn Quốc lấy được quốc tịch, sau đó ở luôn nơi đó. Mấy năm trước cô ta ngoài ý muốn chỉnh dung, nhưng chú đã thấy ảnh của cô ta lúc trước, rất thanh tú.”
Uyển Tình muốn nói, cô ta có thể vì tiền của ông. Nhưng tiếp theo lại muốn, Đỗ gia hại mẹ cô, cô quan tâm sống chết của ông ta làm gì? Ông ta bị lừa hết, mới vừa vặn báo thù vì mẹ.
Cô gật gật đầu: “Đó là chuyện của ông, tôi và Đỗ gia đã không có quan hệ gì, về sau……Cũng không cần lãng phí thời gian gặt mặt nhau chứ.”
Nói xong, Thôi Trinh Hi trở lại. Uyển Tình đứng dậy: “Chúng tôi đi trước.”
Đỗ Viễn Minh bất đắc dĩ gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
Thôi Trinh Hi mê hoặc nhìn ông ta: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Đỗ Viễn Minh đưa tay nắm tay cô ta, “Em noisc hung ta khi nào kết hôn thì tốt?”
Thôi Trinh Hi sửng sốt, không áp chế được sắc mặt vui mừng: “Anh quyết định đi, em nghe lời anh.”
–
Mục Thiên Dương trở lại C thị, bắt đầu đi làm.
Mấy ngày này Thiên Tuyết trôi qua thật sự rất khoái hoạt, cơ hồ mỗi ngày cô đều mang A Thành đi Lan Đình Nhã Cư ăn cơm, đương nhiên, mỗi lần đều là A Thành xuống bếp. Cô còn tưởng rằng mọi người thừa nhận A Thành, Mục Thiên Dương cũng không so đo nữa!
Mục Thiên Dương đi làm một hồi, liền gọi điện thoại kêu cô tới công ty. Cô kích động chạy tới, đáy lòng ẩn ẩn cũng có chút sợ, làm tốt chuẩn bị phương pháp đối mặt với anh.
Đi vào công ty, trước tiên nhìn đến A Thành phân phó cấp dưới làm việc, cười híp mắt, trực tiếp vào văn phòng của Mục Thiên Dương.
Chương 574: Sẵn sàng, gả! (1)
Người bên cạnh A Thành nói: “Là đại tiểu thư nha ~ thật khá, quả nhiên là chuyện tốt hoàn hảo!”
A Thành ánh mắt sắc bén đảo qua: “Xem ra ngươi thực nhàn rỗi? Mấy báo cáo đó trong ba ngày phải giao!”
“A ——” cấp dưới hét thảm một tiếng, Tôn phó tổng ngươi không thể như vậy……
A Thành trong lòng hừ lạnh: Lão tử thèm quan tâm tới ngươi! Đó là nữ nhân của ta!
Thiên Tuyết đi vào văn phòng Mục Thiên Dương, miêng cười tươi tắn nói: “Anh ~”
Mục Thiên Dương nâng mi, thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, cô ngoan ngoãn đứng vững: “Anh, tìm em sao?”
Mục Thiên Dương chậm rãi lật văn kiện, không trả lời. Thiên Tuyết đứng ở nơi đó, thật là đứng ngồi không yên. Được một lát, Mục Thiên Dương mới nói: “Ngươi thực sự có tiền đồ đấy.”
“Em làm sao vậy?” Thiên Tuyết bất mãn hỏi.
“Ta nghĩ đến ngươi so với anh trai ngươi, so với anh họ ngươi thì con mắt nhìn người phải lợi hại hơn!” Mục Thiên Dương mạnh quăng ngã văn kiện, giận dữ, “Kết quả thì? Ngươi thế nào lại có liên hệ với hắn?! Lúc trước đã thấy ngươi cùng hắn không thích hợp, ta nghĩ ngươi nhãn giới cao, sẽ không coi trọng hắn, ai biết ngươi thật sự cùng hắn cùng một chỗ!”
“Anh ấy không tốt chỗ nào?” Thiên Tuyết bất mãn hỏi: “Đừng tưởng rằng em không biết, đều là anh chèn ép anh ấy!”
Mục Thiên Dương chấn động, đẩy mạnh cái ghế một cái mà đứng lên: “Hắn nói với ngươi cái gì?”
“Anh ấy mới không phải như anh!” Thiên Tuyết quét mắt từ trên xuống dưới nhìn anh trai: “Anh quả thực chính là đồ thần kinh!”
“Ngươi ——” Mục Thiên Dương chỉ về phía nàng, “Ngươi phản rồi!”
“Ai bảo anh nói anh ấy không tốt?”
“Ta…… Ngươi…… Ngươi nha đầu giỏi rồi! Ngươi còn tới đây bảo vệ hắn? Bị người lợi dụng cũng không biết! Ngươi cho là hắn sẽ có tình cảm thật với ngươi?!”
“Ta Mục Thiên Tuyết còn không có tư cách làm cho người ta thiệt tình yêu mình sao?”
Mục Thiên Dương cứng lại, lật bàn: “Dù sao ai cũng có thể thiệt tình yêu ngươi, còn hắn không có khả năng!”
“Không có khả năng là anh cái đại đầu quỷ!”
“Ngươi dám nói thô tục?”
“Đại đầu quỷ làm sao là thô tục?!”
“Ngươi ——” Mục Thiên Dương tức khí không nhẹ, “Ngươi thật sự là trưởng thành rồi cứng rắn rồi! Ngươi còn dám cùng hắn ở chung bốn năm không lên tiếng ——”
“Nếu anh không cứ luôn như vậy, em sẽ không lên tiếng sao?” Thiên Tuyết ủy khuất nói.
“Lại thành sai lầm của ta rồi?”
“Là em sai.” Thiên Tuyết ủy khuất rơi nước mắt, “Anh chỉ là không muốn em tốt! Anh ấy kiên định làm việc, năng lực tốt, lại biết đau lòng cho em, nấu cơm cho em…… Còn có thể là ủy khuất em?”
“Hừ! Chờ hắn thành lão công ngươi, ta sẽ không ủy khuất hắn!”
“Anh ——” Thiên Tuyết cứng lại, tức giận đến xoay người bước đi: “Anh chính là lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử!”
Mục Thiên Dương tức khí lật bàn, một lát sau dùng máy nội bộ trên bàn rống lên với thư ký: “Gọi Tôn Chí Thành vào đây!”
Thư ký hoảng sợ, nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho Tôn Chí Thành. Những người vừa mới bị Tôn Chí Thành huấn giáo huấn qua giờ vui sướng khi người gặp họa: thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi lợi hại cũng có người thu thập được!
A Thành lập tức đi vào văn phòng Mục Thiên Dương, thấy văn kiện đầy đất, Thiên Tuyết đã đi mất. Hắn theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa, đi rồi? Náo loạn vì mâu thuẫn? Cô ấy nhất định rất khó chịu……
“Ngươi ——” Mục Thiên Dương tức giận chỉ vào hắn.
Hắn lập tức quay đầu: “Tổng tài, ngươi tìm ta?”
Mục Thiên Dương chỉ vào hắn nửa ngày, nhưng không biết như thế nào thu thập hắn. Nói như thế nào, người này mấy năm nay đắc tội cũng có chút oan uổng……
Hắn hít sâu một hơi: “Ngươi dám đả thương Thiên Tuyết nửa điểm, ta đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”
A Thành lạnh nhạt nói: “Ta không đả thương cô ấy.”
“Hừ…… Ngươi nhưng thật ra đi được một nước cờ hay đấy!”
A Thành trầm mặc, một lát sau nói: “Có một từ kêu là đẹp cả đôi đường. Ta không bảo toàn được chính mình, cũng sẽ bảo toàn chỗ ấy.”
Mục Thiên Dương ngẩn ra, chỉ mạnh ra ngoài cửa: “Còn không đi ra!” Mẹ nó! Đánh cũng không phải, mắng cũng không phải, hắn còn không làm gì được bọn chúng?
Kế tiếp vài ngày, Thiên Tuyết thường đi Lan Đình nhã cư, nhưng vừa nhìn thấy Mục Thiên Dương liền xoay đầu.
Mục Thiên Dương vừa thấy, cũng không chịu được cô. Anh đều là vì ai a? anh còn nói cùng con bé giải hòa, hỏi nó chuẩn bị thì gả đây! Nếu nó khó chịu, anh sẽ không trông nom, trước tính toán đã, xong xuôi chuyện của anh cùng Uyển tình tổ chức hôn sự thì nói sau!
Mục lão gia nhìn huynh muội nhà này, cùng Đinh Đinh Đương Đương giống y hệt, thậm chí so với lúc Đinh Đinh Đương Đương náo loạn mâu thuẫn còn ngây thơ hơn, nhịn không được buồn cười. Chờ Mục Thiên Dương đi rồi, ông hỏi Thiên Tuyết: “Ngươi như thế nào lại dỗi với anh trai người a? Cẩn thận nó không cho con ăn trái cây nha!”
“Anh ấy sẽ không cho con ăn trái cây đâu!”
“Xem ra con là không muốn gả cho A Thành.” Ngô Nhã nói.
Ngô Nhã Tâm lý kỳ thật đối A Thành có ý kiến, cảm thấy anh không xứng với Thiên Tuyết. Nhưng Mục lão gia không ý kiến, Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành tuy rằng trên mặt bất mãn, nhưng kỳ thật không nhúc nhích một chút phản đối, bà cũng chỉ có thể duy trì thế này.
“Hừ!” Thiên Tuyết tức giận đến nghiến răng: “con lại không vội!”
“Con không vội nhưng ta vội, con xem Đinh Đinh Đương Đương đã bao lớn? A Thành tuổi cũng không nhỏ chứ?”
“Ách……” Thiên Tuyết ngẫm lại cũng là, A Thành tựa hồ thực thích Đinh Đinh Đương Đương, phỏng chừng cũng muốn làm phụ thân chứ? Cô lập tức buông gối ôm ra, kéo tay Uyển Tình: “Uyển Tình, bằng không chúng ta cùng nhau kết hôn đi?”
“A?” Uyển Tình kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Đồng thời cử hành hôn lễ, nhiều náo nhiệt, nhiều lãng mạn a?!” Thiên Tuyết nghĩ tới hứng thú nói: “Như vậy cũng bớt việc! Bằng không anh chị năm nay làm, em nhiều nhất là năm sau sẽ làm, rất phiền toái. Hiện tại danh sách tân khách cũng có, nơi tổ chức cũng có, chỉ cần thêm vào một số thứ, chỗ này của em chỉ cần chuẩn bị áo cưới là đủ rồi, bớt việc a! Ông nội, mẹ, các người nói đúng không?”
Mục lão gia cùng Ngô Nhã Tư suy nghĩ một phen, Ngô Nhã nghĩ đến Mục Thiên Dương xưa nay quái dị, nói: “Chuyện này ta không làm chủ được.”
Mục lão gia nói: “Nhớ tới rất không sai, đồng thời gả cháu gái, thú cháu dâu, xác thực náo nhiệt, trong lòng ta cũng thấy tốt. Bằng không chỉ có ngươi xuất giá, trong lòng ta là nhiều khó chịu a!”
“Ông nội là cùng ý kiến?”
“Ta đồng ý vô dụng.” Mục lão gia lắc đầu: “Đây là hôn lễ của anh trai ngươi, ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của nó, phải được nó đồng ý.”
“Ai chiếm tiện nghi của anh ấy a?” Thiên Tuyết lẩm bẩm, anh ấy tính tình nhỏ nhen, Uyển Tình đồng ý là có thể! Cô lập tức quay đầu nhìn Uyển Tình, đáng thương nói: “Đại tẩu……”
Uyển Tình mới không dám đáp ứng đâu. Nàng biết tâm tư Mục Thiên Dương, đau Thiên Tuyết là đau đến tâm khảm, ra vẻ cùng A Thành còn có chút ân oán, nhất định là lo lắng. Trong lòng tuy rằng đồng ý, nhưng mấy ngày hôm trước ầm ỹ một trận, có điểm sượng mặt……
“Chính cậu nói với anh ấy! Tớ ở bên cạnh hát đệm!”
“…… Được rồi.” Thiên Tuyết nghĩ ầm ỹ một trận, trong lòng cũng băn khoăn. Hai mươi mấy năm là huynh muội, nào có thù nào qua đêm, nhất định là rồi sẽ hết, chính là…… cô thật sự thực bực mình với anh! Quả thực là cái bệnh thần kinh!
Kế tiếp, Thiên Tuyết nhìn thấy Mục Thiên Dương đều là tươi cười. Mục Thiên Dương nghĩ rằng: vô sự xum xoe, không gian thì trộm!
Đợi đến tiết Nguyên tiêu ngày đó, mọi người cùng nhau ăn bánh trôi. Ăn một nửa, không khí tốt lắm, Thiên Tuyết nhân cơ hội nói: “Anh, em với ngươi thương lượng một chuyện.”
“Nói!” Mục Thiên Dương ngắn gọn sáng tỏ, nhìn đám nhỏ ăn bánh trôi, cảm thấy thật gian xảo!