Chương 343: Nhớ em
“Nếu còn trẻ thì có thể lông bông.” Văn Sâm nói, “Tình cảm có sâu đến đâu cũng sẽ phải khuất phục, cho dù là một nam một nữ, mười năm cũng chưa chắc tu thành chính quả. Tôi thường nghĩ, mười năm của người khác, đã trải qua vài mối tình, mà tôi…..Có phải nên sớm kết thúc hay không? Ngay từ đầu đã biết không có kết quả, mà chúng ta còn hao phí mười năm……”
“Nếu cậu đã muốn nói như vậy, tôi cũng không còn gì để khuyên.” Mục Thiên Dương thở dài, “Nếu như không có tôi, hai người cũng không quen biết……..Hảo tụ hảo tán đi. Chỉ là, đừng để chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc.”
Văn Sâm do dự một chút gật đầu, dù sao Mục Thiên Thành nói muốn mở công ty của riêng mình, phỏng chừng một tháng nữa sẽ không gặp mặt.
–
Sau khi Mục Thiên Dương rời khỏi suối nước nóng thì nói Văn Sâm không cần tới công ty, yên tâm đi chơi, Mục Thiên Thành lập tức đặt vé máy bay, đi luôn đêm đó. Mục Thiên Dương thực không biết nói gì.
Chờ sau khi Uyển Tình đi Phổ Đà Sơn, anh chỉ có thể quay về quản lý tổng công ty ở A thị, người có thể quản lý thay anh chỉ có Văn Sâm, bây giờ đột nhiên nghỉ ngơi, bản thân liền không thể ung dung. Anh nhịn không được nghĩ, qua vài năm nữa bản thân sẽ kết hôn, phải dành nhiều thời gian cho vợ và con, tình huống của Văn Sâm cũng không khác anh là mấy, mà công ty ngày càng phát triển, cần đào tạo càng nhiều nhân tài càng tốt, hiện tại cần bồi dượng vài trợ thủ đắc lực…….
Vì thế, anh vừa trở về tổng công ty liền xem tư liệu nhân sự.
Anh và Uyển Tình không ở C thị, Thiên Tuyết ở một mình không có ý nghĩa, đành quay về nhà, mỗi ngày có thể trò truyện với Mục lão gia. Gần đây thời tiết thay đổi, Mục lão gia bị cảm, cô vừa nghĩ tới ông nội tuổi đã lớn, trong lòng liền không nỡ, rất hội hận trước đây không học y.
Mục lão gia thấy cô quay về, nghi hoặc hỏi: “Uyển Tình đâu?”
“Uyển Tình đi Phổ Đà Sơn với mẹ cậu ấy!”
“Nga….” Mục lão gia nghĩ tới, “Mấy hôm trước ở cùng với ba nó…….Nó kêu Đỗ Viễn Minh là gì?”
“Hình như kêu là chú.” Uyển Tình vẫn gọi Đỗ Viễn Minh là chú, hẳn là không kêu là ba.
“Uh. Mấy hôm trước ta có ngồi uống trà với dượng của nó, dượng nó nói muốn đưa mẹ nó đi bái Phật, thân thể của mẹ nó không tốt.”
Thiên Tuyết nghi hoặc nói: “Uyển Tình không nói chuyện này với cháu, cháu tưởng bọn họ đi du lịch, hóa ra là có mục đích. Bái Phật không có gì, trăm ngàn đừng mê tín quá là được. Chuyện thân thể, cần phải giao cho bác sĩ.”
“Lời này cháu nói với ta có ích lợi gì? Ta đi chùa bái Phật, tự nhiên là muốn tỏ vẻ tôn trọng đối với thần ninh, nhưng không có trầm mê quá.”
Thiên Tuyết cười: “Cháu không có nói ông nội.” Tuy cô và Uyển Tình rất tốt, nhưng Từ Khả Vy không biết chuyện. Vạn nhất Từ Khả Vy vì gả cho kẻ có tiền, tâm tình thay đổi, bắt đầu si mê Phật giáo, cũng không có gì kỳ quái.
Mỗi ngày cô đều nói chuyện điện thoại với Uyển Tình, lúc nữa gọi điện thoại hỏi Uyển Tình có phải đi bái Phật hay không.
Uyển Tình trả lời: “Đúng vậy. Tấm lòng chân thành thôi, nếu Phật tổ có thể phù hộ mẹ tớ, tớ sẽ quy y cửa Phật!”
“Cậu nghĩ xuất gia!” Thiên Tuyết kêu to, “Cậu hỏi anh tớ chưa, anh ấy sẽ đồng ý sao?”
“Ai muốn xuất gia? Thờ phụng mà thôi.”
“Phải ăn chay, thật đáng thương…….”
Uyển Tình không nói gì.
Uyển Tình nói chuyện điện thoại với cô xong, lại gọi cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương quấn quit muốn xem ảnh chụp của cô, cô bất đắc dĩ nói: “Máy ảnh ở chỗ mẹ em, trong điện thoại chỉ có ảnh của mẹ, chờ quay về lại cho anh xem.”
Mục Thiên Dương cả giận nói: “Trở về liền trực tiếp nhìn em, xem ảnh làm gì?”
Uyển Tình ngẩn ra, có chút ngượng ngùng, trên mặt đỏ ửng, đồng thời cũng nhịn không được vui vẻ: “Cái kia……Anh có thể nhận ảnh chụp sao?” Tự chụp ảnh, cảm giác rất xấu hổ….
Mục Thiên Dương nói: “Tự chụp mới tốt, anh không muốn người khác chụp ảnh em.”
“Anh….Đáng ghét!” Uyền Tình nói.
Mục Thiên Dương nghe được ngữ khí hờn dỗi của cô, cười vui vẻ.
Cúp điện thoại, Uyển Tình mở phần mềm chụp ảnh ra. Hố cha, điện thoại của cô là mua từ hai năm trước, độ phân giải quá thấp, chụp ra có điểm không rõ, hơn nữa vị trí không đúng, cũng không ăn ảnh. Rốt cuộc có thể nhìn thấy, nhưng cái mặt đã chiếm một nửa màn hình, cô không khỏi tưởng tượng khi Mục Thiên Dương nhìn thấy tấm ảnh này sẽ thế nào……….Phỏng chừng anh sẽ cười lớn, cô cảm thấy một trận ác hàn, lập tức xóa đi!
Vừa lúc Từ Khả Vy gọi cô, cô chạy tới: “Mẹ, chụp cho con một tấm ảnh.”
“Không phải buổi chiều đã chụp rất nhiều sao?”
“Tiểu Tuyết muốn xem, con muốn gửi cho cậu ấy.”
Từ Khả Vy cười, cầm điện thoại của cô, chụp cho cô một tám. Cô cố ý tìm một chỗ không có bối cảnh, miễn cho bản thân bị khung cảnh mĩ lệ làm lu mờ….
“Con lại xem được không?” Từ Khả Vy đưa điện thoại cho cô.
Cô nhìn, gật đầu: “Kỹ thuật của mẹ thật tốt!”
“Nói ngọt.” Từ Khả Vy trách nói.
Uyển Tình cười hì hì, cúi đầu gửi tin nhắn cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương nhận được tin nhắn, hoảng sợ, trả lời cô: “Tay của em rất dài…….”
“A?”
“Tự chụp ảnh mà được như vậy, tay quá dài.”
Uyển Tình: (@[email protected])
“Tự mình chụp rất khó coi, em nhờ mẹ chụp.”
“Uh, nhìn rất tốt. Khi nào thì quay về?”
“Hôn nay mới thứ tư.”
“Nhớ em.”
Uyển Tình sửng sốt, nghe Từ Khả Vy kêu mình, vội vàng gửi tin nhắn đi.
Tuy rằng Đỗ Viên Minh đi cùng các cô, nhưng chủ yếu là đứng bên cạnh ngắm cảnh, cho nên bồi hai người hai ngày, rồi để hai người tự đi chơi. Không có ông ta, hai người càng tư do tự tại. Vài ngày sau, hai người mang theo rất nhiều đồ kỷ niệm.
Hiện tại Từ Khả Vy tránh không được lui tới với một ít phu nhân quyền quý, trừ bỏ một phần cố ý để lại cho Đỗ Thiến, các khác đều tặng người khác.
Uyển Tình quay về A thị cùng mẹ trước, còn cố ý mua quà cho Mục lãi gia và Ngô Nhã. Đỗ Viễn Minh rất tán thành cô làm bạn với Thiên Tuyết, có thể bảo trì giao tình với Mục gia, ai bảo con gái của ông ta không hợp với Mục Thiên Tuyết đâu.
Bởi vì ngày hôm sau phải về trường học, lúc này Uyển Tình gọi điện thoại cho Thiên Tuyết, sau đó tới Mục gia.
Mục Thiên Thành đã từ Mã Đại trở về, cả người thoạt nhìn “Thành thục ổn trọng” hơn trước kia rất nhiều, đang nói với Mục lão gia bản thân muốn mở một công ty du lịch.
Mục lão gia nhìn thấy anh đáng tin hơn trước kia, trong lòng cũng không phản đối, nhưng không tránh được lo lắng. Công ty không dễ mở như vậy? Vì thế, ngoài miệng cũng không khách khí nói: “Mở công ty? Cháu lấy tiền đi nghịch nước thôi! Cháu có uy phong ở chiến trường, nhưng thương trường không phải tốt như vậy!”
“Thương trường như chiến trường thôi, cháu biết.” Mục Thiên Thành cười nói.
“Vấn đề là chiến trường này khác với chiến trường kia của cháu.” Mục lão gia nói, “Mấy năm nay mọi người đều nghĩ cháu ở bên ngoài phóng túng. Đột nhiên mở công ty, mọi người sẽ nghĩ cháu như rồng leo, làm như mèo mửa! Ông xem cũng không kém bao nhiêu.”
Chương 344: Tượng phật thật lớn(1/3)
“Cháu ở công ty, cũng là khác nhau. Cái gì cháu cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, tất cả mọi người cảm thấy cháu không có lý tưởng, không bằng tự cháu xây dựng sự nghiệp đâu! Cháu mở công ty, nói là cố vấn du lịch, không bằng nói là cố vấn thám hiểm, mục tiêu cuối cùng của cháu không phải là du lịch bình thường, mà là những nơi khó tới, tỷ như Everest, rãnh biển Mariana…..”
Mục lão gia quát: “Mới cảm thấy cháu đáng tin, cháu lại làm mất lòng tin!” Ai nha trái tim có điểm không chịu nổi, nó sẽ không làm chuyện nguy hiểm chứ? Vừa mới còn cảm thấy mở công ty du lịch rất không sai, nguyên lai là ngụy trang!
“Ở phương diện thám hiểm trong nước, hẳn là không có công ty dẫn đường chuyên nghiệp, cháu làm này, khẳng định có triển vọng, cũng phát triển nghề phụ tốt.”
Mục lão gia thấm thía nói: “Ta không muốn cháu lúc nào cũng mạo hiểm…….Ai!”
Mục Thiên Thành dừng một chút, nghiêm túc nói: “Cháu tự nhiên là có phương pháp xử lý, đợi phải nguy hiểm tới cửa, phỏng chừng tuổi cháu cũng đã lớn, không thể tự mình xử lý.”
Mục lão gia nghĩ nghĩ, thấy Uyển Tình đến cũng lâu rồi, cũng không muốn để cô nghe những chuyện này, nói: “Được rồi được rồi, cháu thích thì đi làm đi, nếu cần giúp thì đi tìm anh của cháu.”
“Vâng.” Mục Thiên Thành thản nhiên đáp ứng.
Mục lão gia liếc mắt nhìn anh một cái, nói với Uyển Tình và Thiên Tuyết: “Các cháu nhìn nó xem có phải thay đổi hay không? Mấy tháng trước còn cợt nhả, đột nhiên trở nên chững chạc, ông có chút không quen.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết nghĩ rằng: này làm sao gọi là chững chạc? Đây là chuyện đả thương! Chuyện đả thương!
Mục Thiên Thành nghiêm sắc mặt: “Ông nội, trước kia ông hay nói cháu không đủ chững chạc, bây giờ cháu chững chạc, ông lại không hài lòng!”
Mục lão gia mân mê miệng giống như đứa bé: “Vốn tính trẻ con rất đáng yêu, trở nên giống Thiên Dương là có ý gì? Sinh hai đứa cháu trai sẽ có hai tính cách, thành một cái tính, kia không bằng chỉ sinh một đứa!”
Mục Thiên Thành ôm ngực, cảm giác bản thân nội thương. Này ông nội cũng không tin! Cái gì gọi là “Không bằng chỉ sinh một đứa”? Đây là ghét bỏ a!
Thiên Tuyết làm nũng nói: “Ông nội, vậy rốt cuộc là ông muốn anh họ chững chạc hay vẫn trẻ con?”
Mục Thiên Thành tranh nói: “Đứa nhỏ nhà mình, luôn không hài lòng, chuyển biến ba trăm sáu mươi độ cũng không vừa ý! Đứa nhỏ của nguwowifg khác, mới là vạn lăng………”
“Phốc___” Thiên Tuyết nhớ tới bài thơ chế trên mạng “Đứa nhỏ của người khác”, nhịn không được bật cười.
Mục lão gia bất mãn: “Cười cái gì mà cười? Có cái gì buồn cười?”
“Cháu không cười ông nội!”
“Uyển Tình!” Mục lão gia kêu Uyển Tình, “Chúng ta đi chơi cờ, không để ý đến bọn nó!”
Uyển Tình cười đỡ ông lên, đi lên lầu.
Mục Thiên Thành và Mục Thiên Tuyết theo sau, thấp giọng nghị luận ở phía sau: “Nhìn đi, quả nhiên đứa nhỏ của người khác mới là đứa bé tốt!”
Qua 3 phút, Mục Thiên Dương đã trở về.
Mục lão gia đoán rằng nhất định là anh biết chuyện Uyển Tình đến đây mới trở về, cố ý hỏi: “Sao hôm nay trở về sớm như vậy? Mấy hôm trước đều là nửa đêm mới về!”
Sắc mặt Mục Thiên Dương có chút không được tự nhiên, thầm nghĩ quả nhiên không nên cho ông nội biết chuyện của mình và Uyển Tình, cư nhiên trêu đùa anh! Vẻ mặt anh lạnh nhạt: “Cũng bởi vì mấy ngày hôm trước làm xong nhưng công việc tồn đọng, hôm nay mới có thể về sớm.”
Uyển Tình nghĩ mọi người xung quanh đều biết quan hệ giữa cô và Mục Thiên Dương, quả thực xấu hổ vô cùng, chỉ có thể cúi đầu chơi cờ!
Mục Thiên Dương muốn nói chuyện với cô, há miệng thở dốc không biết nói chuyện gì, nếu mọi người đã biết quan hệ của bọn họ, sẽ không thể giả là đại ca ca tiểu muội muội, nhưng mà ân ái ngoài sáng cũng không thỏa đáng, vậy không nói đi.
Mục lão gia và Uyển Tình chơi xong một ván, mạnh mẽ vang dội, quân cờ của Uyển Tình bị giết không còn chiến giáp!
Uyển Tình chưa bao giờ thua như thế, có chút há hốc mồm, thầm nghĩ ông nội bị cái gì kích thích?
Mục lão gia vụng trôm vung tay áo đứng lên: “Thiên Dương, cháu chơi với Uyển Tình đi, ta muốn giáo huấn Thiên Thành một chút!” Đây là ta chế tạo cơ hội cho hai đứa! Nhìn ánh mắt kia của nó, tất cả đều ở trên người Uyển Tình, thật sự làm cho ông già như ta phải ngượng ngùng……..
“Vì sao phải giáo huấn cháu?” Mục Thiên Thành kêu to.
“Cháu không nên giáo huấn sao?” Mục lão gia hừ một tiếng, “Bao lâu rồi cháu không chơi cờ với ta? Mau để cho ta thắng hai ván.”
Mục Thiên Thành:………..
Vì thế, Mục lão gia và Mục Thiên Thành chơi cờ ở một bên. Ở bên kia Mục Thiên Dương cười với Uyển Tình, thừa dịp cô đang chăm chú nhìn bàn cờ, cố ý sờ soạng tay cô. Uyển Tình trừng lớn mắt, vẻ mặt oán trách.
Thiên Tuyết khinh thường, ngoan ngoãn xoay người xem cuốc chiến của ông nội và anh họ.
Mục Thiên Dương chậm lãi cầm quân cờ, vừa hỏi: “Phổ Đà Sơn thế nào?”
“Tương phật rất lớn.” Uyển Tình trả lời.
Mục Thiên Dương nghen một chút, chỉ chơi cờ, không nói lời nào. Bàn cờ này, anh đương nhiên thua bởi Uyển Tình.
Có thể không thua sao? Uyển Tình vừa mới thua Mục lão gia, lại thua nữa, tâm tình sẽ rất buồn bực. Làm bạn trai của người ta, phải săn sóc thôi! (hiện tại thân phận hẳn là bạn trai đi?)
Uyển Tình thắng rất vừa lòng, cô đương nhiên tin tưởng tài đánh cờ của Mục Thiên Dương hơn mình, nhưng anh nói thích cô, nếu không để cô thắng một chút, going như không đủ thích……..
Bởi vì vui vẻ, cô nở nụ cười với Mục Thiên Dương một chút. Trong lòng Mục Thiên Dương vui mừng, phấn chấn, ngây ngất: khó trách người khác nói giai nhân cười có thể Phong Hỏa các nước chư hầu, thật sự là giá trị! Đừng nói là thua cờ, bảo anh làm gì cũng được.
Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh rất muốn cùng Uyển Tình có “Tân hôn”, đáng tiếc tình huống không cho phép. Ăn cơm tối xong, chỉ có thể bảo lái xe đưa cô về Đỗ gia, không thể tự mình đưa đi!
Uyển Tình đã đặt vé ngày hôm sau bay tới C thị, Thiên Tuyết cũng đã đặt, bất quá không phải cùng chuyến, hai người quyết định sửa lại cùng nhau.
Ngày hôm sau tới sân bay, Uyển Tình phát hiện Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương đã ở, nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Hôm nay vẫn là Từ Khả Vy đưa cô tới, nhìn thấy như vậy, có chút bất an.
Mục Thiên Dương căn bản không biết đối mặt với mẹ vợ tương lai như thế nào, chủ yếu là vì mẹ vợ tương lai không biết anh là con rể tương lai! Cho nên, bản thân chỉ có thể làm như không quen cô. Nhưng mà, Uyển Tình ở đây, biểu hiện rất lãnh đạm, cô là không vui sao?
Nội tâm Mục Thiên Dương đau, biểu tình bình tĩnh, cao quý lãnh diễm quay đầu: “Đỗ phu nhân chào ngài.”
“Ách, chào cậu.” Từ Khả Vy nghe thấy người này làm việc rất quả cảm tàn nhẫn, là tuổi trẻ anh hung, khiến cho bao nhiêu nguyên lão trên thương trường tránh không kịp, trong lòng có chút biến hóa.
Mục Thiên Dương thấy bà không được tự nhiên, buồn bực trong lòng gấp đôi, ánh mắt nhìn Mục Thiên Thành một chút.
Mục Thiên Thành thật vất vả mới trả qua chuyện đả thương lễ rửa tội trở nên chững chạc, lập tức lại nhiệt tình lên: “Đỗ phu nhân còn tự mình đưa Uyển Tình tới? Dì yên tâm, chúng ta sẽ chắm sóc cô ấy! Cô ấy là bạn của Thiên Tuyết, cũng chính là em gái của tôi……..”