Thời tiết cực kỳ rét lạnh, nhưng hai tròng mắt Triển Vân Tiêu lại gần như có thể phun ra lửa, Dịch Dương! Tần Minh Nguyệt! Thù này tôi nhớ kỹ! Tôi Triển Vân Tiêu vào lúc này thề rằng, nhất định phải cho hai kẻ tiện nhân này hối hận vì quyết định ngày hôm nay!
Triển Vân Tiêu nghênh đón con gió lạnh đang gào thét, ưỡn ngực sải bước về phía trước, dẫn đầu lớn tiếng hô lên: "Tôi là nhân yêu tiểu tiện nhân!"
"Ha ha!" Trong đám người truyền đến cười vang, có người chỉ trỏ, thậm chí rất nhiều người đang cầm điện thoại quay video lại, chụp ảnh, vậy mà Triển Vân Tiêu lại ngang nhiên không sợ hãi, giống như anh ta là một người anh hùng bi thảm, đang đối mặt một đám phàm phu tục tử vô tri ngu muội.
Có dẫn đầu, những người khác liền dễ làm, Tư Minh Hạo cũng nhỏ giọng vừa kêu vừa chạy nhanh, hận không thể thoáng cái đã chạy xong rồi vội vàng biến mất.
Còn Tiền Lâm Lâm đang mỉm cười, giống như một nữ vương đi tuần quét mắt nhìn đám người, giọng nói trong miệng không tính lớn, nhưng mà mọi người cũng có thể nghe thấy, mềm mại non nớt cũng rất kiên định hô hào từng câu khiến người ta xấu hổ.
Trong đám đông có người hỏi: "Nữ sinh này là ai? Dáng dấp rất xinh đẹp nha!"
"Không biết, nghe nói hình như là Đại tiểu thư Tiền gia đấy."
"Đúng vậy, là Tiền gia, tên là Tiền Dao Dao."
"Tiểu thư Tiền gia này không tệ, có chơi có chịu, có khí độ, không hổ là tiểu thư thế gia vọng tộc."
"Đúng vậy nha, thật sự không tệ."
Tiền Dao Dao nghe đám người nghị luận, sắc mặt dần dần không tốt: Tôi mới là Đại tiểu thư Tiền gia, đó chỉ là là một kẻ thế thân mà thôi!
"Tư Minh Hạo cũng chả có gì đặc biệt, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, cảm thấy không có khí phách bằng người chạy phía trước!"
"Đúng vậy, thua thì thua, ai mà chẳng phải đối mặt với sai lầm của mình mấy lần chứ, làm gì phải cúi đầu ủ rũ, xem ra, người thừa kế tương lai của Tư gia cũng chỉ thường thôi."
"Hửm? Tại sao lại có thêm một người? Tình hình như thế nào? Người mặc đồng phục màu đỏ là ai?"
Đám người ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên, trên đường băng xuất hiện một bóng hình xinh đẹp màu đỏ ngăn cản mọi người lại.
Hình như là.. Tần Minh Nguyệt?
Tần Minh Nguyệt vẫy tay với mọi người: "Chào mọi người, tôi là Tần Minh Nguyệt, chẳng qua chỉ là một trò cá cược nho nhỏ, kết quả thời tiết rất lạnh, lại khiến tất cả mọi người chạy tới sân thể dục, là lỗi của Minh Nguyệt. Vì vậy tôi và Dịch Dương đã thương lượng với nhau, trận cá cược này coi như thôi, trời đông giá rét, trên đường băng ba vị một người là bạn trai Minh Nguyệt, một người là Đại thiếu gia Triển gia, một người là Đại tiểu thư Tiền gia, họ đều là những người bạn tốt, tất nhiên cũng chịu nổi trò đùa vô thưởng vô phạt này. Chẳng qua, không thể uổng phí giày vò mọi người một chuyến, cho nên mời mọi người cùng nhau đến nhà ăn, ở đó Minh Nguyệt và Dương Dương đã chuẩn bị món << Trà dưỡng sinh Tần Dịch >> do Tần thị và Dịch thị hợp tác nghiên cứu phát minh, mỗi người một chén trà đã pha, cộng thêm mỗi người mười hộp trà dưỡng sinh, dưỡng nhan trừ lạnh, đề thần tỉnh não, có thể mang về cho người lớn trong nhà nếm thử. Trước mắt trà này còn không có trên thị trường, nhưng rất nhanh sẽ bán ra tại bách hóa Dịch gia, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến ủng hộ!"
Nói xong, dẫn đầu đi về hướng nhà ăn.
Thịnh Duệ vốn đều là con em nhà giàu, đương nhiên sẽ không ham mười hộp trà dưỡng sinh kia. Nhưng thương nhân rất nhạy cảm, tại thương trường nói thương trường, phần lớn con cái của bọn họ cũng đều như thế. Bọn họ dĩ nhiên nắm được câu "Tần Dịch hợp tác nghiên cứu phát minh" này, chẳng lẽ đầu sỏ thương nghiệp Tần thị vậy mà không có hợp tác với Tư gia như trong dự liệu, ngược lại lựa chọn liên thủ với bách hóa Dịch gia không có danh tiếng gì?
Hơn nữa thành thật mà nói, cái thời tiết mắc toi này quả thật có hơi lạnh, ai cũng có lòng tò mò, không bằng đi nếm thử trà dưỡng sinh kia có thể trừ lạnh bao nhiêu?
Mọi người đều có tâm lý bầy đàn, Lâm Tịch mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, giống như ngọn lửa đang nhảy lên, khiến người ta không tự chủ được đi theo, sau đó hầu như tất cả mọi người trên sân thể dục đều đến nhà ăn, nhận lấy và thưởng thức << Trà dưỡng sinh Tần Dịch >> vừa mới ra lò.
Nhiều năm sau, mọi người còn đang say sưa nói về thủ đoạn marketing một lần thành công này, mà lúc đó << Trà dưỡng sinh Tần Dịch >> đã thịnh hành trong nước, đang truyền bá tiếng tăm ra nước ngoài.
Rất nhiều người cũng ý thức được, Công chúa nhỏ Tần gia không chỉ phách lối cao ngạo, lúc cần thân thiết với người dân, thì một chút cũng không hàm hồ. Hầu hết mọi người đều cho rằng, đây hẳn là một kế hoạch thành công do hai nhà Tần Dịch hợp tác bày ra, nhưng thật ra đó chỉ là việc làm ngẫu nhiên do hai đứa trẻ Lâm Tịch và Dịch Dương làm.
Đơn thuốc trà dưỡng sinh là của Lâm Tịch, mà phần lớn ý tưởng marketing là của Dịch Dương.
Cũng chính là lần này để cho Tần Chính thấy được tiềm lực của Dịch Dương, quyết định hợp tác cùng Dịch gia.
Dĩ nhiên, cũng có người không đi nhận quà tặng, ba người mắng chính mình hơn hai trăm mét "Tôi là nhân yêu tiểu tiện nhân" cộng thêm Triển Vân Linh đều không có đi, mấy người bọn họ tụ tập trong ký túc xá Tư Minh Hạo, sắc mặt thối đến mức có thể biến thân thành nô lệ mèo.
Mẹ nó, tất cả mọi người đã bị đùa giỡn!
Người đáng bị vứt đã vứt rồi, chạy một vòng và chạy năm vòng ngoại trừ thể lực tiêu hao, có gì khác nhau sao? Mẹ nó có khác nhau sao?
Kết quả, lúc chạy xong một vòng, tiện nhân Tần Minh Nguyệt này chạy đến giả vờ hào phóng, quan tâm sợ những người xem náo nhiệt kia bị lạnh, còn miễn phí đưa trà nóng.
Con mẹ nó, khinh bỉ phát quảng cáo giữa tiết mục thể dục!
Ngươi đối với khán giả khéo hiểu lòng người như thế, khiến những người bị mất mặt cho khán giả nhìn như bọn họ làm sao chịu nổi?
Đáng hận nhất chính là mấy người bọn họ vứt hết mặt mũi, vậy mà còn làm một lần quảng cáo miễn phí cho Tần thị và Dịch thị!
Nếu như Tần Minh Nguyệt nói phát miễn phí trà dưỡng sinh tại nhà ăn, chắc chắn người tới sẽ không có nhiều như vậy! Lần này có thể suy ra << Trà dưỡng sinh Tần Dịch >> nhất định sẽ vì vậy mà trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Tiền Lâm Lâm, người hiếm khi nói chuyện dường như cũng rất khó chịu, dù sao mình cũng đi theo mất mặt uổng phí.
Cô ta sợ hãi mà hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì, chẳng lẽ cứ tính như vậy?"
Tư Minh Hạo đã nổi trận lôi đình: "Coi như trở mặt với ba, tớ cũng phải đối phó với Tần Minh Nguyệt ả kỹ nữ thối tha này!"
"Đừng quên, còn có tên đồng lõa Dịch Dương kia!" Triển Vân Tiêu nhắc nhở Tư Minh Hạo: "Xem ra tên nhóc kia là giả heo ăn thịt hổ nha, có thể hai nhà đó đã hợp tác từ sớm, nghiên cứu phát minh loại trà quỷ quái gì đó tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều!"
Tư Minh Hạo sờ lên cái cằm: "Có lẽ, ở câu lạc bộ võ thuật chúng ta đã trúng kế của bọn họ." Hai người nói xong lời này, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiền Dao Dao, chính là ả ngu xuẩn này nói với bọn họ, Tần Minh Nguyệt hẹn Dịch Dương gặp riêng tại câu lạc bộ võ thuật.
Tiền Dao Dao khẩn trương giải thích: "Tớ.. Tớ nghe thấy có người nói chuyện phiếm ở cửa sổ phía dưới, nói rằng dáng vẻ hai người kề vai sát cánh rất thân mật."
"Ai nói?" Tư Minh Hạo cắn răng nghiến lợi hỏi.
"Hiện tại hỏi cái này căn bản không có ý nghĩa, chúng ta vẫn nên nghiên cứu một chút, tiếp theo làm thế nào thu thập hai con chó này mới là chuyện đứng đắn!" Triển Vân Tiêu dùng ngón tay vuốt cằm, trong mắt hiện lên tia khát máu.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám tính kế anh ta như thế này!
Tần Minh Nguyệt, Dịch Dương!
Các người phải dùng cả đời để xám hối và trả giá cho những hành vi ngày hôm nay!
Triển Vân Tiêu lạnh lùng nói: "Minh Hạo, trong tay cậu có bao nhiêu tiền có thể dùng? Tớ muốn chơi lớn một lần!"
Hiện tại Tư Minh Hạo cũng đã hận Tần Minh Nguyệt và Dịch Dương đến tận xương tủy.
Bởi vì Lâm Tịch đi vào, cũng không có như cốt truyện cùng Tư Minh Hạo và mấy người kia một chỗ, ngoại trừ lúc đầu bị bề ngoài của cô hấp dẫn, Tư Minh Hạo đã sớm không thể chịu đựng tính cách vô cùng cao ngạo và phách lối của Lâm Tịch, bởi vì điều này nên giữa hai người đều không có một chút tình cảm nào, Tư Minh Hạo cũng giống như Triển Vân Tiêu hiện tại hận không thể giết chết Tần Minh Nguyệt ngay lập tức!