Mấy người gọi một bình trà Minh Tiền Long Tỉnh, nhân viên cửa hàng liên tục bảo đảm không giống với những loại trà diêm dúa lòe loẹt ở bên ngoài, tuyệt đối là hàng chính tông.
Sau khi tự ngồi xuống, ba người nam sinh tự giới thiệu, theo thứ tự là Quỷ Khấp cũng chính là Trác Thiên Kình, Tạp Yến, cộng thêm cậu nhóc Trác Thiên Ngạo.
Bản thân Tạp Yến còn đẹp hơn rất nhiều so với nhân vật trong trò chơi, hơn nữa người thật như Đường Tăng không hề giống như ở trong game, Quỷ Khấp ngược lại là cùng trong trò chơi không sai biệt lắm, không thích nói nhiều, ngôn ngữ đơn giản nói ngắn gọn.
Một người một chén trà Long Tỉnh, miệng nhỏ uống một ngụm, nước trà trong ấm vàng rực rỡ, một mầm một lá, hương đậu nhàn nhạt giữa răng miệng, dư vị kéo dài, có phải là trà thật hay không cũng không rõ lắm, nhưng trà quả thật là không tệ.
Trác Thiên Kình kể lại một phen cũng không có người cắt ngang, Lâm Tịch cẩn thận lắng nghe, mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Có thể nói, đây là chuyện xưa được kết nối bởi những hiểu lầm.
Đầu tiên phải nói bắt đầu từ Trác Thiên Kình nghĩ lầm Tịch Nhược là em gái thất lạc từ nhỏ của anh ta.
Mẹ Trác Thiên Kình mang theo em gái lái xe ra ngoài mua đồ, kết quả cùng một chiếc xe chở hàng ở đối diện va chạm vào nhau, không kịp chữa trị đã bỏ mình. Lái xe do Lê Hưng Diệu, người vẫn luôn cạnh tranh rất kịch liệt với bọn họ sai khiến.
Người tài xế kia thành công đụng chết mẹ Trác hoàn thành nhiệm vụ của ông ta, nhưng bé gái ba tuổi trong xe lại không biết tung tích, Trác gia tìm kiếm hỏi thăm nhiều năm cũng không có tin tức gì, bởi vì lái xe gây chuyện kia đã bị Lê gia diệt khẩu vào ngày thứ ba.
Rất đáng tiếc, Trác gia không lấy được bất cứ chứng cớ gì, đừng nói đem kẻ thù đưa ra công lý, ngay cả bé gái nho nhỏ kia đều không có tung tích.
Nhiều năm như vậy, Trác gia chưa hề từ bỏ tìm kiếm bé gái kia, cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm dấu vết tội ác Lê gia để lại năm đó.
Nhưng tất cả vết tích toàn bộ đều bị xóa đi, kế hoạch dùng một hòn đá ném hai con chim của Lê gia thành công một nửa, mẹ Trác tử vong trực tiếp dẫn đến cậu của Trác Thiên Kình cùng cha anh ta triệt để quyết liệt.
Cáo già Lê Hưng Diệu lại thông qua đủ loại con đường đưa qua ba người phụ nữ cho cha Trác, mưu toan dùng những người này đánh vào Trác gia, về sau cha Trác dứt khoát cưới mẹ Trác Thiên Ngạo, mới khiến cho Lê gia hết hi vọng đối với chuyện này.
Nghe đến đó Lâm Tịch không khỏi ngạc nhiên, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, hai anh em này lại là cùng cha khác mẹ. Trác Thiên Kình hết lòng bồi dưỡng và che chở em trai, Trác Thiên Ngạo đối với anh trai sùng bái và tôn kính, thấy thế nào cũng không phải là giả vờ, xem ra cũng không phải tất cả hào môn đều không có tình thân đâu.
Tiếp theo Trác gia bắt đầu thường xuyên hạ ngáng chân cho Lê gia, hai nhà ngươi tới ta đi lẫn nhau có thắng thua vẫn luôn dây dưa cho tới bây giờ.
Sau đó Trác Thiên Kình phát hiện Lê gia cố ý nhúng chàm << Sáng Thế >>, cho nên Trác Thiên Kình mang theo mấy anh em của mình tiến vào trò chơi, về sau phát hiện mối quan hệ quỷ dị giữa Lê Thần, Bùi Mộ Dao và Tịch Nhược, kỳ thật chủ yếu là bạn gái Lê Thần nhằm vào và ám toán Tịch Nhược một cách khó hiểu, mà cùng lúc đó, Trác Thiên Ngạo cũng gặp Lâm Tịch trong trò chơi, sau khi logout nói cho anh trai biết mình phát hiện một chị gái nhỏ có dáng dấp rất giống dì Đinh (chính là mẹ Trác Thiên Kình), bảo anh trai hỗ trợ chiếu cố một chút, tên là Tịch Nhược.
Mà cái tên này Trác Thiên Kình rất quen thuộc, hình như là người xui xẻo không hiểu vì sao nhận được máy chơi game của Lê Thần sau đó liền thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Bùi Mộ Dao, chỉ muốn hủy đi cho sảng khoái đó.
Người như Tịch Nhược vốn dĩ Trác gia sẽ hoàn toàn không chú ý tới, cũng bởi vì một câu của Trác Thiên Ngạo, trong lòng Trác Thiên Kình bất giác khẽ động, người động não âm mưu luận lập tức cảm thấy, bọn họ nhằm vào Tịch Nhược, bởi vì đó là con cháu Trác gia. Bắt đầu đưa tặng máy chơi game chính là một cái bẫy.
Đối với mạch não của anh cả Trác gia, Lâm Tịch thật cho quỳ.
Mấy ngày trước Trác Thiên Kình vẫn luôn không có vào trò chơi, chính là đi điều tra thân thế Tịch Nhược, sự thật chứng minh, bọn họ sai rồi.
Đem bọn họ dẫn vào con đường lạc lối chính là thói chiếm hữu bệnh hoạn của Bùi Mộ Dao kia.
Trải qua điều tra nhiều mặt và cẩn thận xác thực, Trác Thiên Kình thậm chí đã lợi dụng tình báo trên mạng của nhà Tạp Yến.
Bùi Mộ Dao không có động thủ giết chết Tịch Nhược đã coi như cô mạng lớn.
Bùi Mộ Dao vốn có một người anh trai sinh đôi, mà Bùi gia vốn có hôn ước bằng lời cùng Thẩm gia vẫn luôn có quan hệ hợp tác, bởi vì cực kì khéo, Thẩm gia thế mà cũng có một cặp long phượng thai, Thẩm Tả Tả và Thẩm Hữu Hữu.
Trác Thiên Kình nhìn Lâm Tịch một chút, mỉm cười nói: "Chính là Độc Thượng Lan Chu và Tàn Tửu Nhất Bôi trong trò chơi."
Hai nhà bởi vì quan hệ hợp tác, bốn đứa bé từ nhỏ đã chơi cùng một chỗ, thân như anh chị em gái.
Vốn hai đôi long phượng thai vui kết lương duyên, cũng là một đoạn giai thoại, Thẩm Hữu Hữu cũng không thích thiếu gia Bùi gia, về sau Thẩm gia bị người ngắm bắn, Thẩm thị đổi chủ vào tám năm trước, Thẩm gia cũng chỉ nắm giữ một phần cổ quyền nhỏ và tòa nhà đang ở bây giờ, thành một cái thùng rỗng chỉ có bề ngoài, Bùi gia tự nhiên không chịu cùng bọn họ thông gia, anh em Thẩm gia đã quen thuộc cuộc sống xa hoa từ nhỏ, cuối cùng thành hai kẻ tùy tùng của Bùi Mộ Dao.
"Mà những tin đồn ở trường học của cô, đều là kiệt tác của Thẩm Hữu Hữu cũng chính là Độc Thượng Lan Chu, bao gồm.. Ban đầu Bùi Mộ Dao thật ra là cho cô hai vạn để mua về máy chơi game kia, nhưng Thẩm Hữu Hữu lại chỉ nói cho cô năm ngàn."
Trác Thiên Kình cười trào phúng: "Nếu như không phải cô ta quá xấu bụng, tôi đoán với tình trạng nghèo thành như vậy của cô lúc đó, nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của bọn họ."
Thật đúng là như thế, nếu như ngay từ đầu Thẩm Hữu Hữu trực tiếp cho Tịch Nhược hai vạn, có khả năng rất lớn Tịch Nhược sẽ đồng ý. Hoặc là nếu như Bùi Mộ Dao chịu nói rõ ràng máy chơi game này vốn dĩ thuộc về cô ta, dưới cơn nóng giận Lê Thần mới cho Tịch Nhược, với tính cách của bánh bao kia, rất có thể không cần tiền liền trả cho người ta.
Đừng tưởng rằng người nghèo thì không có cốt khí.
Bùi Mộ Dao luôn luôn cao cao tại thượng đã quen, làm sao chịu ăn nói khép nép giải thích loại chuyện này? Cộng thêm Thẩm Hữu Hữu cũng tự xưng là thiên kim nhà giàu, nói chuyện với Tịch Nhược tự nhiên là hận không thể lấy lỗ mũi nhìn người, đừng nói Tịch Nhược, đổi thành Lâm Tịch cũng không chịu. Dựa vào cái gì đồ vật người khác dùng năm vạn mua cho ta, ngươi phải mua với giá năm ngàn còn bày ra vẻ mặt một bộ thi ân?
Chuyện kế tiếp Lâm Tịch lập tức bắt đầu xâu chuỗi: "Đại tiểu thư Bùi Mộ Dao cao cao tại thượng dĩ nhiên khinh thường tự mình động thủ với mặt hàng bùn nhão như tôi, thế là phái Thẩm Tả Tả đến hại tôi, đem tôi biến thành một dược sư câm điếc, lại biết tính cách tiểu phú tức an của tôi nên lừa tôi đến "Lam Nhiễm" đi làm trâu làm ngựa cho bọn họ."
Trác Thiên Kình nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Tạp Yến cười quái dị: "Ai nghĩ đến cô quá không biết lượng sức, vậy mà lại chạy tới dụ dỗ Lê Thần. Tôi nói, ánh mắt cô rất kém nha."
Giờ khắc này anh ta ngược lại là có mấy phần dáng vẻ bỉ ổi của Xe Chở Phân.
"Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh ta vì lúc trước đã tặng máy chơi game cho tôi, tặng cho tôi một nơi có thể mưu sinh." Trong miệng Lâm Tịch thì thào: "Tôi không nên cảm ơn anh ta, nếu anh ta không hành động theo cảm tính tùy tiện tặng đồ vật cho tôi, tôi vẫn thành thành thật thật làm công ngắn hạn tại nhà ăn vẫn là một sinh viên đại học!"
Loại người có tiền như bọn họ đối với người thuộc về thế yếu như Tịch Nhược, trong thiên tính đã mang theo sự khinh thường.
Ai sẽ để ý đến sống chết của một bé gái mồ côi chứ?
Nhưng Lê Thần sẽ không biết, trong những năm tháng dài đằng đẵng đào quặng của thợ mỏ nhỏ kia, Tịch Nhược thật sự coi anh ta là ân nhân của mình, là ánh nắng của mình.