Hai người trở về lớp cũng không có bất kỳ dị thường gì, ngoại trừ để những người không được tài trợ cả ngày ngồi xổm ở nơi được gọi là "Ngục giam Thịnh Duệ" đỏ mắt nhìn bên ngoài.
Phải nói vô luận là năng lực hủy thi diệt tích của Tần gia, hay là năng lực giả tạo cảnh thái bình của Tư gia và Triển gia, hay là năng lực xử lý tình huống phát sinh đột xuất của nhân viên nhà trường, như vậy cũng chỉ có thể nói một câu "Tất cả đều là tiêu chuẩn nhất định," vì vậy không hiểu vì sao thiếu mất mấy người cũng không gây nên bao nhiêu người chú ý.
Cho nên, người đừng quá đề cao bản thân, có thể ngay trước mặt ngươi nói ngươi là "Hoàng tử" quay đầu liền gọi tên đầy đủ của ngươi là "Đồ rùa rụt đầu." Dù thế giới này thiếu người nào, thì mặt trời vẫn lên cao như thường, Trái Đất vẫn xoay như cũ, tuyệt đối không nên buồn lo vô cớ đi lo lắng bởi vì sự vắng mặt của ngươi sẽ khiến vũ trụ nổ tung, suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi kết thúc tiết thứ nhất, Hàn Nhã như lửa thiêu mông lôi kéo Lâm Tịch chạy tới vườn tùng bách, tất cả mọi người đều thích đến vườn hoa hồng, vườn tường vi ấm áp như mùa xuân, dạng thời tiết rét lạnh thế này chỉ có người thần kinh thác loạn mới có thể chạy tới vườn tùng bách hóng gió.
Bởi vì nơi này ít người lại yên tĩnh nha!
Nghe lý do của Hàn Nhã, mắt Lâm Tịch trợn trắng, chị hai, phòng luyện võ cũng không tệ, ít nhất không có lạnh như thế. Thật ra Hàn Nhã tìm cô cũng không có chuyện gì khác, chẳng qua là biểu đạt với cô một chút lòng cảm kích của Hàn gia, đồng thời thay bác cô ấy -- người đứng đầu của Hàn gia nói một câu "Sau này chỉ cần là chuyện Hàn gia có thể làm được, mặc cho bọn họ điều khiển" để trả ân tình lần này.
Lâm Tịch cười cười, thật ra thuận tay giúp Hàn gia một chút chẳng qua là ôm cỏ đánh con thỏ mà thôi. Nhưng thái độ Hàn gia vẫn biết tròn biết méo, Lâm Tịch gật đầu, bày tỏ sẽ chuyển câu nói này cho Tần Chính.
Nhìn dáng vẻ Hàn Nhã hết sức phấn khởi cùng với gió êm sóng lặng trên internet, chắc là Tư gia đã bỏ ra cái giá rất cao để mua thứ trong tay Hàn gia.
Cho rằng thế này là xong việc?
Kế hoạch đã bị phá vỡ!
Bữa tối một mình Lâm Tịch hưởng dụng, mùa đông cần phải bồi bổ, gọi một món thịt cừu hầm củ cải trắng, bắp ngô và rau quả thái hạt lựu, cộng thêm cá luộc với món súp cực kỳ ngon, một bát cơm trắng, Lâm Tịch thích đến mức không muốn không muốn.
Cô cảm thấy chỗ tốt lớn nhất của việc sống càng lâu chính là có thể ăn mỹ thực ở khắp nơi!
Trường học này thật sự không tệ nha, các loại món ăn, cho dù là Tần gia cũng không thể ăn chu đáo như thế mỗi ngày.
Vừa lòng thỏa ý trở lại ký túc xá, nhìn thấy một người đứng thẳng tắp trước cửa phòng mình, là Tiền Dao Dao đã mấy ngày không gặp.
Lâm Tịch làm như không nhìn thấy, trực tiếp lướt qua, Tiền Dao Dao lại đuổi theo, lần này gần như là dán trên cửa phòng Lâm Tịch.
Dù sao cũng vào không phòng được, Lâm Tịch đứng ở đó, yên lặng đối mặt với Tiền Dao Dao.
Bám riết không tha như vậy là coi trọng lão tử sao?
Đợi một hồi thấy mặt mũi Tiền Dao Dao tràn đầy phẫn hận lại không nói một lời, Lâm Tịch quyết định rút lui, lão tử còn bận rộn rất nhiều chuyện.
Lâm Tịch đưa tay đẩy cô ta: "Làm phiền nhường một chút, cản trở tín hiệu điện thoại di động của tôi."
"Là cô, có đúng hay không?"
"Cái gì chính là tôi? Cô có thể nói tiếng người sao?"
Tiền Dao Dao giống như đột nhiên mất khống chế, đưa tay ra bắt lấy mặt Lâm Tịch: "Nhất định là cô đồ đê tiện này hãm hại tôi! Tôi liều mạng với cô!"
"Chứng vọng tưởng là bệnh, cần phải trị, tìm tôi thì làm được cái gì, tôi cũng không phải là bác sĩ." Lâm Tịch nghiêng người né tránh, tay nhanh chóng điểm một cái dưới xương sườn Tiền Dao Dao, Tiền Dao Dao cảm thấy toàn thân tê rần, té ngã trên mặt đất, lúc này có người đi tới, rất không khách khí kéo Tiền Dao Dao: "Chị, chẳng phải ba đã nói chị ở trường học cho giỏi, đừng không có chuyện gì lại thêm phiền phức cho nhà mình sao? Chị như vậy em cũng không tiện khai báo với ba."
Vị này cũng là người quen, là Tiền Lâm Lâm em gái Tiền Dao Dao.
Chẳng qua có vẻ bây giờ Tiền Dao Dao không tốt lắm, rõ ràng thái độ Tiền Lâm Lâm đối với cô ta đã không còn khúm núm giống như trước.
"Mày là thứ thấp hèn bại hoại, khi nào thì đến lượt mày nói chuyện với tao như vậy?" Tiền Dao Dao vô cùng tức giận, một bạt tai tát vào mặt Tiền Lâm Lâm.
Những người ở trong ký túc xá gần đó nghe được động tĩnh, có người trực tiếp ra ngoài xem náo nhiệt, có người thì núp sau cửa nghe lén, bát quái là một hoạt động nghiệp dư vô luận giàu nghèo đều rất được hoan nghênh.
Tiền Lâm Lâm nhanh nhẹn bắt được bàn tay vung tới của cô ta, sắc mặt không thay đổi hung ác bóp một cái, Tiền Dao Dao đau đến mức hét thảm một tiếng, Tiền Lâm Lâm lại mang vẻ mặt oan ức nói: "Chị là chị gái của em, một nét bút không viết được hai chữ Tiền, chị nhục nhã em như vậy, chẳng lẽ chị sẽ vẻ vang lắm sao? Đợi lát nữa ba sẽ gọi điện thoại tới hỏi em về tình hình ngày hôm nay của chị, chúng ta mau trở về ký túc xá đi, đừng chọc ba mất hứng."
Tiền Dao Dao vừa nghe cô ta nói những lời này, vốn giương nanh múa vuốt, lập tức ỉu xìu. Tiền Lâm Lâm vừa nói vừa lôi kéo Tiền Dao Dao rời đi, trước khi đi tràn ngập áy náy cười cười với Lâm Tịch.
Xem ra tình cảnh bây giờ của Tiền Dao Dao ở Tiền gia không tốt bằng lúc trước, trước đây Tiền Lâm Lâm là người hầu hạ cô ta, bây giờ có một chút ý vị giám thị, rốt cuộc Tiền gia vẫn chưa từ bỏ Tiền Dao Dao, chẳng qua Lâm Tịch tin tưởng ngày đó còn không xa.
Tuy nói không muốn Dịch Dương liên luỵ vào, Lâm Tịch vẫn liên hệ anh ta lần nữa, dù sao, trong số những anh em đó của Dịch Dương có rất nhiều nhân tài, cô muốn mượn dùng một người gọi là hacker Mèo Già.
Tư Chấn Nam cho rằng mua được những thứ đó từ trong tay Hàn gia thì coi như xong à? Tài liệu chân chính đều ở trong tay cô đấy, chẳng qua loại người giống như Tư Minh Hạo và Triển Vân Tiêu, hết lần này đến lần khác vì một chút tư tâm của mình mà xem tính mạng người khác không ra gì, một lần chơi chết thật sự là quá tiện nghi bọn họ, biết rõ có người muốn âm thầm đối phó chính mình, nhưng mà không tìm được kẻ địch, trông gà hóa cuốc, tất cả trên đời này đều là kẻ địch mới là cách báo thù tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, vừa về tới trường học Tư Minh Hạo, Triển Vân Tiêu còn có Tiền Dao Dao cảm thấy khi người khác nhìn bọn họ, tất cả đều lộ vẻ mặt cổ quái. Hoặc là châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, hoặc là giả vờ nhìn về phía khác, cùng nhau trao đổi ánh mắt ý vị thâm trường. Hơn nữa bọn họ cũng gặp phải rất nhiều người bài xích mà không hiểu vì sao.
Tư Minh Hạo vốn là Hoàng tử đầu tiên của Thịnh Duệ, fan não tàn của Triển Vân Tiêu cũng không ít, nhưng mà bây giờ người nào nhìn thấy bọn họ đều có dáng vẻ nhượng bộ lui binh. Khiến ba người đều không hiểu ra sao.
Mặc dù ba người bọn họ là nhân vật chính trong sự kiện cắm trại dã ngoại, nhưng mà lúc ấy ý thức đều không rõ, sau đó cũng rất hồ đồ. Chỉ nhớ rõ mấy người bọn họ vốn đã thương lượng xong sẽ đối phó Dịch Dương và Tần Minh Nguyệt vào buổi tối, nhưng không biết tại sao, cuối cùng lại là ba người làm bừa một trận trong lều vải của Tiền Dao Dao.
Nếu như không phải Tiền Lâm Lâm kịp thời phát hiện, lặng lẽ đưa tiền gọi điện thoại về nhà, sau đó Tiền gia vừa tức giận vừa mau chóng liên hệ Sầm Như và Triển gia, ba nhà liên hợp lại phong tỏa tất cả tin tức, hậu quả khó mà lường được. Có đôi khi Tiền Dao Dao cảm thấy là Tiền Lâm Lâm cố ý hại cô ta xấu mặt, nhưng mà sau khi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không có khả năng, vô luận Tư gia hay là Triển gia, cũng không phải một đứa con gái riêng nho nhỏ như cô ta có thể nhúng tay.
Huống hồ một khi truyền ra chuyện này, bọn họ còn có mặt mũi ở lại Thịnh Duệ sao? Có thể xử lý lặng yên không một tiếng động, Tư Minh Hạo là người cảm thấy may mắn nhất, anh ta cũng không muốn những chuyện rách nát này bị Triển Vân Linh biết.
Nói cũng kỳ quái, đến nay ba người cũng không thể nhớ lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối hôm đó, giống như buổi tối hôm đó chưa từng tồn tại bao giờ. Ngay cả bốn tên côn đồ Triển Vân Tiêu liên hệ cũng biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Giờ phút này ba người lại tụ tập trong ký túc xá của Tư Minh Hạo.
Sau khi trải qua sự kiện cắm trại dã ngoại, ba người đều cảm thấy rất xấu hổ.