Mà đối với một người nửa bước nguyên anh như Nhâm Thiên Lý mà nói, hai người đều sử dụng pháp bảo bản mệnh duy nhất chiến đấu, rõ ràng pháp bảo Hồ yêu chỉ có tốc độ cũng không đủ. Mọi người đều biết, pháp bảo bản mệnh của Nhâm Thiên Lý là loại sử dụng sóng âm công kích hiếm có, rất khó tế luyện, một khi thành công cùng tâm thần liên kết, hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới giết người không thấy máu, khiến cho đối phương chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Tu vi giữa hai người càng khác nhau một trời một vực, một người sắp nguyên anh, kỳ thật rất nhiều người đều hiểu được, từ trăm năm trước Nhâm Thiên Lý đã có thể độ kiếp hóa anh, chỉ là không có hoàn toàn nắm chắc mới vẫn luôn đau khổ kiềm chế tu vi, so với tu sĩ kim đan bình thường đã không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần, càng không nói đến nàng chỉ là một yêu tu nho nhỏ khó khăn lắm mới trúc cơ.
Kết luận chính là mặc kệ pháp bảo hay là pháp lực giữa hai bên, Hồ yêu đều thua xa Nhâm Thiên Lý, giống như sự chênh lệch giữa một quốc gia lạc hậu và Vân Lam đại lục rộng lớn.
Trong đám người có kẻ thở dài: "Hồ yêu xem như không tệ, có ơn tất báo, đáng tiếc, nhất định mất mạng tại đây."
"Chẳng phải Nhâm Đại trưởng lão đã nói sẽ bỏ qua cho nàng?"
Người nọ trợn mắt trừng một cái: "Đến bây giờ ngươi còn không nhìn ra Nhâm Đại trưởng lão là ai sao?"
Đám người rõ ràng.
Cũng có người ý kiến khác biệt: "Ta xem không hẳn vậy, Hồ yêu kia không phải là kẻ ngu xuẩn, đã dám ra đây cùng Nhâm Thiên Lý quyết đấu, chắc chắn cũng có chút tài năng."
"Đầu óc ngươi chứa đầy phân đúng không? Tình huống như vậy, nếu Hồ yêu có thể thắng, ta sẽ.. Ta sẽ trực tiếp ăn luôn cái bô màu xanh kia."
Ở giữa sân, hai người đã ngươi tới ta thể hiện năng lực của mình.
Nhâm Thiên Lý là song linh căn thủy mộc, lực công kích hơi kém, thắng ở chỗ nước có thể sinh mộc, hỗ trợ lẫn nhau.
Trông thấy Hồ yêu chạy tới, Nhâm Thiên Lý trở tay phóng ra một con rồng nước gào thét xông tới chỗ Lâm Tịch, chỉ thấy rồng nước ngưng kết từ cột nước mở cái miệng rộng, đem Lâm Tịch một ngụm nuốt vào.
Mọi người thấy thân pháp Hồ yêu rất quỷ dị, nghiêng người tránh thoát, đánh một quyền vào rồng nước. Ngoài dự liệu chính là yêu tu này vậy mà là một tu sĩ luyện thể, một quyền này khí thế mạnh mẽ, trực tiếp đánh tan đầu rồng nước, toàn bộ thân rồng cũng sụp đổ theo.
Bọt nước lập tức văng khắp nơi, không ít người xung quanh đều bị xối ướt, toàn thân Hồ yêu cũng ướt đẫm, khiến thân thể với đường cong thướt tha dưới bộ pháp bào lộ ra.
Lâm Tịch cũng không thèm để ý, cách không đánh một quyền về phía Nhâm Thiên Lý, quyền phong gào thét mà tới, mang theo tiếng "Vù vù" không khí bị xé rách, Nhâm Thiên Lý biến sắc, Hồ yêu này đã có thể đánh ra quyền Không Bạo sao?
Có câu nói là: Ngàn vàng khó mua một thanh âm vang lên.
Có thể tay không tấc sắt đánh ra thanh âm bùng nổ như vậy, trúng một quyền này đủ để mất mạng!
Trách không được Hồ yêu kia khinh thường như thế, dám đồng ý đánh cược với mình.
Trên mặt Nhâm Thiên Lý mang theo nụ cười thương xót, đáng tiếc, ngươi thật sự mạnh nhưng lại gặp phải Nhâm mỗ, chắc chắn ngươi sẽ chôn xương trên con đường thành Thần của ta!
Nhâm Thiên Lý dùng tay kết pháp quyết, Thủy Quang thuẫn!
Chỉ thấy trước mặt Nhâm Thiên Lý xuất hiện một tấm khiên bằng nước lăn tăn dựng lên, khó khăn lắm mới ngăn cản được một quyền này của Hồ yêu.
Công kích tuỳ tiện bị ngăn cản, Lâm Tịch cũng không nhụt chí, trở tay lại là một quyền, vẫn đánh vào vị trí cũ trên Thủy Quang thuẫn, tiếp theo, một quyền, lại một quyền, mỗi quyền đều đánh vào một chỗ.
Nhâm Thiên Lý thì lại thêm một chiêu rồng nước, lần này Lâm Tịch cũng không trực tiếp đánh vỡ, mà lựa chọn lách mình né qua, tiếp tục không ngừng huy quyền đối với tấm khiên bằng nước kia.
Lúc đầu trong đám người còn có kẻ chế giễu Hồ yêu kia thật sự là ngu xuẩn, vẫn luôn làm việc vô dụng, nhưng mà dần dần những người kia cũng nhìn ra manh mối.
Ánh sáng trên Thủy Quang thuẫn càng ngày càng ảm đạm, lần nữa run tay đánh ra một quyền, khóe miệng Lâm Tịch nở nụ cười quỷ dị.
Nhâm Thiên Lý có cảm giác không tốt lắm, tay trái chỉ vào, bám rễ sinh chồi!
Chỉ thấy một gốc linh đằng màu tím như như giòi trong xương đuổi theo thân ảnh Hồ yêu, mở rộng vài sợi dây leo muốn quấn quanh nàng, gai nhọn trên dây leo không ngừng sinh trưởng, Hồ yêu đỡ trái hở phải, may mà chất liệu pháp bào không tệ, nếu không chắc chắn sẽ bị đâm đến vết thương đầy người.
Bên này Nhâm Thiên Lý toàn lực khống chế linh đằng màu tím, mắt thấy đã sắp trói được Hồ yêu, ông ta thầm nghĩ Thủy Quang thuẫn lại chống đỡ thêm vài quyền cũng không có vấn đề, nhưng không ngờ lần này lại là "Không Bạo Quyền" thật sự, quyền phong đánh tới tấm chắn vốn đã rất yếu ớt, phát ra một tiếng "Đùng" thật lớn, Thủy Quang thuẫn trước mặt Nhâm Thiên Lý vỡ ra, khiến mặt mũi chính mình bị ướt không nói, dư uy còn lại của Không Bạo Quyền trực tiếp đánh Nhâm Thiên Lý bay ra cực kỳ xa.
Sắc mặt Nhâm Thiên Lý lập tức xanh mét, lần này có chút mất mặt, trước công chúng chính mình tắm gội cho mình, nhưng khi ông ta nhìn thấy Hồ yêu đã bị một sợi linh đằng trói lại, thậm chí có chỗ pháp bào bảo hộ không tới bị gai nhọn đâm thủng, máu tươi nhỏ giọt, nhìn thấy mà giật mình, Nhâm Thiên Lý quét sạch sành sanh phiền muộn vừa rồi: "Hồ yêu, nhận thua.."
Ông ta còn chưa nói hết, chỉ thấy Hồ yêu đánh một quyền vào linh đằng màu tím, trực tiếp khiến linh đằng màu tím thô to gãy thành mười mấy đoạn, mà bàn tay vốn có vết thương chồng chất thế mà lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại!
Nhâm Thiên Lý không dám khinh thường, vội vàng tế ra chuông Linh Âm quay tròn xoay tròn ở trước mặt, ngón cái nắm ngón giữa bóp một cái pháp quyết nhẹ nhàng bắn vào chuông nhỏ ánh vàng rực rỡ.
Lâm Tịch vừa đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu "Ong" một tiếng, nàng biết đó là chuông Linh Âm của Nhâm Thiên Lý.
Lâm Tịch lắc cái đầu nặng như ngàn cân, miễn cưỡng tập trung tinh thần, cũng tế ra pháp bảo bản mệnh của mình, cái bô màu xanh giống như một chiếc bàn ủi trực tiếp đập tới chỗ Nhâm Thiên Lý.
Đến hay lắm!
Nhâm Thiên Lý chờ chính là giờ khắc này, ông ta không vội không hoảng hốt bóp quyết điều khiển sóng âm công kích Hồ yêu thêm một chút, đám người không thể nghe được bất kỳ thanh âm gì, nhưng lần này Nhâm Thiên Lý gần như dốc hết toàn lực bắn ra, sóng âm im lặng kia dường như khiến không khí cũng có chút vặn vẹo.
Quả nhiên, toàn thân Hồ yêu đối diện đột nhiên run lên, phun một ngụm máu tươi ra ngoài!
Lần này tất nhiên Hồ yêu bị thương rất nặng, quần chúng ăn dưa đều cảm giác được một trận ghê răng.
Nhâm Kiều Kiều trông thấy Hồ yêu bị thương, vui mừng la lên: "Cha người thật là lợi hại! Hồ yêu, súc sinh nhà ngươi còn không ngoan ngoãn nhận thua chịu trói?"
Lâm Tịch cảm thấy sóng âm kia giống như một cái búa tầng tầng lớp lớp đập vào đầu và trái tim của mình, tim phổi bị tổn thương là điều chắc chắn, mấu chốt là nàng bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng kỳ quái đang xóa bỏ liên hệ giữa nàng và cái bô.
Miễn cưỡng ngẩng đầu lên, Lâm Tịch trông thấy Nhâm Thiên Lý ở đối diện đang dùng ngón tay dường như viết chữ gì đó, mà sắc mặt của ông ta tím tái trong nháy mắt, ngón tay cũng giống như có ngàn cân nặng nề, không ngừng di chuyển, Lâm Tịch chỉ cảm thấy dường như lòng của mình bị thứ gì đó lôi kéo, thậm chí đan điền vừa mới hình thành cũng bị kéo đi, giống như muốn thoát thể mà ra!
Đây là công pháp gì?
Lâm Tịch không khỏi tê cả da đầu, liên hệ giữa nàng và cái bô càng ngày càng yếu, chỉ thấy cái bô màu xanh to lớn đung đưa lập tức muốn thoát khỏi sự điều khiển của nàng, nàng biết nàng nhất định phải ngăn cản Nhâm Thiên Lý!
Nhưng toàn thân Lâm Tịch bủn rủn, sau khi bị Nhâm Thiên Lý dùng hết toàn lực công kích, vậy mà một chút sức lực nàng cũng không nhấc lên nổi!
Sắc mặt Nhâm Thiên Lý chuyển từ đỏ sang trắng, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu, ông ta miễn cưỡng viết xong nét cuối cùng, cười gằn hướng về Tạo Hóa Lô phun ra một chữ: "Đoạt!"