Mục lục
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Kim Sơn lập tức cảm thấy không ổn, chẳng lẽ con bé này bị người nào sai sử?

Ông ta vô thức nghĩ đến phía trên đặc biệt bán ra linh kiện kia, đoạn thời gian trước bọn họ huyên náo không phải thực vui vẻ.

Ngẫm lại cũng không thể, cuối cùng không phải đã cho tám vạn?

Thấy Tiểu Thúy quay người vào phòng con gái, ông ta ngược lại không nóng nảy. Mặc dù nhà họ Vương là nhà trệt, sợ mấy đứa bé nhân lúc người ta không để ý đi ra ngoài nói lung tung, nhà ông ta trước sau cửa sổ và cửa ra vào, đều kiên cố hơn những tòa nhà làm theo kiểu phòng trộm kia.

Con ngốc này đi lung tung như con ruồi không đầu, vào trong phòng còn muốn ra ngoài?

Vương Kim Sơn dữ tợn nhìn cửa phòng đóng lại.

Dù sao có chìa khóa phòng trong tay sợ cái gì?

Trên bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, quả nhiên là châm không đâm vào thịt không biết đau, lúc trước thấy vợ và con gái bọn họ cầm kim đâm Tiểu Thúy, còn cảm thấy phụ nữ chính là con bê non, loại trừng phạt mức độ này quả thực chính là trò trẻ con.

Nhìn bàn tay bị đâm thủng, Vương Kim Sơn cắn răng, đưa tay rút ra. Kết quả vừa mới đụng tới châm, lòng bàn tay liền đau thấu tim, đừng nói rút châm ra.

"Liêu Hà, bà qua đây giúp lão tử rút cây châm này ra." Vương Kim Sơn bất đắc dĩ, đành phải gọi lão bà đến giúp đỡ.

Những chuyện xảy ra trong phòng khiến người ta hoa mắt chóng mặt gần như kết thúc trong nháy mắt.

Liêu Hà vẫn còn choáng váng.

Cho đến khi Vương Kim Sơn hô ba lần bà ta mới như bừng tỉnh trong cơn mơ "Bịch bịch bịch" chạy vào.

Kết quả vừa nhìn, bàn tay của người đàn ông nhà mình máu me đầm đìa, trên bàn tay còn cắm một cái kim may.

"Còn nhìn cái gì, mau giúp tôi lấy nó ra!" Vương Kim Sơn đau nhe răng trợn mắt.

Liêu Hà đưa tay kéo ra, Vương Kim Sơn phát ra một tiếng rú thảm.

Không rút ra được.

Một cái kim may nho nhỏ, trừ một bộ phận là lòng bàn tay rất dày của Vương Kim Sơn, chỉ lộ ra hai đầu nhỏ, lại thêm máu tươi bôi trơn, căn bản không rút ra được.

Liêu Hà nghĩ nghĩ, chạy đi tìm hộp công cụ mò ra một cái kìm, kết quả vẫn không rút ra được. Giày vò như vậy, máu chảy càng nhiều, Vương Kim Sơn đau đến mức khóe miệng cũng run run, mắng Liêu Hà không còn dùng được.

Liêu Hà mắng ông ta là đồ vô dụng, bị một cô gái nhỏ đâm vào tay như vậy còn có mặt mũi mắng người khác?

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Con trai con dâu đến nhà trẻ đón Vương Tiểu Bảo trở về, thuận tiện còn mua không ít đồ ăn.

Nghe thấy hai người lớn hùng hùng hổ hổ, Vu Tinh Tinh lập tức đến khuyên can.

Sau đó tới lượt Vương Kiến cũng trông thấy cây kim châm kia trên tay Vương Kim Sơn, tất cả mọi người đều vô kế khả thi.

Vương Kiến nói, không được thì đến bệnh viện đi.

Vu Tinh Tinh nói: "Con thử một chút xem sao?"

Cô ta tìm một sợi dây mảnh dùng để xâu vòng tay, xuyên qua lỗ kim, sau đó nhẹ nhàng lôi kéo, kim may mang theo máu bị kéo ra.

Vương Kim Sơn mắng Liêu Hà vô dụng, đồng thời khen ngợi con dâu.

Vu Tinh Tinh nói: "Cha, biện pháp này kỳ thật không phải do con nghĩ, trong << Tiếu ngạo giang hồ >> dùng chiêu này lấy châm ra đấy."

Mặt Liêu Hà đen giống như đáy nồi, chỉ mình cô biết, chỉ mình cô thích thể hiện!

Trông thấy con trai con dâu, dường như Liêu Hà đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi Vương Kim Sơn: "Vừa rồi đi vào không phải là Tiểu Thúy, con nhỏ lẳng lơ kia chứ?"

"Ừm." Vương Kim Sơn hầm hừ nói: "Mẹ nó, tay lão tử chính là bị nó đâm."

Vương Kiến nghe xong hai chữ "Tiểu Thúy," trước mắt lập tức hiện ra một chuỗi ký hiệu $$, vội hỏi Vương Kim Sơn: "Cha, vậy chúng ta còn có thể tiếp tục bán hai quả thận của nó hay không?"

Nói đến chuyện này, Vương Kim Sơn lập tức phiền muộn, giận không chỗ phát tiết, tát một cái vào sau gáy con trai: "Bán con mẹ mày, bên kia người ta cũng đã phẫu thuật thành công xuất viện."

Mệnh lệnh hai người phụ nữ nhanh chóng đi nấu cơm, Vương Kim Sơn lôi ra hai cái tủ chắn ở cửa phòng con gái để phòng ngừa Tiểu Thúy lại chạy đi, sau đó lôi kéo con trai trở về phòng mình thương lượng.

Vương Kim Sơn cảm thấy bây giờ nhìn lại Tiểu Thúy có chút tà môn, nếu không sao có thể vừa đến đã trực tiếp lấy đi sổ sách của mình?

Vương Kiến nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay không phải sinh nhật Tiểu Vân sao, con và Tinh Tinh mua không ít đồ ăn, lúc này cơm nước thức ăn ngon, nó cũng đã đói nửa ngày rồi, đến lúc đó còn không ra ăn cơm? Nó không có khả năng vẫn luôn nhịn đói không ra ngoài?"

Hai tay anh ta khép lại làm một động tác bắt giữ, Vương Kim Sơn ngầm hiểu, ngẫm lại cũng đúng, có cái gì đáng sợ, chẳng qua là một đứa bé, lần này tay chân lanh lẹ một chút, chính mình không có bắt được mà thôi.

Cửa sổ đều hàn chết rồi, phòng con gái chỉ có một cánh cửa đó, nó còn có thể chạy đi?

Lại qua một hồi, Vương Vân một thân váy trắng sầu não uất ức từ bên ngoài trở về.

Muốn nói chỗ tốt duy nhất của Vương gia chính là không trọng nam khinh nữ, bao gồm Vương Kiến ở bên trong đều rất cưng chiều Vương Vân.

Có lẽ chủ yếu cũng là bởi vì Vương Vân có khí chất không như người bình thường đi, Vương Kim Sơn thường xuyên cảm thấy con gái mình quả thực đẹp như những nữ minh tinh trên tivi kia, Vương Vân chính là đẹp từ nhỏ đến lớn, thích đánh đàn tranh, học! Thích thư pháp, học! Tốn bao nhiêu tiền, Vương Kim Sơn chưa bao giờ đau lòng.

Vương Vân vừa vào nhà đã nhìn thấy hai cái tủ đang chắn trước cửa phòng mình, mày liễu vốn khóa chặt, lần này càng không vui: "Anh, đây là có chuyện gì? Tại sao phòng của em.."

"Xuỵt! Tiểu Thúy trở về, đang ở trong phòng con đấy, cha sợ nó chạy, cho nên chặn cửa lại." Vương Kim Sơn nhẹ giọng nói.

Phải nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa, phản ứng đầu tiên của Vương Vân cũng là có phải lần này bảy trăm vạn mất đi lại trở về hay không, cô ta lại có thể xuất ngoại đi học?

Trong phòng, trên mặt Lâm Tịch mang theo nụ cười mỉa mai, giả vờ không dính khói lửa trần gian gì chứ? Giả vờ Đại tiểu thư sạch sẽ gì chứ? Còn không phải muốn lấy tiền bán linh kiện của Vương Tiểu Thúy xuất ngoại đi chơi?

Bình thường luôn làm bộ không biết cha mẹ làm những gì, bạn học hỏi cô ta luôn nói, trong nhà là làm ăn.

Một việc làm ăn tội lỗi cỡ nào!

Có biết vì một chút xíu an nhàn và hưởng thụ của các người, đã hủy đi bao nhiêu gia đình? Phá nát bao nhiêu hạnh phúc và an bình hay không?

Yên tâm thoải mái dùng tiền dính đầy máu tươi và nước mắt như vậy, lương tâm của các người sẽ không đau nhức?

Lâm Tịch đem toàn bộ số điện thoại trong điện thoại Vương Kim Sơn đều ghi chép vào trong máy của mình, đồng thời chụp tất cả thời gian và những cuộc trò chuyện quan trọng ghi chép lại.

Cô vẫn luôn mở hết ngũ thức, coi như Vương Kim Sơn bọn họ phóng rắm cô cũng có thể biết, huống chi là nhỏ giọng thương lượng làm sao dụ dỗ cô lấy lại điện thoại và sổ sách từ trong tay cô, sau đó làm sao trừng trị cô, lại làm sao đưa cô đến Hoàng Triều Chi Dạ vân vân.

Chỉ sợ các người đều phải thất vọng.

Bỏ ra bốn ngàn tệ mua lão tử trở về, nói không cần là không cần rồi sao?

Đợi đến giờ ăn tối, không đợi Vương Vân đến gõ cửa, Lâm Tịch trực tiếp mở cửa phòng, nâng một chân lên đạp hai cái tủ chắn trước của phòng lăn đi, phát ra tiếng vang dọa người Vương gia nhảy một cái.

"Tiểu Thúy, mày nổi điên làm gì? Cái tủ hỏng rồi mày bồi thường nổi sao?" Giọng Vương Vân nũng nịu quát lớn Lâm Tịch.

"Thúy con mẹ ngươi, mời gọi tôi là Nữ Vương Đại Nhân!" Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng nói.

"Phụt phụt!"

Vu Tinh Tinh thực sự nhịn không được, cười đến ngã trước ngã sau: "Ha ha, còn.. Còn Nữ Vương Đại Nhân, ha ha ha, có phải đầu óc mày có bệnh hay không?"

Vương Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Tiểu Thúy, lập tức vui vẻ, trẻ con vô cùng nhạy cảm, mặc kệ bề ngoài Lâm Tịch thay đổi như thế nào, Vương Tiểu Bảo bốn tuổi liếc mắt một cái liền nhận ra cô.

Vỗ bàn tay mũm mĩm lớn tiếng kêu lên: "Cưỡi ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK