Quỷ Tĩnh Nhãn, cho dù là quỷ muốn đi qua nơi này cũng phải mở to mắt nhìn thật kỹ mới được, trình độ khó đi tuyệt đối vượt qua nơi được xưng "Khó như lên trời" trong bài thơ Thục đạo nan.
Vị trí địa lý không tệ, nhưng lại nghèo khó bế tắc.
Mặc dù Quỷ Tĩnh Nhãn có một cái tên chính thức rất đẹp --Vạn Lâm Huyện, nhưng mỗi Huyện lệnh được điều đến đây nhậm chức đều nghĩ trăm phương ngàn kế để mình thoát khỏi chỗ này, Quỷ Tĩnh Nhãn này chính là mẹ nó một cái hố.
Huyện lệnh đương nhiệm tại Vạn Lâm cũng họ Khương, tính tình ngay thẳng, vốn có tiền đồ tốt đẹp, bởi vì không chịu gia nhập đảng phái của Diêu Quảng, thế là đường đường từ một Thượng Thư bị lật đổ đến đây làm một tên Huyện lệnh, phái đến Quỷ Tĩnh Nhãn một nơi ngay cả chim cũng không thèm ị này mà chờ chết.
Ông ta đã hoàn toàn hết hi vọng đối với triều đình, toàn bộ Huyện Vạn Lâm chỉ có ba quan viên có tên được lưu trong hồ sơ, đó là do ông ta thêm một người quản sổ sách và một giáo dụ.
Từ trước đến nay triều đình là hoàng quyền không hạ huyện, đế vương đã sớm coi bọn họ là người chết.
Khương Huyện lệnh không giỏi luồn cúi, lại không chịu nhẫn tâm học người khác đi vơ vét của cải dân chúng, trong Huyện nha nghèo đến mức chỉ còn quần cộc, mỗi năm chỉ lâm thời thuê vài nha dịch hỗ trợ khi đến lúc thu thuế, sau khi xong việc lại phân phát về nhà.
Tuyệt đối là một nha môn trong sạch.
Ông ta cho rằng cả đời này cứ như vậy. Không nghĩ tới tại một năm đầy tai họa như thế này, còn có thể chờ đến một đám tộc nhân Khương gia "Không có lợi cho bản thân chút nào, chỉ có lợi cho người ta."
Lâm Tịch: Cũng không phải như vậy, lão tử chỉ muốn tạo phản.
Hoàng đế vội vàng vũ trang một mẫu ba phần đất kinh thành kia, đừng nói hoàng quyền không hạ huyện, cục diện lúc này, hoàng quyền cũng không ra khỏi kinh thành rồi.
Cha chết nương đi ra ngoài, người chú ý người.
Bởi vậy khi Khương gia đưa ra có thể đảm bảo cho hầu hết dân chúng tiếp tục an cư lạc nghiệp nhưng lại muốn tiếp quản nơi này, Khương Huyện lệnh không chút do dự đồng ý.
Khương Huyện lệnh không có một chút lòng trung thành nào đối với Diêu Quảng và các con của ông ta.
Chỉ là kẻ tiểu nhân vì tư lợi của bản thân mưu phản soán quyền mà thôi.
Nếu không phải Khương Huyện lệnh bận tâm một nhà lớn nhỏ, cùng chính mình tay trói gà không chặt, ông ta cũng muốn tạo phản.
Người ta nói ân huệ tỏa khắp chúng sinh, nhưng ân huệ của nhà này chưa bao giờ tới Quỷ Tĩnh Nhãn, lại không chút khách khí lấy đi hơn phân nửa thu hoạch của toàn Huyện.
Kỳ thật Khương Huyện lệnh cũng từng nghe nói về Khương gia, lúc trước nhiệt tình vì lợi ích chung, bây giờ trấn thủ biên cương bảo vệ đất nước.
Hoàng đế thế mà vẫn chưa yên tâm với một gia đình như vậy.
Bình Nam đại quân làm sao mà có, người trên toàn Đại Sở ai mà không biết? Đợi đến khi người ta xây dựng đội ngũ xong, Hoàng đế thế mà cũng không cảm thấy xấu hổ phái người nghênh ngang đi hái quả đào.
Mặt mũi đâu?
Thôi làm thành khinh khí cầu bay lên trời, cùng mặt trời vai sóng vai đi.
Cổ nhân đều rất tin tưởng những lời tiên tri, dị tượng vân vân.
Từ sự xuất hiện của chữ cái đến vị Hoàng đế đầu tiên thượng vị, từ quốc gia lớn đến bé bắt đầu có dấu hiệu mơ thấy ác mộng, tất cả đều có bóng dáng của văn hóa tiên tri ở bên trong.
Lưu Bang, Võ Tắc Thiên bao gồm Từ Hi của nhà Thanh đều dùng loại văn hóa này.
Truyền thừa ngàn năm, có ảnh hưởng cực sâu.
Khương Huyện lệnh cũng từng nghe nói Thất nữ Khương gia cao quý không tả nổi, khiến Tĩnh Duyên cư sĩ quá sợ hãi mà bỏ chạy, cộng thêm những dị tượng và đại hạn tùy theo mà đến trong năm nay, cho nên ông ta thà rằng tin tưởng Khương gia mới là thiên mệnh sở quy*.
*người được trời cao phái xuống.
Nhất là Vu Đắc Thủy không ngừng lải nhải với ông ta, đại hạn qua đi tất có đại úng, sau đại úng sẽ có bệnh dịch hoành hành, trong tình hình nước sôi lửa bỏng Khương gia sẽ xuất thế cứu dân chúng, trình độ lớn nhất có thể tránh được sinh linh đồ thán, Khương Huyện lệnh ngươi như thế, tuyệt đối là lợi quốc lợi dân lại lợi mình.
Kỳ thật ông ta không đồng ý cũng không có cách nào, coi như ông ta có ba tên tú tài. Chẳng lẽ muốn bọn họ đi đối kháng mấy ngàn người này?
Nghe nói trong đó còn bao gồm Cấm Vệ quân và Ngự Lâm quân của Hoàng đế, hơn nữa còn có một gương mặt quen thuộc, chính là vị Nam chinh Đại tướng quân được bổ nhiệm lần thứ hai -- Trương Đạc.
Làm cùng Khương gia, có thể ăn cơm no.
Thất tiên nữ Khương gia cũng không còn đeo mạng che mặt, giờ phút này không trang bức còn chờ đến khi nào?
Tại cửa Huyện nha, tiểu cô nương búi mái tóc đen trên đầu, đôi mắt to sáng long lanh, tay cầm nhuyễn tiên, cung bạc mang trên lưng, mặc y phục người Hồ màu đỏ bó sát người, áo đỏ ngựa trắng, cả người đều mang một khí thế nghiêm nghị uy nghi!
"Các phụ lão hương thân Quỷ Tĩnh Nhãn, các ngươi đã thấy Hoàng đế sao?"
- - không có!
"Ta đã thấy. Nhưng hiện tại ta giống như các ngươi, đều là người bị Hoàng đế vương triều này trục xuất! Khương gia ta trợ Diêu gia hắn có được thiên hạ này, bọn họ lại muốn lấy oán trả ơn, đẩy chúng ta vào chỗ chết!"
"Bọn họ uống máu của chúng ta ăn thịt của chúng ta, lại ngay cả cọng cỏ cũng không nỡ cho chúng ta ăn!"
"Vong đế Nam Lăng, chỉ biết sống phóng túng lại không để ý tới dân chúng, vì vậy cha ta trợ Diêu gia có được thiên hạ này, cho rằng bọn họ có thể ngăn cơn sóng dữ, để Đại Sở quốc thái dân an, kết quả chúng ta sai rồi, nghịch đảng Diêu thị, cả ngày chỉ biết lộng quyền gian lận, loại bỏ phe đối lập."
"Khương gia ta, chỉ là công cụ bị lợi dụng, đuổi đi con hổ tiền triều, nâng lên con sói Diêu gia này."
"Ngày nay thiên hạ đại loạn, trời cao muốn diệt Diêu, Hoàng đế tự lo còn không xong, tuyệt đối sẽ không quan tâm con dân của hắn giãy giụa trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này như thế nào. Người ta nói vua như cha, nhưng mà các hương thân, các ngươi từng thấy người cha nào ích kỉ vô nhân tính như thế chưa?"
- - không có!
"Cái gì nhẹ cái gì nặng, trong lòng mọi người đều có một cán cân. Ta cũng không nhiều lời, hôm nay ta chỉ nói một câu, nguyện ý đi theo Khương gia ta, có cơm ăn có áo mặc có phòng ở, không nguyện ý đi theo, ta cũng tuyệt không miễn cưỡng. Mặc kệ là người ở Quỷ Tĩnh Nhãn, hay là người chạy nạn đến từ bên ngoài, chỉ cần nguyện ý đi theo ta, đứng ở bên trái đi đăng ký, kể từ hôm nay thoát khỏi Đại Sở, chính là con dân Khương gia ta. Không nguyện ý, có thể tự trở về nhà, tuyệt không ép ở lại."
"Khương San ta ngã một lần khôn hơn một chút, sau đó chỉ nguyện bảo hộ người của Khương gia ta!"
Sau khi phát cháo phát thóc lâu như vậy, thanh danh Thất tiên nữ Khương San tuyệt đối có lực kêu gọi hơn so với Hoàng đế, đám người đồng loạt đứng ở bên trái.
Trời cao Hoàng đế xa, dân chúng Quỷ Tĩnh Nhãn chưa bao giờ được triều đình thương cảm, vẫn luôn giãy dụa trên con đường tử vong, bọn họ muốn rất đơn giản, ăn no, mặc ấm, mặc kệ người nào làm Hoàng đế.
"Thiên hạ Diêu gia đại hạn, thiên hạ Khương gia ta, chính là động thiên phúc địa! Sau đó Quỷ Tĩnh Nhãn này chính thức đổi tên thành Hoa Quả Sơn!"
Lâm Tịch đứng viết ba chữ to "Vạn Lâm Huyện" trên cửa thành, tay giơ lên cao, hướng phía dưới vung lên: "Mở cổng, xả nước! Mở kho, phát thóc!"
Phía dưới dân chúng reo hò "Tạ Khương gia thu nhận, tạ đại ân của Thất tiên nữ!"
Giờ khắc này, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới phong thái của Thái tổ gia gia.
Ta cũng có lúc như vậy nha, lần trang bức này ta cho mình max điểm, bởi vì biết mình sẽ không kiêu ngạo, vì vậy mới cho số điểm đó!
Sau khi chỉnh đốn lại Hoa Quả Sơn, một mảnh vui vẻ phồn vinh.
Phải nói nhiều người đúng là làm việc rất tốt.
Từng khối băng to lớn bị cắt ra, đám người đã nhiều ngày không có nước để uống chẳng những có thể uống nước, còn mẹ nó là nước ướp lạnh, mọi người liếm láp đôi môi không còn khô khốc: "Đây đâu phải là nước, rõ ràng là cam lộ mà!"
Nước trong ao cá chậm rãi tưới đất đai xung quanh, đám nông dân dường như nghe thấy tiếng vui sướng phát ra từ những cây trồng chịu hạn đã lâu giống như bọn họ vui sướng uống nước cam lộ này.
Vu Đắc Thủy nhiệt tình mang theo Khương Phỉ đi gia cố tường thành Vạn Lâm Huyện, tăng thêm một số công nhân cần thiết, kết quả lại nghe thấy có người đến báo: "Huyện lệnh Mai huyện bên cạnh đến thăm!"