Mục lục
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Người áo đen vẫn bất động, cũng không có ý phản ứng lại Lâm Tịch.

Lâm Tịch vỗ vỗ bộ ngực, nói: "Phù! Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng rằng có người xấu vào trong nhà.

Lê tiểu thư, đây là em gái tôi, cô bé nghe nói cô đã tỉnh, nhao nhao nhất định phải đến thăm chị gái xinh đẹp.

"
Lâm Tịch nói xong đẩy người Duệ Địch lên phía trước.

Kết quả, Duệ Địch lại dùng hai bàn tay bụ bẫm, bụm miệng chính mình thật chặt, hai con mắt nhìn chằm chằm Lê Mạn Tư, một chút âm thanh đều không phát ra được!
Lâm Tịch có chút sốt ruột, con nhóc này có phải bị uy áp của người áo đen dọa đến mức không dám động rồi hay không?
Cô đang muốn giúp đỡ hòa giải, lại nghe thấy giọng nói vừa ngọt lại vừa giòn của Duệ Địch: "Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, em.

.

Em còn tưởng rằng chị em dỗ dành em chơi thôi, thì ra chị còn xinh đẹp hơn chị em nói!"
Lâm Tịch quỳ luôn.


Một đôi mắt long lanh trong suốt mà tràn đầy sùng bái như thế, trên khuôn mặt nhỏ đều là biểu cảm mê muội khi nhìn thấy idols.

Được lắm, ngươi thắng rồi.

Ban đầu còn lo lắng Duệ Địch quá nhỏ sẽ diễn hỏng, bây giờ phát hiện hoàn toàn là dư thừa.

Nào nào nào, cầm tượng vàng nhỏ đi đi, không cần khách khí!
Vẻ mặt Lê Mạn Tư bình tĩnh không gợn sóng như trước, chỉ khẽ gật đầu với Duệ Địch.

Nhưng Lâm Tịch lại đọc được kiêu căng vui vẻ bên trong ánh mắt cô ta.

Cho nên mới nói, đôi mắt là cửa sổ của linh hồn một điểm không sai, cho dù mặt đơ cỡ nào cũng không chịu nổi đôi mắt bán đứng con tim ngươi.

Lê Mạn Tư phân phó Lâm Tịch một cách đương nhiên: "Các ngươi đi xuống đi, chúng ta còn có chút việc cần bàn.

"
"Được, Lê tiểu thư, chờ lát nữa người hầu Hải Luân nhà chúng ta sẽ đưa cơm đến cho ngài, hôm nay quá muộn, trong nhà không có nguyên liệu gì tốt, ngày mai nhất định sẽ bảo Hải Luân làm món ăn sở trường của bà ấy cho ngài ăn.

"
Lê Mạn Tư đã sớm quan sát căn phòng này, đồ dùng bên trong phòng mặc dù vô cùng tinh xảo, nhưng mỗi một món lại rất cũ kỹ, lộ ra hơi thở nghèo nàn, hẳn là một gia tộc nhỏ đã xuống dốc đi.

Cô ta hừ lạnh trong lòng, đồ tốt nhất của nhà các người cũng chưa chắc ngon bao nhiêu.

Kỳ thật Lâm Tịch nói lời này, biểu đạt trung tâm tất nhiên là một mục đích, mục đích chủ yếu là nhắc nhở hai vị lòng dạ độc ác này, đợi chút nữa còn có người đưa cơm tới cho ngươi ăn, phiền phức ngài đừng làm thịt người ta.

Không phải kịch bản đều là như vậy ư? Chuyện chính mình nói rất bí mật lại không biết dọn sân cho sạch trước, một khi bị người ta biết được, liền đại khai sát giới, lý do là: Ngươi biết quá nhiều.

Đậu má, trách ta?
Không đợi Lâm Tịch mang theo Duệ Địch trở lại phòng cô bé, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vang khác thường, trong lòng Lâm Tịch "Lộp bộp" một cái, chúng ta đã biểu hiện yêu thích nữ chính như thế, chỉ còn thiếu điều quỳ liếm, chẳng lẽ còn muốn gϊếŧ?
Cô cất bước chạy về phía gian phòng Duệ Đạt Hưng bên kia, bên trong cốt truyện người áo đen cho là Duệ gia muốn gây bất lợi với nữ chính, bởi vậy mới giấu kín cô ta, Duệ Đạt Hưng vô tội bị đánh thành trọng thương.

Lần này dưới sự a dua nịnh hót của cô, toàn bộ Duệ gia cũng đã trở thành người một nhà với nữ chính, đây là muốn đổi thành nam chính xuống tay với Duệ Đạt Hưng rồi?
Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều phải dựa theo ý cốt truyện mà đi, Duệ gia nhất định phải diệt đoàn trải đường cho nữ chính mới được?
Đệt!
Thời gian chính là sinh mệnh, nhưng Lâm Tịch cũng không dám dốc toàn lực chạy, bây giờ toàn bộ Duệ gia đều bị người áo đen ẩn trong bóng tối theo dõi, một người không ổn, lập tức gϊếŧ sạch cả nhà.

Kết quả đi được nửa đường Lâm Tịch gặp phải Duệ Đạt Hưng và mẹ Duệ khoác áo đi tới.


Thì ra lần này đổi thành Duệ Đông Đường bị Tiêu Mặc Ngôn khống chế.

Trong lòng Lâm Tịch mừng rỡ, tốt nhất đánh anh trai não tàn tới mức tàn phế luôn đi, về sau không có cách nào làm yêu, cô thà rằng xuất tiền xuất lực coi anh ta là con heo ăn ngon uống sướng mà dưỡng.

Tiêu Mặc Ngôn, không cần qua loa mà cứ lên đi, cả nhà chúng ta đều coi trọng ngươi!
Nhưng mà cũng không có.

Khi Lê Mạn Tư và người áo đen từ trong phòng Lâm Tịch đi ra, anh trai não tàn làm ra một động tác liền vãn cứu được sinh mệnh chính mình.

Anh ta phấn đấu quên mình gào lên với Lê Mạn Tư: "Cô gái, cô đi mau!"
Sau đó Lê Mạn Tư và Tiêu Mặc Ngôn gắt gao ôm nhau, tuấn nam mỹ nữ, vô cùng đẹp mắt.

Mà anh trai não tàn thế mà lông tóc không thương.

Lâm Tịch yên lặng liếc mắt.

Cho nên mới nói, đãi ngộ của diễn viên quần chúng và nam phụ số N vẫn không giống nhau lắm.

Dễ dàng bỏ qua cho Duệ Đông Đường như thế - người nói năng lỗ mãng đối với nam chính, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, cốt truyện còn cần Duệ gia tiếp tục cống hiến cho nữ chính.

Hiện tại chơi chết Duệ Đông Đường, người nào chịu trách nhiệm dụ dỗ Duệ Miểu đi làm thế thân hấp dẫn hỏa lực cho Lê Mạn Tư? Vào phút cuối cùng ai lại dùng thân thể chính mình ngăn cản ma thú đánh úp về phía nữ chính, tranh thủ thời gian cho đoàn đội bọn họ lấy trọn vẹn những vật liệu hiếm có đó, trợ giúp Lê Mạn Tư đi lên đỉnh cao cuộc sống?
Biết được đều là người một nhà, hiểu lầm đã xóa bỏ, dưới sự thu xếp của anh trai não tàn, người áo đen và những người nam chính mang theo ăn một bữa tối thịnh soạn tại Duệ gia, sau đó sáng ngày hôm sau trực tiếp mang theo nữ chính đến một căn nhà của Lê gia tại vương thành.

Những thuộc hạ người áo đen của hội trưởng lão và nhóm người Tiêu Mặc Ngôn mang tới gộp chung một chỗ cũng khoảng hơn ba mươi người, vui chơi giải trí một đêm, cả viện là một mảnh bừa bãi.

Liên tục ba ngày, Lâm Tịch và Hải Luân cùng với mẹ Duệ đều tiến hành sửa sang lại sau khi dọn dẹp, Duệ Đông Đường cùng Duệ Địch thì tiếp tục bắt đầu đi học viện mỗi ngày.

Chẳng qua Duệ Địch từ học viện trở về sẽ hỗ trợ cùng nhau dọn dẹp nhà cả, nhưng Duệ Đông Đường về cơ bản là không thấy bóng người.

Mẹ Duệ nhìn vườn hoa bị giẫm đạp thảm đến không nỡ nhìn, nhất là hai gốc Băng Lam Mẫu Đan thật vất vả mới cấy ghép thành công cùng với một số chủng loại chính mình tỉ mỉ chăm sóc mới sống được đều bị dẫm đến hoàn toàn thay đổi, quả thực đau lòng đến không thể thở nổi.

Tinh thần lực của Lâm Tịch khóa chặt một bóng người lén lén lút lút đi ra từ gian phòng cha mẹ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như ngươi biết bảo bối của ngươi trộm giấy tờ đất của trang trại và cửa hàng đi ra ngoài, lòng ngươi sẽ đau hơn.

Lê Mạn Tư luôn bày ra dáng vẻ dè dặt và cao ngạo của một quý tộc.

Lâm Tịch cảm thấy, quý tộc chân chính sẽ không làm nhà người ta thành như vậy sau đó rời đi mà không thèm phóng cái rắm nào như thế.


Hơi có một chút tố chất, tối thiểu sẽ lưu lại một khoản bồi thường kếch xù để biểu hiện nữ chính là người có giáo dưỡng tốt.

Những người của hội trưởng lão và đám thuộc hạ của Tiêu Mặc Ngôn cũng không có ăn uống thả cửa tại Duệ gia, nhưng Duệ Đông Đường vẫn đi trộm giấy tờ đất trang trại và cửa hàng như bên trong cốt truyện, như vậy chỉ có một khả năng chính là Lê Mạn Tư thiếu tiền.

Bên trong cốt truyện, Duệ Đông Đường cuối cùng nhất định phải đem tòa nhà này của Duệ gia thế chấp, khẳng định cũng là nữ chính cần dùng tiền gấp.

Lâm Tịch thậm chí có lý do hoài nghi, năm đồng vàng mua tính mạng Duệ Miểu cũng có thể là tiền Duệ gia bán tòa nhà, Duệ Miểu chết rồi, Duệ Địch và mẹ Duệ cũng chết rất nhanh đi, vừa vặn chủ nhân vừa mua nhà có thể tới thu tòa nhà.

Duệ gia từ già đến trẻ, từ người đến vật, tất cả đều phát huy ra giá trị lớn nhất cho con đường thành thần của nữ chính.

Nếu như một người thành thần là dùng vô số tính mạng vô tội của Duệ gia đắp lên, coi như thật sự thành thần, cũng mẹ nó là Tà thần máu me đầm đìa.

Lâm Tịch cũng không vạch trần chuyện Duệ Đông Đường ăn cắp giấy tờ đất, dưới tình huống như vậy có thể bảo vệ Duệ gia đã thực không dễ dàng.

Buổi tối ấy, từ khi nữ chính xuất hiện đến khi những người đó rời đi vào ngày hôm sau, thật ra là một trận chiến không thấy khói lửa, chẳng qua cũng không phải là trận chiến giữa Lâm Tịch và nữ chính, mà là Lâm Tịch và cốt truyện.

Sơ sẩy một cái thì sẽ thua cả bàn.

Nữ chính Mary Sue chính là như vậy, mặc kệ là kẻ địch hay là bạn bè hoặc là con chó con mèo nào đó, tác dụng đều là trăm sông đổ về một biển, chính là thông qua các loại hình thức tới thành toàn nữ chính.

Cho nên, hiện tại nếu Lâm Tịch đem chuyện này lộ ra ánh sáng, xui xẻo tuyệt đối vẫn là cô.

Lâm Tịch lắc đầu, là chính mình quá yếu.

Nếu như cô là triệu hồi sư cấp thần, không, dù chỉ là đại triệu hồi sư, cô cũng không cần dốc hết sức nghĩ cách làm sao lẩn tránh cốt truyện để bảo toàn Duệ gia.

Thần thú của cô, mau lại đây đi!
Trong lúc Lâm Tịch trông mòn con mắt, ngày thay đổi mọi thứ, cuối cùng đã đến rồi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK