Ảnh chụp là một tấm ảnh cũ, phía trên có hai đứa bé đại khái mười lăm, mười sáu tuổi, hai cái đầu gắt gao dựa sát vào nhau, mặt mày bé gái ngây ngô, ngược lại thật sự hơi giống chính mình.
Không sai, chính là máu chó như vậy.
Lâm Tịch đột nhiên ngồi thẳng, dọa Cổ Thiên Tí giật mình một cái.
"Tôi đi về hỏi cha tôi, ông ấy có anh em thất lạc nhiều năm hay không, chỉ là.. Cũng không đúng nha, tôi và anh cũng không giống nhau, lại nói, nhà chúng tôi vẫn luôn họ Lâm."
Lâm Tịch cũng không hỏi quá nhiều chuyện xưa liên quan đến em gái anh ta.
Nghĩ cũng biết, 99% người đã không còn ở đây, chắc chắn là chuyện xưa máu chó mà bi thương, người ta không nói, cô cần gì phải hỏi.
Thật lâu sau, Cổ Thiên Tí hỏi: "Cô muốn tôi xử lý thế nào?"
"Tôi hi vọng anh không cần làm gì cả. Để bọn họ đi đi." Lâm Tịch nhìn cầu Feng Yu thấp thoáng dưới hàng cây phía trước, thầm khen tay nghề của những người thợ thủ công cổ đại.
Trong đôi mắt nghiêm túc của Cổ Thiên Tí có ý dò xét: "Thả hổ về núi, không hối hận?"
"Bọn họ còn có thể tính là hổ sao? Hai con chuột mà thôi. Lại nói, nhà chúng tôi cũng không còn núi hoang có giá trị để bọn họ đi mưu tính, chắc hẳn trải qua những chuyện này, bọn họ cũng nên suy nghĩ thật kỹ."
Lâm Tịch cũng không phải là thánh mẫu, chỉ là không thèm để ý.
Có đôi khi vất vả sống sót càng đáng sợ hơn gọn gàng mà linh hoạt chết đi.
Hơn nữa, mọi việc đều có nhân quả, Vu Hiểu Hiểu không tham lam, sẽ không bỏ ra người đàn ông của mình đến dụ dỗ cô, Thiệu Viễn không tham lam sẽ không đồng ý làm chuyện như vậy.
Quả nhiên tất cả đều đã có an bài tốt nhất.
Bản tính tham lam của Vu Hiểu Hiểu ngay cả một vòng tay cũng không chịu buông tha.
Nếu như vòng tay này hạ táng theo Lâm Tịch, có lẽ tất cả mọi chuyện đều thành kết cục đã định, cô sẽ vĩnh viễn bị vây trong thế giới nhỏ kia, theo năm tháng trôi qua mà hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh.
Vu Hiểu Hiểu lừa gạt lòng tin và tình cảm của mẹ cô, dưới tác động của sự đồng cảm khiến mẹ cô đưa vòng tay cho cô ta, cuối cùng lại bị âm hồn phẫn nộ của cô quấn lấy liên tục gặp ác mộng, thế là đồng ý trả lại vòng tay cho mẹ cô. Nhưng với bản tính lương bạc âm độc của cô ta, dưới hoàn cảnh như thế còn tùy ý nhục nhã hai người lớn tuổi gần đất xa trời, đem vòng tay của cô ném ra bên ngoài, lại trời xui đất khiến linh hồn của mình thoát ra.
Có thể nói, Lâm Tịch chết ở dưới tay Vu Hiểu Hiểu, nhưng lại sống sót ở dưới tay Vu Hiểu Hiểu.
Khoảng thời gian này cùng cha mẹ du ngoạn khắp nơi, lần lượt ngắm nhìn non sông đất nước, không chỉ có tầm mắt mở rộng, ngoài ra còn có lòng dạ.
Lúc trước Lâm Tịch luôn hô hào khẩu hiệu, mục tiêu của chúng ta là biển sao trời mênh mông, nhưng thật ra là mang theo ý trêu tức và tự giễu, cô không biết mình có thể sống bao lâu, có thể đi bao xa.
Mà lần này trở về, gặp được cha mẹ của mình, chữa khỏi bệnh của lão cha, bồi bạn bọn họ cho đến năm tháng cuối cùng, Lâm Tịch cảm thấy nếu kiếp trước mọi chuyện không có phát sinh, cô vẫn là Lâm Tịch bình thường kia, cô sẽ làm được sao?
Nhân sinh cuối cùng vẫn nên lựa chọn, mà mỗi lần lựa chọn sai lầm, chúng ta đều sẽ quay đầu nhìn lại, ở trong lòng hỏi một lần nếu như..
Nếu như lúc trước ta không có như vậy..
Nhưng nhân sinh có nếu như sao?
Không có, biết muốn đi tiểu ta sẽ không ngủ được.
Cho nên Lâm Tịch lựa chọn đánh Thiệu Viễn một trận, lúc đó, nợ nần giữa bọn họ -- đã thanh toán xong.
Về phần sau này là phúc hay là họa, đó là lựa chọn của bọn họ.
Nhưng Lâm Tịch biết, với bản chất tham lam của Vu Hiểu Hiểu, dưới điều kiện tiên quyết có chính mình cung cấp tình báo, tất nhiên Cổ Thiên Tí sẽ làm gì đó với cô ta, thủ đoạn của Cổ Thiên Tí có ngoan độc hay không, cuối cùng bọn họ sẽ đi đến mức nào, đều là chuyện của bọn họ.
Lâm Tịch trở về, đã giải tỏa khúc mắc của mình và tâm nguyện của bản thân.
Cổ Thiên Tí nhàn nhạt cười: "Theo ý cô."
Đợi đến khi Cổ Thiên Tí rời khỏi Lê Bình, Lâm Tịch đã thành em gái kết nghĩa của anh ta.
Hơn nữa trong tài khoản của Lâm Tịch có thêm năm ngàn vạn.
Đó là thù lao Cổ Thiên Tí cho cô.
Cổ Thiên Tí nói Lâm Tịch đừng để ý cứ nhận lấy đi, so với lợi ích sau khi đánh ngã Nhậm Nhất Thông mà anh ta chia cắt được, kỳ thật số tiền này rất ít.
Lâm Tịch cũng không có cùng anh ta già mồm, dù sao Cổ Đại ca có tiền, cứ lấy đi!
Ngược lại là sau khi Lâm cha Lâm mẹ biết lý do, trong lòng rất thất vọng, đừng nói năm ngàn vạn, dù là năm trăm triệu cũng không thể đền bù. Bọn họ còn hi vọng có thể có chút nội dung khác đấy, trời cao chứng giám, thật không phải là bởi vì thắng nhóc Cổ gia kia có tiền.
Bọn họ chỉ là nghĩ sau khi mình trăm tuổi, con gái làm sao bây giờ!
Một năm nay Lâm mẹ đột nhiên cảm thấy sen đá rất đáng yêu, một nhà ba người bắt đầu trời nam biển bắc tìm kiếm.
Mấy địa phương nổi tiếng có nhiều sen đá như Vân Nam, Sơn Đông, Phúc Kiến.. gần như đã đi khắp cả nước.
Về cơ bản cả hai mẹ con đều là những người yêu thích cây cảnh, cả ban công đều được trồng rất nhiều cây.
Một năm sau, hai người bắt đầu nghiên cứu cách cắt tỉa cành lá, sau đó lấy cây con đã được bồi dưỡng mang từ lầu trên xuống lầu dưới, cha mẹ đã bắt đầu nói được một ít thổ ngữ ở địa phương, có đôi khi lão mẹ còn đi theo Dương tẩu ra ngoài mua thức ăn, triệt để hòa vào trấn nhỏ có tiết tấu sinh hoạt chậm chạp này.
Cổ Thiên Tí biết được việc này cũng hỗ trợ không ít, dù sao hiện tại trong nhà cũng không lo thiếu sen đá, Dương tẩu cũng lấy không ít đi về nhà trồng.
Mặc dù tiền trong túi tuyệt đối đủ tiêu xài, cuộc sống của một nhà ba người cũng không xa hoa, đều tùy ý làm theo ý thích, không có việc gì thì đi đây đó du ngoạn.
Sau đó có một ngày tâm tình Cổ lão đại có vẻ không tệ, Lâm Tịch bên này liền nhận được một chiếc Benley x6.
Rất tốt, vì chiếc SUV này chúng ta đi học lái xe thôi.
Lâm Tịch dùng đúng năm tháng mới có thể thuần thục lái xe trên đường, lại luyện tập hai tháng mới dám mang theo Lâm cha Lâm mẹ ra ngoài hóng mát.
Sau đó Lâm Tịch phát hiện cô và Từ bác sĩ búi tóc củ tỏi kia giống nhau như đúc, đều là dân mù đường.
Cho dù có gps, cô vẫn như cũ đi sai đường đến rối tinh rối mù.
Tồi tệ nhất là có một lần rảnh rỗi không có việc gì cùng người ta tự lái xe đến hồ Lô Cô du ngoạn, cuối cùng chính cô cũng không biết mình chạy tới chỗ nào, sau đó ở nơi này, bọn họ bị "Ăn cướp."
Thành thật mà nói, khi còn bé nhà Lâm Tịch không giàu có gì, người ở gần đó cũng tương đối nghèo khó.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô trông thấy một nơi nghèo như vậy, toàn thôn đều là nhà xây bằng gạch, có nhà ngay cả cửa sổ cũng không có, có lẽ tìm cả thôn cũng không tìm được một nhà nào quần áo trên người không có miếng vá.
Những đứa bé gần như đều cởi truồng ngồi chơi dưới đất, từng đứa nhìn bẩn thỉu, dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, khiến bọn chúng đều là những đứa bé đầu to, có vài đứa còn mắc bệnh ngoài da.
Lâm mẹ nhìn đám trẻ tò mò nhìn bọn họ, lúc ấy nước mắt liền rơi xuống.
Lâm cha không có cách, liền bắt đầu xuống xe lấy đồ vật ra.
Lâm Tịch cũng không hề động, chỉ bình tĩnh ngồi ở trong xe nhìn động tĩnh của những người kia.
Có đôi khi người nghèo và bọn cướp chỉ có cách nhau một bức tường, Lâm Tịch cũng không phải là xem thường người nghèo, vi phú bất nhân* càng nhiều, nhưng cha mẹ nhà mình hành động như vậy, rất dễ dàng bị cướp đoạt.
*làm giàu thì thường không có nhân đức.
Từ trước tới nay nguyên tắc của Lâm Tịch là hành động của ngươi được nhân lên gấp mười lần, nếu bản chất những người này không tệ lắm, không có bị nghèo khó dày vò đến mất đi nhân tính, cô không ngại giúp bọn họ một chút, dù sao bọn họ cũng xài không hết những số tiền kia. Nếu bọn họ nổi lên ý đồ xấu gì, nói không chừng Lâm Đại tiểu thư vì tự vệ, chuyện gì cũng có thể làm được.