Lê Mạn Tư đã sớm biết ba chiếc xe ngựa theo ở phía sau là của chiến đội Thanh Loan.
Một cô gái người da trắng tóc vàng mắt xanh, mũi cao thẳng nói: "Ôi, trời ạ, người phụ nữ ghê tởm kia có ý gì thế? Cô ta nhất định phải đối nghịch với chúng ta ở khắp nơi sao? Cho dù như vậy, Mặc Ngôn thiếu gia cũng sẽ không liếc nhìn cô ta thêm một cái, Hứ! Cô ta đúng là người phụ nữ rất đáng thương!"
Một thiếu nữ da đen cũng nói: "Đúng thế, Tam Hoàng tử điện hạ cũng sẽ không thích người phụ nữ ỷ thế hiếp người như vậy, tôi cảm thấy Thần hư không nhất định là già nên hồ đồ rồi, mới có thể để người phụ nữ như vậy có được song huyễn linh như Mạn Tư, tồi tệ nhất là, còn nhỏ tuổi thế mà đã lĩnh ngộ được ba cái kỹ năng, đây quả thực là chuyện làm cho người khó có thể chịu đựng nhất.
"
Lê Mạn Tư vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh như băng, trầm mặc không nói.
Thế nhưng ở trong mắt những người kia, đã tự động đọc hiểu là vô cùng uất ức, lại không muốn bị đồng bạn của mình nhìn ra, cũng không muốn người khác lo lắng cho cô ta.
Thiếu nữ da đen càng nghĩ càng giận, Mặc Ngôn thiếu gia cũng đã không thèm để ý đến cô ta, nhưng người phụ nữ kia vì làm cho Mặc Ngôn thiếu gia chú ý tới mình, đối nghịch với Mạn Tư ở khắp nơi, người này thật sự là quá đáng ghét.
"Sao người Thanh Loan các người làm việc đều không biết xấu hổ như vậy? Theo đuổi đàn ông đuổi tới bên trong đội ngũ người ta luôn rồi?"
Thanh Loan bên này có người lớn tiếng cười nói: "Con đường này là nhà các người làm ư? Hay là nói, Mạn Tư tiểu thư vĩ đại của các người dùng tiền mua lại nó rồi? Không cho phép người khác đi nữa hả?"
Cô gái này cố ý nói bốn chữ "Mạn Tư tiểu thư" bằng giọng điệu nũng nịu, kết hợp nhếch tay hoa lan chỉ, lập tức chọc đám người Thanh Loan bên này cười vang một trận.
"Lanny, chớ để ý những người điên kia, bọn họ thích đi theo, vậy thì để bọn hắn đi theo phía sau cái mông chúng ta ăn đất là được rồi.
" Cô gái tóc vàng trước đó nói.
Thật ra số người trong hai chiến đội đều không khác mấy, nếu như chịu chen chúc một chút thì có thể ngồi được một xe, lại thêm một chiếc xe vật tư cũng đủ rồi.
Chẳng qua người trong hai chiến đội hầu như đều là nhân vật con em thế gia trọng yếu đến có thể dậm chân một cái tại vương thành, khiến Tây Nguỵ đều phải rung lắc, tất nhiên không chịu để bản thân quá thiệt thòi.
Thế là thành viên nòng cốt một chiếc xe, thành viên bình thường ngồi một chiếc xe.
Tiêu Mặc Ngôn không hề bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng em trai tốt Tiêu Túng Ngôn của anh ta ở bên trong đội Thanh Loan, trong lòng là một mảnh lạnh lùng.
Lũ sói con trưởng thành, đây chính là em trai nhà chú ruột của chính mình, rốt cuộc cũng bắt đầu chuẩn bị muốn cùng anh ta đoạt vị sao?
Dường như cảm giác được ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Túng Ngôn giơ chén rượu trong tay lên và mỉm cười với anh ta.
Chén rượu kia đong đưa, như là máu đỏ tươi.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, người Thanh Loan tất nhiên lại là đến giành mối làm ăn.
Hầu như tất cả mọi người trong Mân Côi đều lòng đầy căm phẫn.
Chẳng những không kéo được em gái vào trong đội ngũ, còn trơ mắt nhìn nó gia nhập Thanh Loan, trên đường đi Duệ Đông Đường gần như sắp nhét đầu mình vào trong đũng quần, cảm giác tựa như là phản bội Mạn Tư tiểu thư, vừa phiền muộn vừa hổ thẹn.
Hai đội ngũ vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng trông thấy một số ma thú cũng xuống giải quyết hết, tốt xấu kiếm chút thịt thú cho cục cưng của chính mình ăn.
Con người không thể ăn thịt ma thú, cho dù là những năng lượng bên trong ma hạch kia cũng không thể trực tiếp để cho con người sử dụng, ma khí táo bạo bên trong sẽ làm lòng người cực kỳ khó chịu, thậm chí mất trí, trở thành tồn tại chỉ biết ăn uống và gϊếŧ chóc như ma thú.
Chẳng qua thịt ma thú và ma hạch đối với huyễn linh mà nói, đều là thuốc bổ vô cùng tốt.
Các chủ nhân nhao nhao đút cho thú triệu hồi bảo bối của mình, con hàng trên đầu Lâm Tịch lại vụиɠ ŧяộʍ chạy vào trong không gian ăn trái cây.
Sau khi ký kết khế ước linh hồn với Lâm Tịch, A Lạp Lôi chính là sủng vật của Lâm Tịch, tất nhiên tới lui tự nhiên bên trong không gian.
Chỉ là mỗi lần con hàng này đều khiến chính mình lạnh cóng hệt như tảng băng rồi từ trong không gian đi ra, sau đó "Bốp bốp" úp sấp trên đầu Lâm Tịch có chút khiến người giận sôi.
Lâm Tịch cảm thấy cơn giận của con trai cưng nhà cô vẫn còn sót lại chưa tan, đang giở tính trẻ con.
Việc này nếu đổi lại thành cô, chỉ sợ tỉnh lại sau giấc ngủ, mị đã nói sẽ không vứt bỏ chính mình hệt như cái rắm phóng đi không thấy tăm hơi, sau đó lại khổ sở đi tìm không biết bao nhiêu năm tháng, chắc hẳn cô sẽ càng giận đi.
Lặng lẽ lấy một chùm nho ném vào không gian, con hàng lạnh buốt nào đó lại biến mất.
Lâm Tịch tưởng tượng thấy dáng vẻ một đầu sứa dán vào chuỗi nho ăn như gió cuốn, không khỏi ác hàn một hồi.
Vào lúc choạng vạng tối ngày hôm sau, bọn họ cuối cùng đã tới nội địa >.
Khắp nơi đều là mây mù dày đặc như cỏ dại, một mặt trời đỏ khổng lồ treo ở tận cùng thảo nguyên, rất có hương vị >.
*sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời.
Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.
Gần gần xa xa, tất cả thực vật đều có màu vàng với các sắc thái đậm nhạt khác nhau, hệt như khung cảnh cuối thu.
Lại nhìn về phía trước, chính là > dòng sông duy nhất trên mảnh thảo nguyên này.
Dòng sông tùy ý chạy trôi trên thảo nguyên, hầu như là muốn chảy tới nơi nào liền chảy tới nơi đó, thật sự là chín quẹo mười tám rẽ, đột nhiên phân nhánh lại đột nhiên tụ hợp, tùy hứng đến không hề có đạo lý.
Nhìn thảo nguyên một phái bình tĩnh, dòng sông trong suốt như gương, tất cả đều ẩn giấu đủ loại ma thú.
Đông Nham Mã không dám vào loại địa phương này.
Bảo mấy người đánh xe chạy xe ra khu vực an toàn chờ, còn lại người của hai tiểu đội đều xuống xe, cõng hoặc nhiều hoặc ít vật tư, bắt đầu đi bộ tiến lên.
Khác hẳn những sông núi thần bí kia, thảo nguyên như một người đàn ông hào phóng, phô bày tất cả những gì chính mình có ở trước mặt của ngươi.
Lòng dạ bằng phẳng, nhìn một cái không sót gì.
Nếu người nào thật sự cho rằng như vậy, như thế cuối cùng nhất định cũng sẽ không biết chính mình chết như thế nào.
Thảo nguyên bình thường sẽ cất giấu phân trâu, phân dê, phân ngựa, mọc đầy gai nhỏ, thực vật móc câu cùng với bọ cạp, cóc nhái ẩn nấp trong bụi cỏ cùng với rắn độc mamba đen.
Mà > thì sẽ có Cự Ngao Hỏa, Thực Nhân thảo, Tam Vĩ Tích.
.
chủng loại phong phú, ma thực ma thú cấp một, cấp hai.
Tất nhiên, cấp ba, cấp bốn cũng không ít, chẳng qua cũng như hầu hết quy tắc tự nhiên, những boss lớn hung hãn dị thường kia luôn ẩn tại vị trí trung tâm của vùng này.
Lúc này chiến đội Thanh Loan đã không còn đi theo phía sau Lê Mạn Tư bọn họ như trước đó, hệ số an toàn là cao, nhưng nếu làm vậy thì thật sự chỉ có thể ăn đất, vật gì tốt đều là của người ta.
Huống hồ Hoắc Thanh Loan tỏ rõ ý đồ tranh giành, mà không phải đến nhặt nhạnh chỗ tốt.
Kỳ quái chính là, những người kia vốn dĩ trên đường liên tục chửi mắng người Thanh Loan không biết xấu hổ không biết vì cái gì lại đột nhiên đều an tĩnh lại.
Rất nhiều người trong Thanh Loan đều suy đoán, có lẽ bọ cạp Hồng Giác Xà Văn kia đang ở khu vực gần đây, bọn họ chuyên tâm tìm kiếm con mồi, bởi vì khẩn trương mới không nói nữa.
Hầu như tất cả mọi người đều thả ra thú triệu hồi của chính mình vào lúc này.
Một bắp cải đỏ như máu tung bay phía sau Lâm Tịch, trong ngực cô ôm búp bê quỷ âm khí âm u cũng trận địa sẵn sàng.
Người chiến đội Mân Côi ai làm việc nấy, có người bày biện một ít Sơn Mộc tại một mảnh đất tương đối ít cỏ dại, trái cây đỏ tươi kia giống như từng quả anh đào tươi non chín mọng.
Con sứa nào đó trên đầu Lâm Tịch "Xoạch" miệng nhỏ nóng lòng muốn thử.
Vẫn luôn dùng thần thức phóng ra ngoài Lâm Tịch đột nhiên cảm giác được một đoàn đồ vật đột nhiên xuất hiện đang nhanh chóng chạy tới nơi này từ hướng đông bắc.
Cũng không lâu lắm, Lâm Tịch phát hiện Lê Mạn Tư thế mà là người đầu tiên nhìn chằm chằm về hướng kia, sau đó.
.
Lặng lẽ lui về phía sau một chút?
Hả?
Niệm lực của nữ chính đại nhân chắc chắn không hề tầm thường, phát hiện bọ cạp Xà Văn trước người khác không có gì để nói, thế nhưng vì sao trông thấy con mồi cô ta thế mà lại lui về phía sau?.
Danh Sách Chương: