Thiệu Viễn nghe xong, sắc mặt cũng khó coi.
Quả thật chẳng có ai biết đến tột cùng mấy tên côn đồ kia chết như thế nào, nhưng Nhậm Nhất Thông chỉ nổi trận lôi đình vì chuyện bọn họ làm việc không thành, đối với cái chết của mấy tên côn đồ, mí mắt cũng không nháy chút nào.
Năm mạng người, cứ như vậy chết rồi, đây là đô thị cốt thép xi măng san sát, mỗi ngày mặt trời dâng lên như thường, mọi người bận rộn như thường, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng Thiệu Viễn nhớ rõ, tử trạng của người được gọi là tóc vàng kia có bao thê thảm, một con mắt bị thứ gì thọc vào tạo ra một cái lỗ lớn, khớp nối tứ chi đều bị đánh vỡ nát, đầu cũng bị đánh vỡ, giống như quả dưa hấu nát, nghe nói hiện trường cực kỳ đẫm máu, có hai cảnh sát hình sự nôn ra tại chỗ.
Cũng bởi vì chuyện này, bao gồm sự lạnh lùng của Nhậm Nhất Thông mới khiến cho Thiệu Viễn có ý rút lui.
Trong thành phố lớn, kỳ ngộ quả thật tương đối nhiều, cũng như rất nhiều người nghèo đều sáng tạo ra kỳ tích ở đây. Vấn đề là, nguy hiểm và kỳ ngộ là ngang nhau, Thiệu Viễn là con trai độc nhất trong nhà, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng anh ta lớn lên, anh ta cũng không hi vọng chính mình có chuyện gì sơ xuất.
Quê nhà bên kia quả thật là một huyện lạc hậu cấp thành phố, nhưng tương đối mà nói tiêu phí và giá hàng thấp, hơn mười vạn có thể mua một căn phòng khoảng tám mươi mét vuông, tiền còn lại có thể làm buôn bán nhỏ, cũng coi như được rồi.
Thiệu Viễn cảm thấy mình đã bị sợ mất mật, trải qua những chuyện này, hiện tại anh ta đã không còn khí thế như lúc trước cùng Vu Hiểu Hiểu tính toán Lâm gia.
Mấu chốt không phải có bao nhiêu tiền, chủ yếu còn phải có mạng tiêu xài nữa!
"Chúng ta chủ động nói rõ với Nhậm Nhất Thông, đến lúc đó ông ta cũng sẽ không trách ta. Nếu như đàm phán thành công, ngộ nhỡ tâm tình của ông ta tốt, tiền rơi xuống từ giữa kẽ tay cũng đủ hai ta tiêu xài." Vu Hiểu Hiểu yêu kiều lườm anh ta một cái.
Thấy Thiệu Viễn vẫn có chút lạnh nhạt như cũ, Vu Hiểu Hiểu cũng biết lần này mình có chút nóng vội, thế là trở lại phòng hai người thuê, liền chủ động đưa năm vạn kia cho Thiệu Viễn.
Lúc này sắc mặt Thiệu Viễn mới hòa hoãn, dù sao như vậy cũng không tệ, ít nhất về sau không cần đối mặt Lâm Tịch xấu xí kia còn phải nói lời ngon ngọt, có trời mới biết mỗi ngày Thiệu Viễn nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn nôn.
Chờ một chút đi, Thiệu Viễn đã quyết định chủ ý, mặc kệ Nhậm Nhất Thông có cho tiền hay không, vừa xong chuyện này, anh ta liền mang theo Hiểu Hiểu về nhà.
Lâm Tịch cuối cùng cũng thỏa thuận chuyện chuyển nhượng núi hoang cho Nhậm Nhất Thông với một ngàn hai trăm vạn.
Thôn trưởng gọn gàng mà linh hoạt làm tất cả thủ tục liên quan, Lâm Tịch lặng lẽ tìm phòng ở trong một chung cư tương đối an toàn, thanh toán tiền thuê một năm.
Bên này một nhà ba người Lâm Tịch vẫn chưa hoàn toàn dọn ra ngoài đâu, bên kia đội thi công của Nhậm Nhất Thông đã bắt đầu khởi công rồi.
Nhậm Nhất Thông vốn cho Lâm gia giá cao nhất là bảy trăm vạn, nhiều một phần cũng không được.
Lâm Tịch chỉ là nhắc đến vài cái tên, còn nói có người ra giá đến một ngàn tám trăm vạn, sắc mặt Nhậm Nhất Thông liền thay đổi.
Hiện tại ông ta hoàn toàn tin tưởng lí do thoái thác của Lâm Tịch, bởi vì bộ phận dự toán công ty bọn họ ra giá cao nhất chính là một ngàn tám trăm vạn.
Loại số liệu này đều thuộc về loại tuyệt mật tại mỗi công ty, cho dù ở công ty của ông ta cũng chỉ có trưởng phòng bộ phận dự toán và ông ta biết mà thôi, Lâm gia chỉ là một gia đình nông dân bình thường tại ngoại ô, cho dù con gái bọn họ là sinh viên đại học, nhưng cũng là một con nhóc vừa ra trường cái gì cũng đều không hiểu mà thôi.
Huống chi cô ta nói ra mấy cái kia tên quả thật đều là đối thủ cạnh tranh được ông ta cho rằng có lực lượng ngang với mình.
Nhậm Nhất Thông cũng không nói nhảm, trực tiếp cho Lâm Tịch một ngàn hai trăm vạn, người Lâm gia rõ ràng không hài lòng với giá tiền này, Nhậm Nhất Thông cố ý nhìn một chút những người hộ vệ chính mình mang theo, nói ra: "Cô gái nhỏ, tôi biết sinh viên các cô đều rất lanh lợi, cũng rất thông minh, nhưng làm gì cũng có luật lệ, ngành kiến trúc chúng tôi cũng có nguyên tắc của mình."
Thấy Lâm Tịch ngây thơ trợn to hai mắt, Nhậm Nhất Thông phun ra một ngụm xì gà, thấp giọng, ra vẻ cao thâm mà nói: "Cô có biết chúng tôi đối phó với những hộ gia đình không chịu di dời kia như thế nào không? Cô lại có biết chúng tôi đối phó với những đồng nghiệp không tuân thủ luật lệ như thế nào hay không? Chắc hẳn cô cũng nghe nói về vụ án giết người tại ngã ba đường Cát Tường chứ, hừ hừ."
Nhậm Nhất Thông nở nụ cười âm trầm, tỏ vẻ "Đó chính là lão tử làm."
Lâm Tịch thiếu chút nữa bật cười, mẹ nó, không nghĩ ngươi lại phá án tại chỗ này, hiện giờ lão tử có thể báo cảnh bắt ngươi sao?
Trông thấy bả vai Lâm Tịch run lên, Nhậm Nhất Thông cho rằng mình hù dọa cô gái này thành công, giọng điệu mang theo uy hiếp nói ra: "Cô gái nhỏ, một ngàn hai trăm vạn này của tôi đảm bảo cô có thể lấy đến trong tay, lại bình an tiêu xài, về phần tiền của người khác nha, liền khó nói!"
"Thật.. Thật sự? Nhưng chúng ta đang ở xã hội pháp chế, các người như vậy.."
"Ngây thơ! Tiền chính là pháp chế, lão tử chính là pháp chế!" Nhậm Nhất Thông đắc chí vừa lòng.
Diễn đã đủ nguyên bộ, Lâm Tịch cũng lười nhìn hình ảnh giống như một đống thịt mỡ thành tinh của ông ta, điện thoại di động thu được nhắc nhở ngân hàng bên kia đã nhận được chuyển khoản, bên này Lâm cha lập tức ký tên vào giấy chuyển nhượng.
Mặc dù nói toạc ra nhà giá trị bạc vạn, nhưng về sau cũng sẽ không làm nông, những dụng cụ làm nông kia tự nhiên cũng không có tác dụng, đồ vật không mang theo đều đưa cho hương thân gần đây, Lâm Tịch bọn họ chỉ đơn giản thu thập hai cái vali liền dời ra ngoài.
Phòng ở Lâm Tịch thuê chính là loại xách giỏ liền vào ở, mặc dù nói là thanh toán tiền thuê nhà một năm nhưng cô không có ý định ở chỗ này một năm.
Đơn giản hai phòng ngủ một phòng khách, chung cư xanh hóa cũng không tệ, cha mẹ không có việc gì cũng có thể đi dạo, về phần mua thức ăn gì đó, tất cả đều do Lâm Tịch phụ trách.
Hiện tại tâm tình Lâm Tịch cuối cùng cũng có chút vui vẻ, bởi vì khối lạp xưởng hun khói cô ném vào lỗ đen (tên thân mật cô gọi không gian của mình) bị cô lấy ra sau bốn ngày, phát hiện cùng vừa ném vào giống nhau như đúc, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu biến chất gì.
Lâm Tịch lại thử nghiệm đối với thực vật một lần, cũng không có vấn đề. Sau đó cô ném vào một con ruồi, rất không may, ngày hôm sau Lâm Tịch tổ chức một lễ truy điệu cỡ nhỏ, long trọng kỷ niệm đồng chí anh dũng hiến thân vì sự nghiệp khoa học.
Cho nên Lâm Tịch ra kết luận: Động vật sống không thể, thực vật có thể, có tác dụng giữ tươi, thời gian cụ thể không biết.
Dặn dò cha mẹ tạm thời không có chuyện gì thì đừng ra khỏi chung cư, Lâm Tịch liền bắt đầu loay hoay chân không chạm đất.
Mỗi ngày đi sớm về trễ, còn phải đốc xúc hai người lớn luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Kỳ thật thuở ban đầu Lâm cha Lâm mẹ thật sự không quá để ý thứ này. Dù sao mỗi ngày các bác gái cũng cường điệu nhảy múa trên quảng trường cũng không thấy khỏe mạnh như thế nào, không phải hình thể đều giống như lốp xe xếp chồng lên nhau? Còn không thuận mắt bằng bạn già nhà mình không vận động đâu.
Nhưng luyện tập hơn một tháng, Lâm cha thực sự cảm giác hô hấp thông thuận một chút, từ lúc luyện tập bài thể dục này, ông ấy vẫn không hề phát bệnh.
Cho nên về sau căn bản không cần con gái tận tâm chỉ bảo lải nhải, hai người lớn không có việc gì liền bắt đầu luyện tập.
Lâm Tịch bên này cũng có rất nhiều chuyện vụn vặt phải bận rộn, trải qua một phen khảo sát, cuối cùng Lâm Tịch lựa chọn một người tên là Cổ Thiên Tí để hợp tác.