Đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Mạch Địch tỉnh dậy sau đó quét sạch tất cả đồ ăn, may mà Lâm Tịch biết sau khi tiến hóa thành công đều sẽ cảm thấy đói, cần bổ sung năng lượng, nếu không còn tưởng rằng Mạch Địch đã thức tỉnh dị năng Thao Thiết.
Con chuột này chắc hẳn cũng dị hóa không lâu, nếu không Vương Lão Thạch cũng không chỉ tổn thất một miếng thịt đơn giản như vậy, động vật, thực vật tiến hóa cũng giống như con người, còn không biết con chuột này tiến hóa ra dị năng gì.
Sau khi mấy người tiến hóa tới, Lâm Tịch cũng không nói quá nhiều, cô cảm thấy những người này như là động vật ăn cỏ, đột nhiên biến thành động vật ăn thịt nhất định phải đi qua một quá trình, cô sắp xếp càng chu đáo lại càng bất lợi cho bọn họ trưởng thành, một khi hình thành hình thức sẵn có, đến lúc đó cô khó có thể dành thời gian cho việc khác, chẳng những cô sống mệt, người ủy thác trở về cũng mệt mỏi.
Lâm Tịch giới thiệu một chút về con chuột cùng với quá trình Vương Lão Thạch bị tập kích, muốn trong lòng bọn họ có một chút hiểu biết đại khái đối với lực công kích của con chuột này, dặn dò một tiếng "Cẩn thận một chút" liền đứng xa xa không nói nữa.
Mấy người liếc nhau, nghiên cứu một chút, quyết định để thím Xuân rót nước vào động trước, đây là thói quen bắt chuột thường ngày của trẻ con ở nông thôn.
Sau đó con chuột vừa xông ra, đoàn người cùng nhau chào hỏi nó.
Thím Xuân phóng hai lần thủy long, bên trong liền truyền ra tiếng vang, gần như chỉ trong nháy mắt, cửa động đột nhiên tuôn ra một đám bụi đất, một con chuột so với thùng nước còn lớn hơn đột nhiên từ bên trong chui ra.
Lâm Tịch đứng cách xa vài chục bước, nhìn thấy nó tròng mắt cũng co rụt lại, này mẹ nó vẫn là chuột? Quả thực là một con lợn béo!
Sau khi con chuột trải qua tiến hóa vị giác càng thêm nhạy cảm, ở trong cảm giác của nó, mỗi một dị năng giả đều là một đoàn đồ ăn di động, hơn nữa còn mang theo linh lực mê người, nó chỉ cảm thấy những vật này chẳng những bao ăn no, còn có thể để cho chính mình trở nên cường đại hơn.
Giữa thiên tính chạy trốn và dục vọng săn mồi, nó lựa chọn vế sau.
Con chuột chỉ hơi dừng lại một chút, trực tiếp vọt tới chỗ thím Xuân, thím Xuân vốn bị một con chuột lớn như thế dọa sợ đến trợn mắt há hốc mồm, thấy con chuột này trực tiếp vọt tới chỗ mình tới lập tức kéo chân chạy trốn, chạy chưa được hai bước đã té ngã.
Trong lúc nguy cấp, thôn dân gọi là Lưu Kim Sơn, người bị lửa đốt kích phát dị năng hệ hỏa kia phóng ra một hỏa cầu gào thét mà đến, con chuột nhanh nhẹn lách người tránh thoát, thím Xuân thừa cơ đứng dậy, chạy xa mấy bước, miễn cưỡng tránh thoát một lần nguy cơ.
Mà Lưu Hàng không ngừng ngưng kết một đống đất cục đánh tới chỗ con chuột, nhưng tốc độ con chuột này thật sự là quá nhanh, đông chuyển tây lóe, công kích của mấy người gần như thất bại toàn bộ.
Dây leo của Lâm Tịch đã vận sức chờ phát động, cô phụ trách lược trận, tuyệt đối không thể để cho con chuột này chạy đi, nếu không Tiểu Lưu thôn chắc chắn sẽ gặp nạn.
Dị năng mấy người sắp tiêu hao hầu như không còn, con chuột lại vẫn cứ tinh thần phấn chấn, mắt thấy vài người đối diện hiện ra xu hướng suy tàn, con chuột kêu "Chi chi" một tiếng kỳ quái, lần nữa vọt tới chỗ thím Xuân.
Nguyên nhân con chuột vẫn luôn lựa chọn công kích thím Xuân, một là vì thím Xuân thân cao thể béo, thịt tương đối nhiều, hai là bởi vì mập mạp, tốc độ của thím Xuân so với người khác chậm hơn một chút, thuộc loại quả hồng mềm ăn ngon kia.
Thím Xuân đã thở hồng hộc không khỏi âm thầm kêu khổ, chỉ nghe một giọng nói trong trẻo vang lên: "Thím Xuân, hắt nước lên người con chuột và ở gần đấy."
"..."
Trong lòng thím Xuân đã sinh ra sợ hãi, lúc này cũng mặc kệ là ai nói chuyện với mình, dù sao biết người trong nhà sẽ không hố chính mình, đưa tay chính là một mảnh bọt nước vẫy ra ngoài.
So với ngưng kết ra thủy long công kích người khác thì bọt nước này đơn giản dễ dàng hơn, hao phí dị năng cũng ít hơn rất nhiều.
Giọng nói trong trẻo kia lại nói: "Lưu Hàng, ném dị năng lôi vào nước!"
Lúc này thím Xuân mới nhớ tới biện pháp đối phó đại cây liễu lần trước, không phải cũng là cách này sao?
Lần này con chuột liền có vẻ thảm, tất cả trên mặt đất gần đó đều là nước, trên người nó cũng dính nước, Lưu Hàng đánh một tia sét quăng một tia chớp căn bản mặc kệ nó chạy tới chỗ nào, chỉ cần ở chỗ có nước cuối cùng luôn có thể khiến nó bị điện giật đến run chân, tốc độ lập tức chậm lại, kêu thảm chạy tán loạn khắp nơi.
Cứ như vậy, Lưu Kim Sơn liền có thể ung dung nhắm chuẩn phát động hỏa cầu công kích con chuột, cuối cùng đập trúng hai hỏa cầu, bây giờ nhìn lại con chuột có chút thê thảm, một thân lông xám bị thiêu đến cháy khét một mảnh, có nhiều chỗ còn kết vụn băng, lôi điện của Lưu Hàng và dị năng hệ thủy của thím Xuân phối hợp với nhau hình thành một mảnh lưới điện, khiến nó nhìn rất giống sét đánh.
Con chuột cũng biết lại tiếp tục như thế chỉ có một con đường chết, bên trong một mảnh điện quang nó miễn cưỡng né được một hỏa cầu do Lưu Kim Sơn quăng ra, dốc hết toàn lực lần nữa đánh tới chỗ thím Xuân.
Thím Xuân: MMP, tại sao lại là tôi?
Thím Xuân miễn cưỡng đánh ra một mũi tên nước, con chuột không tránh không né, đúng là có ý nghĩ đồng quy vu tận, lần này khí thế hung dữ, mặc kệ là hỏa cầu hay là tia sét liên tiếp mà đến, nó hoàn toàn không né tránh, đôi mắt đỏ tươi như quả bóng bàn hung dữ nhìn chằm chằm thím Xuân.
Thím Xuân run rẩy một hồi, tránh là không còn kịp rồi, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Bên tai lại truyền đến một tiếng "Đinh" vang giòn, chỉ thấy một cô gái cả người chỉ cao có 1m5, trong tay cầm một thanh chùy lớn còn cao hơn chính mình đập nát con chuột kia thành mảnh "Chuột."
Là Mạch Địch nhỏ nhắn xinh xắn!
Trong sân truyền đến tiếng hoan hô, khen ngợi mấy người phối hợp càng ngày càng tốt.
Trong mắt bọn họ, những người có được dị năng này thật sự là quá lợi hại, chính là lật tay thành mây trở tay thành mưa, ngay cả lôi điện cũng có thể tiện tay vung ra một mảnh, cô bé gọi là Mạch Địch kia càng khó lường, vậy mà giơ một tay lên bỗng nhiên liền xuất hiện một thanh chùy khổng lồ trực tiếp đem con chuột biến dị mạnh như vậy đánh thành tấm ảnh.
Dưới ánh đèn dã ngoại, người ở khoảng cách xa có thể nhìn không rõ lắm, nhưng vẻ mặt mấy người vừa được lớn tiếng khen hay gần đó cũng không đẹp lắm.
Mạch Địch không ngờ tiện tay vung lên có thể sử dụng dị năng huyễn hóa ra một thanh chùy trực tiếp đánh chết con chuột kia, máu tươi, nội tạng phun khắp nơi, thậm chí trên quần áo của Mạch Địch cũng dính một khối máu thịt sền sệt, Mạch Địch nôn khan một hồi.
Lâm Tịch thu lại hai sợi dây leo tùy thời có thể thả ra, đi qua hỏi: "Lần này thực chiến, có thu hoạch gì?"
"Em không nên luôn muốn tự mình đánh chết con chuột kia, hẳn là nên phối hợp với thím Xuân như lần trước." Lưu Hàng cúi đầu nói.
Lưu Kim Sơn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi dùng thứ đồ chơi này, ngắm không được, hắc hắc, hắc hắc.." Anh ta cười khan ngượng ngùng dùng tay gãi đầu một cái.
"Thím sai bởi vì không nên quá béo, con chuột trộm này luôn muốn ăn thím!" Thím Xuân vẫn như cũ oán niệm vô hạn.
Đám người cười to, Lâm Tịch cũng nhịn không được.
Lâm Tịch dương cao giọng nói: "Tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác! Hôm nay xuất hiện chuột biến dị, ngày mai cũng có thể là chó hoang, mèo hoang, cái gì cũng có khả năng xuất hiện. Những súc sinh này đều có ưu thế hơn chúng ta, mà ưu thế duy nhất của chúng ta chính là đầu óc của mình, cho nên gặp được nguy hiểm đừng hoảng hốt, nghĩ cách bảo vệ tốt chính mình trước, tận lực kéo dài thời gian, đội phòng ngừa bạo lực sẽ mau chóng chạy tới."
Lâm Tịch đang nói chuyện, bầu trời thế mà rơi xuống bông tuyết, đám người không khỏi thầm than, quả nhiên là thiên tai lớn sắp tới, mùa hè lạnh thành như vậy, thế mà còn có tuyết rơi!