Chỉ tiếc Tĩnh Duyên người này không màng danh lợi, không rõ hành tung, bình thường rất khó gặp, hơn nữa bà ta luôn nói thiên cơ không thể lộ, sợ tổn hại âm đức, bởi vậy bình thường là sẽ không đoán mệnh cho người ta.
Lâm Tịch cẩn thận nhìn lại, thấy Tĩnh Duyên này mặc áo vải màu xanh, đầu búi mộc trâm, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn hiền hòa không màng danh lợi, thật đúng là có chút thế ngoại cao nhân.
Hoàng hậu gọi vị An Huệ Công chúa được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa bà ta, vóc dáng gầy gò nho nhỏ, yên tĩnh ngồi bên cạnh Hoàng hậu nghe Tĩnh Duyên đoán mệnh cho nàng.
Mùng một tết, Tĩnh Duyên coi như thật sự đoán đâu trúng đó cũng tuyệt đối sẽ không nói ra "Mạng Công chúa khuê nữ này của ngươi chỉ có ba năm, ba năm sau Khương gia muốn tạo phản" linh tinh.
Chẳng qua Lâm Tịch ngược lại thật sự cảm ứng được tinh thần lực dao động khác hẳn với người thường của Tĩnh Duyên, hẳn là biết được phương pháp tu luyện đi.
Nói cũng kỳ quái, Lâm Tịch cũng không nhìn Tĩnh Duyên bằng mắt, nhưng trong nháy mắt nàng dò xét Tĩnh Duyên, Tĩnh Duyên giống như cảm nhận được thế mà ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó, tay Tĩnh Duyên run một chút, thần sắc có chút thay đổi.
Chút thay đổi này, toàn bộ trong phòng chỉ có ba người phát hiện được, một người tự nhiên là Lâm Tịch, một người khác là Hoàng hậu nương nương đã quen với việc âm thầm quan sát và đấu đá trong cung nhiều năm, người thứ ba là thần sắc uể oải mặt ủ mày chau Khương mẫu.
Thế là Tĩnh Duyên nói rất nhiều lời may mắn cho An Huệ Công chúa, sau đó Hoàng hậu làm như vô tình nói: "Cư sĩ hiếm khi vào cung, hôm nay cũng coi như là có duyên với những người đang ngồi ở đây, có thể làm phiền cư sĩ xem cho các tiểu cô nương này hay không? Cũng không cần quá mức để ý, tạm thời coi như hôm nay tán gẫu việc nhà mà thôi."
Những người khác tự nhiên đều mừng rỡ không thôi, nhất là Tả Khanh Mân, Tĩnh Duyên đánh giá rất cao nàng ta, có thể nói là tốt nhất trong số các quý nữ. Rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương, Tả Khanh Mân bất giác nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười kiêu ngạo đắc ý với Lâm Tịch.
Cuối cùng đến lượt Lâm Tịch, Tĩnh Duyên cư sĩ bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, Lâm Tịch cười rạng rỡ với bà ta, Tĩnh Duyên đột nhiên hoảng hốt một trận, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, vậy mà chỉ vứt lại một câu: "Mệnh cách này quý giá, Tĩnh Duyên.. Tĩnh Duyên.. Không thể nói rồi!"
Nói xong, cũng không chịu nói thêm một câu, vậy mà trực tiếp cáo từ rời đi, trước khi đi còn dùng một loại thần sắc tràn đầy kính sợ nhìn Lâm Tịch một chút.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Tịch, nhất là ánh mắt của các tiểu cô nương, đều là ao ước và ghen tị, nhất là Tả Khanh Mân vừa mới còn có chút dương dương đắc ý, nếu như ánh mắt có thể hóa thành thực chất, đoán chừng hiện tại Lâm Tịch đã bị nàng ta đâm nát nhừ rồi.
Nhất thời bầu không khí trên điện có chút ngưng trọng. Hoàng hậu nhắc lại vấn đề cũ, rất thân thiết hỏi lại Lâm Tịch: "Lục Lục, ngươi còn chưa nói ngày thường ngươi hay làm gì ở nhà đấy?"
Bỗng nhiên nghe thấy có người lớn giọng nói ở bên ngoài: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Chúng nữ quyến nhao nhao muốn đứng lên né tránh, Hoàng hậu đưa tay ngăn lại đám người, chỉ nói là vấn an bình thường thôi, không cần né tránh.
Đám người không biết làm sao, đành phải ngồi xuống lần nữa.
Lâm Tịch cũng không có đoán sai, đi vào quả nhiên chính là Diêu Văn Trạm. Chẳng qua sau khi thỉnh an hắn cũng không lập tức rời đi, mà ngồi phía bên kia của Hoàng hậu cùng An Huệ Công chúa nói đôi câu.
Sau đó Hoàng hậu lại hỏi Lâm Tịch vấn đề nàng chưa trả lời, Diêu Văn Trạm cũng bày ra dáng vẻ rất có hứng thú, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch chững chạc đàng hoàng nói: "Nhà tiểu nữ vốn là quân nhân, ngày bình thường cũng chỉ là đứng trung bình tấn luyện một số quyền cước, cùng huynh trưởng và đám chất tử so chiêu một chút, ngón tay khoan gỗ, một tay đập vỡ đá, dùng ngực đập nát tảng đá lớn."
Hoàng hậu càng nghe sắc mặt càng không tốt, nghe tới "Dùng ngực đập nát tảng đá lớn," vẻ mặt cao quý tao nhã đã không có cách nào duy trì.
Thảo nào hai tên tiểu tử nhà Định vương và Kính vương đều thất bại tan tác mà quay về, Khương Lục Lục này quả nhiên.. Vô cùng khác loại.
Ngày hôm đó Lâm Tịch lấy lý do "Đem thông dâm công cụ mang ở trên người" liền hoài nghi phẩm hạnh người khác không đoan chính, đã trở thành kinh điển được biến thành rất nhiều phiên bản, phổ biến ứng dụng trong các loại trường hợp.
Rất nhiều gia đình tự giữ thân phận đều đã đưa nàng liệt vào danh sách từ chối lui tới.
Trên mặt Diêu Văn Trạm mang theo vẻ mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, không ngờ sở thích Thất muội muội thế mà tương tự với bản vương, nói không chừng có cơ hội Văn Trạm muốn đến phủ lĩnh giáo một chút."
"Được thôi!" Trên mặt Lâm Tịch cũng nở nụ cười xán lạn như hoa xuân.
Dáng người Khương San vốn nhỏ bé, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng còn có chút trẻ con, cộng thêm hai gò má ngọt ngào có lúm đồng tiền, rất có tính lừa gạt.
"Cũng không biết điện hạ thật sự muốn lĩnh giáo hay là giả vờ."
Diêu Văn Trạm thành khẩn nhìn về phía Lâm Tịch: "Tự nhiên là thật."
Lâm Tịch bẻ ngón tay đếm: "Trong nhà của ta ngoại trừ Đại ca trấn thủ biên cương không có ở nhà, Nhị ca nho nhã yếu ớt chưa từng tập võ, Tam ca, Tứ ca, Ngũ ca, Lục ca còn có một hai ba.. sáu chất nhi công phu đều mạnh hơn so với ta, điện hạ cứ tới tìm bọn họ luận bàn." Mỗi người bọn họ đều rảnh rỗi đến nhức cả trứng chờ tìm người đánh nhau đấy!
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Diêu Văn Trạm cũng có chút rạn nứt: "Ây.. Đến lúc đó nhất định đến nhà thăm hỏi."
Chỉ chốc lát hắn liền xin lỗi rời đi.
Nhìn bóng lưng cao ngất kia, Lâm Tịch lại có một loại cảm giác hắn đang chạy trối chết.
Hoàng hậu cũng có chút bất đắc dĩ, tiết mục lại bị mang sai lệch.
Sau đó rõ ràng sắc mặt của bà ta không còn vui vẻ như lúc trước, nói hai câu liền bưng trà tiễn khách.
Đám người tự nhiên như được đại xá.
Đầu năm mùng một phải chịu tội thế này, quân thần chịu cùng nhau, hậu cung cũng vậy.
Cho nên mới nói, người miễn là còn sống, luôn có bất đắc dĩ, luôn có dày vò. Dễ chịu, chính là dành cho người chết, đáng tiếc loại dễ chịu đó, ai cũng không thích.
Trên xe trở về, Khương mẫu hỏi Lâm Tịch: "Nhìn ra cái gì không?"
"Hoàng hậu tại vì Diêu Văn Trạm lót đường sao?"
Khương mẫu gật đầu: "Ừm, còn gì nữa không?"
Thấy Lâm Tịch không nói, Khương mẫu bổ sung: "An Huệ Công chúa, cũng là người có số khổ, chỉ sợ phải làm quân cờ vì Diêu Văn Trạm dùng để liên hôn."
Điều này quả thật Lâm Tịch không nghĩ tới, nàng còn thấy kỳ quái đấy, tại sao Hoàng hậu lại để người đoán mệnh cho Công chúa ngay trước mặt mọi người chứ, hóa ra là muốn cho mọi người biết, thứ nhất Công chúa này có số vượng phu, thứ hai, Hoàng hậu rất thích vị Công chúa này, ai cưới nàng chính là người của Hoàng hậu.
Trở lại Khương phủ, Khương mẫu xuống xe liền thả một câu, nếu tiểu súc sinh Diêu Văn Trạm dám đến, cứ việc nhắm vào chỗ đau mà đánh, nội thương, ám thương, lấy tiêu chuẩn không bị người khác phát hiện, chỉ cần người không chết không tàn là được.
Lâm Tịch hận không thể ôm Khương mẫu mạnh mẽ hôn một trận, lão nương Thần Tài khí phách uy vũ!
Bởi vì Khương mẫu biểu diễn quá tốt tại chỗ Hoàng hậu, gần như toàn bộ kinh thành đều biết, lão phu nhân phủ Cung Thuận Hầu không còn sống mấy ngày, phải đi ra ngoài tìm kiếm thần y.
Thoáng một cái qua tết âm lịch, Khương Tự Minh liền mang theo Khương mẫu và Khương Ngũ Lang đi "Ra mắt," gióng trống khua chiêng rời khỏi kinh thành.
Quá quen với cốt truyện, biết rõ bản tính đa nghi của Diêu Quảng, Lâm Tịch đề xuất ý kiến nhất định phải để tất cả mọi người đều biết, cứ việc mang theo nhiều người và xe ngựa, càng như vậy ông ta mới càng không nghi ngờ.
Sau đó Lâm Tịch giống như trong cốt truyện, đi Pháp Hoằng Tự ở ngoại ô kinh thành cầu phúc cho Khương mẫu!