Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Bọn họ, làm được.
Vượt ải hoàn tất, thành công thả ra mười hai con tin, bọn họ thuận lợi tiến vào cửa ải tầng tiếp theo.
Xem ra A Lê nói quả thật chính xác.
Elmo đã dần dần trở nên chết lặng, tầng này, lại không có Rosalyn.
Lâm Tịch mỉm cười, muốn gặp được Rosalyn xinh đẹp, đoán chừng phải tới tầng chín.
Cô cúi đầu xuống nhìn rãnh máu trên đồ án có sao sáu cánh lóe lên u quang kia, chớp tắt, máu tươi bên trong rãnh máu vẫn như cũ không nhanh không chậm hội tụ về phía trung tâm, sau đó biến mất ở trung tâm ngôi sao sáu cánh, những dòng máu này, sẽ chảy tới chỗ nào chứ? Cô không hề cảm ứng được chút nào, chỉ lờ mờ trông thấy một màu máu, tràn đầy trời đất..
Rốt cuộc có phải giống như cô suy đoán hay không, cô cũng không có nắm chắc, chẳng qua có chút chuẩn bị dù sao cũng mạnh hơn so với không hề làm gì.
Vừa mở ra cánh cửa tầng thứ bảy, mùi máu tanh nồng nặc bên trong liền đập vào mặt.
Lysa không khỏi lấy tay che mũi, mùi máu tươi này đã sền sệt đến mức giống như thực chất, giống như dán trước mũi, khiến cho người ta hít thở đều là cỗ ngai ngái dinh dính này, tựa như đặt mình vào lò sát sinh.
Mà khi mấy người dần dần đến gần trận ngôi sao sáu cánh, Lysa trực tiếp ngồi xổm bắt đầu nôn mửa trên mặt đất.
Quá thảm rồi.
Quả thực chính là địa ngục nhân gian.
Ngay cả Lâm Tịch đều nhíu chặt lông mày, đây là chuyện cô ghét nhất.
Huyết tộc lấy máu người làm thức ăn, nhân loại ở trước mặt Huyết tộc, giống như heo dê ở trước mặt nhân loại, chỉ là đồ ăn mà thôi.
Cho nên Huyết tộc săn giết nhân loại, được làm vua thua làm giặc, lập trường từng người khác biệt, ai giết ai, Lâm Tịch đều cảm thấy có thể tiếp nhận.
Nhưng bộ dạng ngược sát này, thật sự khiến cho người ta lập tức lửa giận ngập trời.
Trận ngôi sao sáu cánh tại tầng thứ bảy đã triệt để biến thành màu đỏ.
Mười hai thiếu nữ không bị trói vào cọc gỗ như mấy tầng trước, mà là bị treo lên cao bằng dây sắt rủ xuống từ nóc nhà, mỗi người đều toàn thân đẫm máu, đó là bởi vì làn da của bọn họ vẫn luôn bị úp sấp từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, nhưng lại chưa hoàn toàn bóc ra, rủ xuống thật dài, giống như mặc một bộ váy dài bằng máu, chỉ là bộ váy áo tiên diễm này chính là làn da trên người bọn họ mà thôi.
Giữa hai hàng lông mày mỗi người đều có một lỗ máu, thỉnh thoảng truyền đến tiếng tí tách, đó là máu tươi từ da người rủ xuống nhỏ vào trong rãnh máu ngôi sao sáu cánh.
Lâm Tịch phảng phất nghe thấy tiếng nghiến răng "Kẽo kẹt" truyền đến từ trong miệng A Lê, cô biết, A Lê sẽ không sợ những thứ này, dù A Lê chỉ là một đứa bé khoảng bốn tuổi sau khi hóa hình.
"Đây là lục hồn, Huyết tộc cho rằng linh hồn của con người giấu trong máu tươi, chắc chắn động mạch chủ của những người này đều bị cắt, bọn họ cảm thấy hấp thu toàn bộ máu tươi của một người chảy xuống như vậy, chẳng khác nào được linh hồn của người đó tẩm bổ hoàn toàn, mà người chết càng đau khổ càng sợ hãi, lực lượng linh hồn thu hoạch được càng cường đại."
Trong giọng nói A Lê khó nén phẫn nộ.
Đúng vậy, còn có chuyện gì càng khiến người sợ hãi, đau khổ hơn tận mắt nhìn thấy người khác lột sống da của mình, rút sạch máu tươi của mình?
"Giết.. Giết tôi.."
Đột nhiên truyền tới giọng nói thoi thóp của một thiếu nữ đang cầu khẩn bọn họ.
Bọn họ bị treo quá cao, cho dù mấy người muốn trợ giúp những thiếu nữ này kết thúc tính mạng của bọn họ cũng bất lực.
Lâm Tịch trông thấy bắp thịt trên khuôn mặt luôn không có biểu cảm của Khúc Cửu Tiêu đều có chút vặn vẹo, hiển nhiên cũng vô cùng oán giận đối với hành vi của Huyết tộc.
Lâm Tịch suy nghĩ một lát, lấy ra mấy cây phi tiêu từ trong không gian chuẩn bị phóng lên. Dưới loại tình huống này, cho dù có thể cứu được, cũng khẳng định sống không bao lâu, chết, ngược lại là giải thoát tốt nhất cho bọn họ vào lúc này.
Khúc Cửu Tiêu lại đưa tay ngăn cản Lâm Tịch.
Anh ta xòe tay ra, cung bạc không dây bỗng nhiên xuất hiện, Khúc Cửu Tiêu nhắm một con mắt lại, Lâm Tịch mơ hồ nghe thấy sư phụ khẽ thở dài một tiếng.
Tiếp theo chỉ nghe thấy dây cung liên tục vang lên "Ong ong," những thiếu nữ bị treo trên dây sắt đều lẳng lặng rủ xuống, không còn dấu hiệu của sinh mệnh.
Khúc Cửu Tiêu làm đến vị trí người chấp hành siêu cấp như bây giờ, trên tay tất nhiên cũng không sạch sẽ, nhưng thoáng cái giết chết mười hai sinh mệnh đáng thương vô tội như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Lâm Tịch đứng ở bên cạnh anh ta, nhẹ nói: "Trước đó cứu người và hiện tại giết người, đều là từ bi, người là người tốt, sư phụ."
Tầng này cũng không có bất kỳ kẻ địch nào xuất hiện, nhưng tâm tình tất cả mọi người đều hết sức nặng nề, ngay cả Elmo thiếu một sợi dây, dường như cũng không có vội vàng liều lĩnh đi tìm người trong lòng như vậy.
Lâm Tịch lẳng lặng đứng trước rãnh máu ngôi sao sáu cánh, nhìn dòng máu tươi kia vẫn như cũ không vội không chậm chảy xuôi về vị trí trung tâm nhưng không biết cuối cùng chạy về phương nào.
Huyết tộc!
Huyết tộc!
Lấy máu người khác, thành tựu huy hoàng nhất tộc chúng ta.
Ánh mắt Lâm Tịch lạnh lùng, cô làm người chấp hành nhiều năm, đương nhiên sẽ không ngây thơ đến mức suốt ngày không có chuyện gì nơi nơi hỏi trời cầu công đạo. Cũng bởi vì trời xanh bất công, mới có sự tồn tại của bọn họ những người chấp hành này.
Chuyện trên thế gian, vốn dĩ không có công bằng gì cả.
Nhưng Lâm Tịch vững tin, là lòng người, là tâm mình.
Huyết tộc có thiên phú cường hãn như thế, lại có vô tận năm tháng, được trời ưu ái như thế, vì sao còn có rất nhiều Huyết tộc đưa ra loại lý niệm "Tị thế" này, người không ăn thiệt thòi thì không biết học ngoan, Huyết tộc cũng thế.
Cô trải qua nhiều vị diện như vậy, cũng không thấy Huyết tộc nào đến thống trị các thế giới kia, toàn bộ Diệu Huyền xã khu, cũng không thấy bóng dáng Huyết tộc nào.
Có thể thấy được, dù cường hãn, tất nhiên cũng trái ngược với một số thứ cô không hiểu rõ, vì một số quy tắc không cho phép.
Huyết tộc?
Há không biết lý lẽ nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền?
Dựa vào cướp đoạt máu tươi và linh hồn người khác, cuối cùng rồi sẽ bị diệt tại đây.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lời ông ngoại nói lúc đập chết một con muỗi đang hút máu khi còn nhỏ.
"Hút ta một ngụm máu, đòi ngươi một cái mạng!"
Bất tri bất giác, Lâm Tịch rớt lại sau đội ngũ.
"Đến bên cạnh ta." Khúc Cửu Tiêu gửi tin nhắn tới.
Lâm Tịch vội đi nhanh mấy bước đuổi kịp đội ngũ.
Cô quay đầu nhìn lại, dưới ánh nến to bằng cánh tay trẻ con, máu tươi bên trong rãnh máu hiện ra màu đỏ sậm yêu dị.
Tầng thứ tám!
Còn một tầng nữa, hẳn là thời khắc quyết chiến đi.
Lâm Tịch không biết có cái gì đang đợi cô ở con đường phía trước, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh, nếu thật sự không được thì cô còn có thể mang theo A Lê trốn vào tủ lạnh lớn có phương viên một cây số đi nghỉ mát.
Coi như nhiệm vụ thất bại, tối thiểu còn mạng ở đây.
Lưu được núi xanh không lo không có củi đốt.
Cô chỉ có thể chiếu cố hai người A Lê và cô. Khúc Cửu Tiêu không có cách nào đi vào không gian của cô, chẳng qua Lâm Tịch ngược lại thật sự không lo lắng cho Khúc Cửu Tiêu, sư phụ là người có bản lĩnh như vậy, cho dù nhiệm vụ thất bại, tất nhiên cũng có biện pháp bảo mệnh, phải biết, người ta là người chấp hành siêu cấp.
Ngay cả một người chấp hành trung cấp nho nhỏ như cô đều có một không gian tủ lạnh có thể dùng để chạy trối chết.
Sau lần nhiệm vụ thế giới này, Lâm Tịch không dám tiếp tục khinh thường bất kỳ một người chấp hành nào.
Mấy người cuối cùng đi vào lối vào tầng thứ tám, cánh cửa lại tự động mở ra.
Cũng không có mùi máu tanh gay mũi, trong lòng mấy người hơi yên ổn một chút.
"Không tệ không tệ, các quý ông quý bà, bản Công tước cuối cùng đợi được chư vị đến."
Một giọng nam trầm thấp mà có từ tính vang lên.