Dù sao cũng là tiền bạc phi nghĩa bay tới, so với con gái bọn họ làm nhân viên phục vụ tại khách sạn, coi như làm mệt mỏi đến ói ra máu cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Kết quả không ngờ Lục gia thế mà tìm tới cửa nhanh như vậy, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Hiện tại ba miệng ăn Lục gia ỷ lại nhà bọn họ, không có việc gì liền nói nuôi Lục Na cẩn thận như thế nào, khó khăn ra sao, làm thế nào cũng không thể che lấp tham lam trong ánh mắt.
Tóm lại chính là một câu: Muốn ngủ con gái nhà chúng tôi, đưa tiền!
Nhìn dáng vẻ không vội không hoảng hốt có chuẩn bị mà đến của người nhà họ Lục thì biết, chắc chắn tốn một triệu tám trăm vạn đuổi đi là chuyện không thể nào.
Nhất là mẹ Lục mở miệng một tiếng thông gia, mở miệng một tiếng con rể, còn cả ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người hầu Tu gia, bày ra tư thái bà chủ.
Không tìm hiểu tình huống còn tưởng rằng đây là nhà họ Lục đấy.
Tu Kim Sinh bất đắc dĩ, Cố gia có được con gái chịu tội lại là Tu gia, còn không dám bày tỏ tâm tình bất mãn của mình, chỉ gọi điện thoại cho Cố gia, cha Cố có ý tứ chính là, các người tùy tiện xử lý, đuổi đi là được. Hiện tại tình huống của Nhiên Nhiên không nên tiếp xúc cùng người Lục gia, ngộ nhỡ nhìn ra sơ hở gì sẽ không tốt.
Ngẫm lại đúng là như vậy, nhận con gái nuôi và con gái ruột, đây tuyệt đối là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cha Cố mịt mờ nói một chút, hiện tại bản dự thảo để anh trai ông ta đảm nhiệm vị trí người đứng đầu tiếp theo của thành phố đã được nâng lên chương trình hội nghị. Nói cách khác, đã đến lúc Tu gia biểu hiện.
Tu Kim Sinh thầm mắng một tiếng "Cáo già," trong miệng lại cười sang sảng, nói: "Chẳng phải tôi đây cũng hỏi thăm ý kiến của anh sao, vốn nên là chuyện Tu gia chúng tôi, hôn kỳ cũng đã định ra, lập tức Nhiên Nhiên chính là con dâu Tu gia chúng tôi."
Hai người cười ha hả cúp điện thoại.
Trước mắt xem ra, cũng chỉ có thể dùng tiền miễn tai.
Bọn họ ngược lại có thể lặng lẽ xử lý một nhà ba người này, nhưng việc này rất lớn, thân phận Lục Na không thể che giấu được, dù sao đã làm nhân viên phục vụ trong khách sạn lâu như vậy. Khiến Tu gia không dám tùy tiện động thủ, kỳ thật vẫn là hai bức ảnh trong tay Lục gia kia, xử lý không tốt rơi xuống trong tay đối thủ, đã có thể không đơn giản là vấn đề tiền bạc rồi.
Tốc chiến tốc thắng mới là biện pháp tốt nhất.
Thế là, Tu gia và Lục gia kết thúc cãi cọ, bắt đầu ngồi xuống thương lượng vấn đề giá cả bán con gái.
Lục gia rao giá trên trời: Một ngụm giá, một trăm triệu.
Tu Kim Sinh suýt nữa phun ra một ngụm máu già, ngươi nha, có phải ngươi sinh con gái vàng không? Há miệng liền 100 triệu, sao ngươi không lên trời đi? Chỗ lão tử có minh tệ* một trăm triệu, lấy không?
*tiền âm phủ
Trả tiền ngay tại chỗ: Hai trăm vạn.
Lục gia: Năm ngàn vạn thêm một căn biệt thự.
Tu gia: Hai trăm vạn thêm một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách.
Cuối cùng đạt thành hiệp nghị: Một ngàn vạn, hoàn toàn mua đứt quyền quyền sở hữu Lục Na. Sau này Lục gia và Lục Na không có bất cứ quan hệ nào, một nhà ba người Lục gia ký tên đồng ý trên hiệp nghị.
Nhìn khói bụi trên mặt thảm, đầu mâu thuốc lá, đàm dính, vỏ hạt dưa, hạt vỏ trái cây trong phòng làm việc, Tu Kim Sinh phân phó người hầu ngoại trừ đồ dùng và sách còn lại mau chóng vứt hết ra bên ngoài, quét dọn sạch sẽ để trừ vận đen.
Vừa nghe nói Tu gia đã đuổi người đi, vì phòng ngừa vạn nhất, Cố gia vội vàng cầm hiệp nghị làm thủ tục nhận nuôi chính thức.
Bởi vì Lục Na đã trưởng thành, qua tuổi nhận nuôi, đành phải dựa theo chương trình thu dưỡng đi một lượt, mặc dù Cố gia cũng không phải là người thân trong vòng ba đời của Lục Na, chẳng qua cha Cố xuất mã chuyện này cũng không tính là gì, mà tên Lục Na cũng từ Lục Na biến thành Cố Nhiên Nhiên.
Mặc dù Tu gia tổn thất hết một ngàn vạn, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, chẳng khác gì là dùng giá tiền này đổi một vị trí đứng đầu thành phố, cho nên kỳ thật vẫn kiếm lời. Cố gia mất đi mà tìm lại được con gái bảo bối, cả nhà đoàn tụ, chắc chắn tâm tình cũng rất vui sướng, mà Lục gia thì sao, dựa vào một đứa con gái đổi được nhiều tiền như vậy, véo đùi lẫn nhau để xác định tính chân thực của chuyện này, tự nhiên là nhà vui vẻ nhất trong ba gia đình.
Thật sự tất cả đều vui vẻ sao?
Có trời mới biết đi!
Trong chớp mắt đã đến ngày Tu Hằng và Cố Nhiên Nhiên tổ chức hôn lễn, tất cả các nhận vật có mặt mũi tại thành phố S đều đến đông đủ, coi như chưa lấy được thiệp mời cũng nghĩ cách xây dựng quan hệ lấy được một tấm, còn có không ít người từ thủ đô đặc biệt tới tham gia hôn lễ.
Trong lúc nhất thời những người nổi tiếng tụ tập tại thành phố S, xe hơi sang trọng ở khắp mọi nơi, đám chó săn luôn luôn có khứu giác nhanh nhẹn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, chờ đào móc các loại tin tức phát sinh trong hôn lễ.
Cô dâu chú rể đang trao đổi nhẫn, người chủ trì càng không tiếc lời khen ngợi, không khí hiện trường náo nhiệt mà trang nghiêm, đúng lúc này, cô dâu đột nhiên đánh rơi chiếc nhẫn, hai tay ôm đầu, kêu thảm một tiếng!
Mọi người cực kỳ hoảng sợ!
Chẳng lẽ là chú rể tay chân vụng về làm đau cô dâu? Nhưng cũng không thể rú thảm chẳng để ý hình tượng như vậy, còn đánh rơi nhẫn cưới, rất xui xẻo đấy.
Nhiều người đẹp nhìn xem Tu Hằng sững sờ, đều cảm thấy đau lòng chú rể ba giây đồng hồ.
Kết quả lời nói tiếp theo của cô dâu mới lại khiến người khác cực kỳ hoảng sợ: "Tôi không phải Cố Nhiên Nhiên, tôi là Lục Na, Tu gia và Cố gia liên hợp lại hại chết tôi! Cứu mạng!"
Đây là náo loạn chuyện gì vậy?
Trong lúc đó điện thoại, máy ảnh, camera cùng xuất hiện, ánh đèn flash sáng lên liên tục, mặc dù lời của cô dâu khiến người ta không hiểu gì cả, nhưng dựa vào trực giác là biết, đây tuyệt đối là một lớn tin tức, ngày mai có đầu đề rồi!
"Tu gia tìm người thi thuật vu cổ hại chết tôi! Cứu mạng, cầu người có lòng tốt nào đó mau cứu tôi!" Cô dâu than thở khóc lóc nói.
Tu Hằng tay lanh mắt lẹ, một tay bịt miệng cô dâu, nặn ra nụ cười cứng ngắc nói với đám người: "Nhiên Nhiên đang nói đùa đấy, ha ha. Hôm qua tôi khiến cô ấy tức giận, cô ấy còn nói không muốn cùng tôi kết hôn, nói rằng nếu kết hôn với tôi thì phải mang họ Tu, trước đây cô ấy đã chết rồi."
Tu Kim Sinh nhanh chóng tiến lên trợ giúp Tu Hằng cùng nhau khống chế cô dâu: "Tôi không thể không tuyên bố, kỳ thật Nhiên Nhiên mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân, chúng tôi vẫn luôn cố gắng trị liệu, hôm nay thực sự xin lỗi, nhưng chúng tôi sẽ không buông tay Nhiên Nhiên."
Tu Hằng cũng vội vàng đặt một nụ hôn thâm tình trên mặt cô dâu, chăm chú nhìn đôi mắt của cô ta nói: "Nhiên Nhiên, đừng như vậy, em biết cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất đời anh mà! Nếu như mất đi em, anh sẽ không do dự hủy diệt tất cả mọi thứ, bởi vì như vậy đã không còn có ý nghĩa gì để anh tiếp tục sống!"
Có thể nói, hai cha con Tu gia phối hợp thật sự là quá tốt, đám người trực tiếp bị cảm động ào ào, không có người nào nghe được ý vị uy hiếp trong lời nói của Tu Hằng.
Sau đó Tu Hằng dùng sức che miệng mũi cô dâu, gần như là dùng cả tay chân kéo cô ta xuống.
Hôn lễ long trọng cứ kết thúc đầu voi đuôi chuột như vậy.
Mặc dù Lâm Tịch không đến hiện trường, nhưng lại nhìn thấy video trên mạng.
Nhìn bộ dạng này, là Lục Na phá được phong ấn Trùng Vương lưu lại trước.
Lâm Tịch khẽ cười, cười đắc ý, Lục Na, tại sao cô phải hoảng sợ như thế? Đây chẳng phải là ngày cô muốn sao? Ở biệt thự, ngồi xe sang trọng, có người hầu hạ, thân phận cao quý, tại sao cô còn muốn trốn khỏi cuộc sống xa xỉ này chứ?