Lâm Tịch còn chưa tiếp thu cốt truyện, cho nên cũng không tiện nói gì, hàm hồ suy đoán nói: "Cậu cho tớ suy nghĩ một chút đi."
Cô gái mặc quần áo thể thao thấy Lâm Tịch nói như vậy, vẻ mặt vui mừng, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Ôi, không nói nữa, tớ không còn kịp rồi!" Cô ta vừa hùng hùng hổ hổ chạy ra bên ngoài, vừa lẩm bẩm trong miệng: "Mẹ nó, đến trễ một giây đồng hồ sẽ bị trừ toàn bộ, thật mẹ nó không nói đạo lý!"
Nghe âm thanh của cô gái càng truyền càng xa, Lâm Tịch liên hệ A Lê: "Cho tôi cốt truyện."
Đơn vị công tác của Lâm Tịch biết phân rõ phải trái hơn chỗ làm của cô gái đã đi ra ngoài kia, ít nhất truyền cốt truyện miễn phí.
Chẳng qua ở những chỗ khác, không hoàn thành công việc nhiều nhất là trừ tiền hoặc là sa thải, đơn vị của Lâm Tịch tương đối hung ác, trực tiếp trừ mạng.
Lần này người ủy thác tên là Lê Tiểu Huân, năm nay 22 tuổi.
Là một cô gái bình thường từ nông thôn lên thành phố làm việc.
Cha mẹ Lê Tiểu Huân đều là những người nông dân trung thực, cô ấy còn có một em trai nhỏ hơn mình 6 tuổi đang học trung học. Năm 20 tuổi, Lê Tiểu Huân từ biệt quê hương đến thành phố S cùng một cô gái trong thôn tên là Lục Na.
Lục Na chính là cô gái vội vã đi làm vừa rồi, năm nay 21 tuổi.
Sau 2 năm đi làm thuê, hai cô gái đã bắt đầu chậm rãi thích ứng cuộc sống ở thành phố.
Chõ ở hiện tại của bọn họ là một căn hộ độc thân dành cho các cô gái thuê.
Nói thật dễ nghe, nhưng thực chất nó được xây lại từ một bãi đỗ xe dưới lòng đất bị bỏ hoang, ánh sáng cực kỳ không tốt, chỉ có một cửa thông gió đại khái 20 centimet. Đây đã coi như không tệ, phòng của Lục Na còn không có cửa sổ.
Căn phòng chật hẹp, chỉ có một giường đơn, một cái tủ nhỏ đựng đồ linh tinh và một cái ghế. Vệ sinh cũng không tốt, bởi vì ở dưới đất, rất ẩm ướt, cho nên luôn có đủ loại côn trùng xuất hiện trong phòng, nhất là mùa hè, cách âm lại không tốt chút nào, tiếng thét chói tai của các cô gái liên tiếp vang lên.
Ở chỗ này điều tiện nghi duy nhất chính là tiền thuê rất rẻ, ở thành phố S nhà ở có một phòng ngủ một phòng khách phải tốn 1000 tệ, chung cư bọn họ ở tiền thuê nhà một tháng chỉ có 200 tệ, cộng thêm 50 tệ phí điện nước mỗi người một tháng, thế là các hộ trụ mỗi tháng đều sẽ giao ra một số tiền thuê nhà rất may mắn. Chủ cho thuê sẽ đến thu tiền một lần vào đầu tháng, tất cả khách trọ đều thân thiết gọi chủ thuê nhà gầy giống như cột điện kia là "250."
Lê Tiểu Huân hầu như đều phải tính toán tiêu xài từng đồng tiền.
Cũng không phải như mọi người tưởng tượng trong nhà trọng nam khinh nữ, liều mạng nô dịch nghiền ép con gái như vậy.
Trên thực tế cha mẹ Lê gia đối xử với hai đứa bé như nhau, tuyệt đối không bất công. Là tự bản thân Lê Tiểu Huân muốn giúp cha mẹ chia sẻ một chút, thành tích học tập của em trai rất xuất sắc, từ nhỏ tình cảm giữa cô ấy và em trai vô cùng tốt, cho nên cô ấy một lòng muốn kiếm tiền nuôi em trai đi học, thậm chí nghĩ dựa vào sự cố gắng của mình đón cha mẹ vào trong thành phố.
Nhưng chờ đến khi chân chính đến nơi đầy rẫy cốt thép xi măng này, cô ấy mới biết mình ngây thơ.
Đừng nói mua nhà ở đây, nhà cho thuê cô ấy cũng không mướn nổi.
Lê Tiểu Huân làm nhân viên bán quần áo cho một cửa hàng có thương hiệu trong nước tại một siêu thị lớn. Lương mỗi tháng là 1800 tệ. Cộng thêm phụ cấp tiền lương tối đa cũng không quá 2200 tệ, mà Lục Na thì lựa chọn làm nhân viên phục vụ ở khách sạn, mặc dù phải đối mặt muôn hình muôn vẻ thực khách, có đôi khi còn phải tăng giờ làm việc, nhưng thu nhập cũng tương đối nhiều hơn một chút, mỗi tháng luôn có hơn 3000 tệ thu vào.
Chẳng qua Lục Na còn nghèo hơn Lê Tiểu Huân.
Bởi vì nhà Lục Na là gia đình trọng nam khinh nữ tiêu chuẩn, thu nhập của Lục Na trên cơ bản đều phải giao về nhà. Thời gian lâu dài Lục Na đã có cảm xúc oán hận, dựa vào cái gì anh trai còn lớn hơn mình, cả ngày chơi bời lêu lổng, lại muốn để cô em gái này đến nuôi sống? Nhìn xem bộ dạng ăn mặc nghèo khổ của mình, ở căn phòng đổ nát, trong lòng Lục Na không cân bằng, nên bắt đầu dụ dỗ Lê Tiểu Huân cùng mình đi tìm một căn nhà có một phòng ngủ một phòng khách thuê chung.
Sau khi Lục Na không ngừng quấy rầy, cuối cùng Lê Tiểu Huân cũng đồng ý.
Để giảm bớt gánh nặng, Lục Na tìm một đồng nghiệp làm chung trong khách sạn, bọn họ lại dán quảng cáo tuyển thêm một người nữa.
Thế là căn hộ một phòng ngủ một phòng khách lập tức thành hai phòng không có sảnh, bốn cô gái hai người một gian, cũng xem như tốt rồi.
Mặc dù tính cách mọi người khác nhau, nhưng cũng không có mâu thuẫn quá lớn nào, cuộc sống cũng thoải mái.
Qua hơn 2 tháng sau, Lê Tiểu Huân cảm thấy chính mình có chút tinh thần hoảng hốt.
Có đôi khi sẽ mơ thấy ác mộng.
Mơ thấy có một bóng đen luôn đứng ở đầu giường mình, bật đèn lên thì cái gì cũng không có.
Nhiều lần, Lục Na ở chung phòng với cô ấy bắt đầu bất mãn, luôn bật đèn tắt đèn bật đèn tắt đèn, còn muốn cho người ta ngủ hay không?
Lê Tiểu Huân bất đắc dĩ, đành phải kiên cường nhẫn nại.
Tinh thần Lê Tiểu Huân càng ngày càng kém, luôn mệt mỏi, nhìn hữu khí vô lực, cô ấy cảm thấy có thể là bởi vì buổi tối nghỉ ngơi không tốt.
Thế nhưng dần dần, trong mộng của cô ấy phát sinh biến hóa, cô ấy mơ thấy mình luôn đứng ngơ ngác tại đầu giường nhìn người ngủ say trên giường, mà người kia, chính là cô ấy..
Mỗi khi đến lúc này, cô ấy sẽ bị ác mộng làm tỉnh giấc, phát hiện mình còn bình yên nằm ở trên giường, mà đầu giường vẫn không có thứ gì như cũ.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Lục Na cảm thấy có thể cô ấy bị "Loại phiền phức" kia.
Thế là cùng cô ấy đến một ngôi chùa nổi tiếng gần đó cầu bùa hộ mệnh mang theo.
Khoan hãy nói, sau khi mang lên thực sự tốt hơn rất nhiều.
Liên tiếp mấy ngày bình an không mộng.
Lê Tiểu Huân cho rằng chuyện cứ xong như vậy, nhưng ai ngờ được, vào một ngày sau hơn một tháng, cô ấy lại thấy ác mộng.
Vẫn như cũ là đứng ở đầu giường nhìn chính mình.
Mà chính mình lại ngủ rất ngon lành, nhưng không chịu tỉnh lại.
Đó là lần cuối cùng Lê Tiểu Huân mơ thấy ác mộng, bởi vì từ ngày đó trở đi cô ấy không thể trở về thân thể của mình.
Quỷ dị hơn là, cô ấy có thể trông thấy tất cả mọi người sinh hoạt như thường lệ trong căn nhà này, bao gồm Lê Tiểu Huân chính mình. Tất cả mọi người dựa theo quỹ đạo từng bước trải qua mỗi một ngày.
Lê Tiểu Huân rất hoang mang, chẳng lẽ là mình bị ảo giác? Kỳ thật người mỗi ngày đi làm từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối mới là chính mình? Nhưng bây giờ người ở lại trong nhà không ra được này là ai?
Cô ấy cứ như vậy vẫn luôn ở trong phòng này nhìn xem mọi người sinh hoạt, Lê Tiểu Huân cũng không cảm thấy có quá nhiều sợ hãi, cô ấy cho rằng mình ngã bệnh, người mỗi ngày ra ngoài đi làm mới là mình chân chính.
Có đôi khi cô ấy sẽ cảm thấy có thể là mình bị tinh thần phân liệt và tự tạo ra một người khác.
Không bao lâu 4 cô gái đột nhiên đều có bạn trai, như vậy thì không thích hợp tiếp tục ở cùng một chỗ.
Không đến 1 tháng tất cả bọn họ đều dọn ra ngoài.
Mà Lê Tiểu Huân phát hiện, chỉ có cô ấy bị lưu tại nơi này, cũng không cùng "Chính mình" kia, cùng nhau dọn ra ngoài.
Lần này, Lê Tiểu Huân mới thật sự luống cuống, không, không phải như vậy!
Cô ấy hết lần này tới lần khác phóng tới cửa, cô ấy muốn đi ra ngoài, muốn đi tìm chính mình!
Nhưng mặc kể cô ấy giày vò như thế nào, cuối cùng luôn trở lại phòng ngủ trong trạng thái hoảng hốt.
Vắng vẻ trống rỗng, giống như toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô ấy..