Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trong thời gian nông nhàn, các thôn đều có nhân vật tam cô lục bà chuyên đi bát quái, đều trông cậy vào chút tin tức như vậy để khoe khoang chính mình tin tức linh thông đấy.
"Nè, tôi nói cho chị chuyện lạ này, thôn chúng ta.."
"Đừng truyền ra ngoài, tôi cho chị biết chuyện cười này.."
"Tiểu Mai, biết chưa? Trong thôn của dì cả tôi có chuyện này!"
* * *..
Hai nhà đương sự càng thề thốt phủ nhận, người khác truyền đi càng mơ hồ.
Rất nhanh, trong lúc vô tình, hai nhà đều thành người nổi tiếng trên mười dặm tám thôn gần đây.
Dù sao nhà mẹ đẻ cách nhà chồng không xa, ăn uống no đủ, có sức làm việc, trên đường Lâm Tịch bước đi như bay, rất nhanh đã tới cửa thôn.
Vừa đến gần cửa thôn, hí tinh Lâm Tịch lập tức mang khẩu trang to lên, khom lưng xuống một đường ho khan đi tới ba gian phòng đất của Phú Cường.
Vừa nghe thấy tiếng của cô, Phú Cường lập tức đóng cửa chặt chẽ, một tiếng "Rầm" vang lên, bên trong thế mà còn có tiếng chốt cửa rơi xuống.
Lâm Tịch thở không ra hơi kêu lên: "Mở cửa, Phú Cường, em biết anh ở bên trong."
Kết quả Phú Cường ngược lại không trả lời, tiểu quỷ Phú Tinh Nhụy lại nói chuyện: "Bà thật không biết xấu hổ, mẹ tôi không có ở nhà bà liền dám tới nhà tôi?"
"Mẹ cháu càng không biết xấu hổ, dì đang ở nhà đấy, chẳng phải mẹ cháu cũng dám đến sao?" Mặc dù có chút lấy lớn hiếp nhỏ, nhưng nghĩ đến trong cốt truyện tiểu loli xấu bụng này sai khiến em trai đem Thân Tiểu Mẫn làm ngựa mà cưỡi, cầm gậy nhóm lửa vừa dùng xong đâm mặt của cô ấy, nóng đến mức tóc cũng có mùi khét không nói, mặt và cổ cũng có nhiều chỗ bị phỏng. Đi ị trong bát cơm của Thân Tiểu Mẫn, giữa mùa đông dùng nước lạnh đổ trên chăn đệm Thân Tiểu Mẫn, bỏ táo gai vào trong giày Thân Tiểu Mẫn, khiến chân cô ấy máu me đầm đìa, có thể nói, rất nhiều bệnh nhẹ của Thân Tiểu Mẫn đều là do hai đứa bé này năm này tháng nọ tạo thành.
Tất nhiên những việc này đều được Thân Tiểu Vân quy kết thành đứa bé thích di mụ, cùng di mụ trêu đùa mà thôi!
Tồi tệ nhất là, có một lần hai đứa bé này dùng ná cao su bọc phân chó bắn lên mặt cô ấy trước mặt mọi người, sau đó bé trai kia cười hì hì hát bài nhạc thiếu nhi chị gái cố ý dạy cho nó: "Không sợ trời, không sợ đất, chị sợ lão sư tìm ba ba ngươi, ba ba ngươi cầm loa lớn, thổi ngươi một mặt ba ba chó!"
Người trong thôn có ý tốt cười vang, đều nói tên oắt con này thật thông minh láu cá.
Nhưng không có người chú ý tới Thân Tiểu Mẫn, bên trong phân chó trộn lẫn hạt cát, mặt của cô ấy bị đánh vỡ, kết quả bị nhiễm trùng, bởi vì trị liệu chậm trễ nên lưu lại vết sẹo khó coi, khiến Thân Tiểu Mẫn càng thêm tự ti.
Thân Tiểu Mẫn thực sự nhịn không được nên nói với hai người lớn trong nhà, kết quả Phú Cường nghe xong cười ha ha: "Tiểu tử, làm rất tốt, đúng là con trai của Phú Cường tôi không giống con nhà người khác!"
Trông thấy toàn gia vui vẻ hòa thuận, cô ấy còn có thể nói gì? Chỉ có thể gửi kỳ vọng vào chị gái mình nói "Sau này lớn lên hiểu chuyện liền biết hiếu thuận di mụ."
Cửa lớn nhà Phú Cường vừa vang lên, quần chúng ăn dưa đã sớm nghe thấy động tĩnh xa xa vây xem. Nghe thấy Lâm Tịch ồn ào cười to, đám người Phú gia không biết xấu hổ, đây là thật sự đem người thành thật ép đến đường cùng rồi.
Lâm Tịch vừa ho khan vừa nói ra: "Phú Cường, em biết mình đã từng nói với anh những lời này, không được tới quấy rầy anh nữa, nhưng em trở về nhà mẹ đẻ, mẹ em nói khụ khụ.. Khụ.. Mẹ em nói trong nhà không có chỗ cho em, nói vĩnh viễn không cho phép em về nhà, hộ khẩu của em đã sớm dời đến Cẩm Gia Câu, cùng.. Khụ khụ.. Cùng Thân gia bọn họ không còn quan hệ rồi."
"Dù sao em cũng phải có một cái ổ để ở đúng không?" Lâm Tịch còn nói thêm.
Phú Cường cách cánh cửa rống to: "Chết xa một chút, đừng nghĩ lại vào cửa nhà này! Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy, chẳng phải đã cho cô một vạn đồng rồi? Làm người đừng quá tham lam, đây là đất của Phú gia, một gò đất cũng không có phần của cô!"
Được rồi, chính là chờ những lời này của ngươi đấy!
Lâm Tịch nghe xong, không nói hai lời, xoay người rời đi.
Buổi tối về đến nhà, Thân Tiểu Vân nghe Phú Cường nói xong, lập tức tê liệt trên mặt đất, tên ngực to mà không có não này! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không phải là tìm không thoải mái sao? Trước cho vào nhà lại lặng lẽ giải quyết, ngu xuẩn!
Phú Cường nghĩ đến bộ dạng uất ức lúc trước của Thân Tiểu Mẫn, cãi chày cãi cối nói: "Với lá gan nhỏ như cô ta, còn dám lại sinh sự? Lần trước không phải là có người tố cáo anh sao, nếu đám bác gái Trương không đến làm chỗ dựa cho cô ta, lão tử còn đánh không chết con quỷ bị lao là cô ta sao. Chắc chắn cô ta bị tiếng mắng của anh dọa sợ rồi. Không có việc gì, ngủ đi."
Nói xong, hai bàn tay to liền không thành thật mò lên phía trên, trong lòng Thân Tiểu Vân có chút bất an, đẩy tay của anh ta ra: "Cái đó của em đã qua mấy ngày rồi còn chưa thấy đến, mấy ngày nay anh yên tĩnh một chút."
"Thật sao?" Phú Cường nghe xong đôi mắt đều phát ra ánh sáng, hôn một cái "Ba" lên mặt Thân Tiểu Vân: "Tiểu Vân, em thật sự là vợ tốt của anh! Nếu sinh con trai, anh sẽ đánh bảng đem em cung lên, về sau em chính là tổ tông của anh!"
Thân Tiểu Vân nghiêng người liếc anh ta một cái, mang theo vô hạn phong tình: "Đồ đáng ghét! Mau ngủ đi." Phú Cường bị quyến rũ đến thần hồn dập dờn, nhưng mà..
Sáng sớm hôm sau, Thân Tiểu Vân vừa thức dậy đã cảm thấy ngực buồn bực, buồn nôn một trận, không đợi chạy ra khỏi phòng liền phun ra từng ngụm từng ngụm.
Bởi vì có cuộc đối thoại đêm qua, Phú Cường chẳng những không có kinh hãi, ngược lại mở cờ trong bụng, cầm chậu rửa mặt ngồi xổm hứng uế vật Thân Tiểu Vân phun ra, sau đó một đường dọn dẹp những thứ trên mặt đất, cẩn thận từng li từng tí ôm Thân Tiểu Vân vào giường: "Tiểu Vân, là.. Có đúng không, anh.. Anh sắp làm ba sao?"
Có vết xe đổ, Thân Tiểu Vân cẩn thận hỏi: "Hiện tại cũng đã kế hoạch hóa gia đình, không cho phép có con thứ hai, nếu em sinh con gái làm sao bây giờ?"
Nụ cười trên mặt Phú Cường giảm đi một chút: "Con gái thì là con gái, làm bạn với Tinh Nhụy cũng rất tốt. Nếu thật sự không có mạng con trai, anh cũng nhận."
Thân Tiểu Vân nghe xong, lúc này mới chính thức cười vui vẻ, học dáng vẻ người trong thành triền miên hôn bờ môi Phú Cường, miệng cũng nói những lời đang lưu hành: "Cường Tử, anh thật sự là lão công tốt của em."
Vừa nói xong, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Lưu Minh, tổ trưởng tổ năm đứng ở bên ngoài hơi có vẻ xấu hổ.
Mặt Thân Tiểu Vân lập tức đỏ lên, vội vàng đứng dậy sửa soạn tốt quần áo, mới nhíu mày thẹn thùng lên tiếng chào hỏi Lưu Minh.
Dù sao hiện tại những chuyện kia đã không che giấu được, Thân Tiểu Vân dứt khoát bắt đầu công khai đi lòng vòng ở trong thôn, kêu chú gọi thím, vươn tay không đánh mặt người tươi cười, mặc dù trong lòng mọi người vẫn như cũ rất khinh thường cô ta, nhưng cũng không có ai ở trước mặt không cho cô ta mặt mũi, dù sao Thân Tiểu Mẫn đã đi, hiện tại Thân Tiểu Vân mới là cô vợ mới nhậm chức của Phú Nhị.
Cô ta trông thấy vẻ mặt Lưu Minh, cảm giác có chút không tốt lắm: "Chú Lưu, chú đây là.. Có việc sao?"
Lưu Minh tỏ vẻ giải quyết việc chung, lãnh đạm nói một câu: "Nhanh đi lên trên thôn đi, Trình thư ký và Đường thôn trưởng đều chờ các người đấy."
Sau đó giống như chạy trốn phóng ra sân.
Chưa tới nửa ngày, chuyện hai người này học trên TV gặm miệng giữa ban ngày liền truyền khắp mọi nơi, đối với chuyện này Lưu Minh rất bất đắc dĩ, ông ta thật không ngờ có thể như vậy, chẳng qua là thấy sắc mặt ông ta không tốt, về nhà vợ ông ta hỏi như thế nào, ông ta đã nói đầy miệng. Ai biết lão bà nhà mình lại thích nhiều chuyện..
Đúng là muốn ăn đòn!
Đây là lần đầu tiên hai người Thân Tiểu Vân và Phú Cường đến nơi cao cao đại thượng như ủy ban thôn này, cảm giác nơi này chính là quan phủ!
Hai người cúi đầu khom lưng mới thăm dò được phòng làm việc của Trình thư ký, vừa mở cửa, đã nhìn thấy Thân Tiểu Mẫn mặc trang phục ăn mày mang theo khẩu trang to!