Nhìn sắc mặt Lục Na thay đổi liên tục, Lâm Tịch ra vẻ quan tâm: "Lục Na, sao sắc mặt cậu không tốt như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Là trong lòng không thoải mái đi.
Không thoải mái là được rồi, chỉ có người chết mới thoải mái.
Lục Na nhìn vẻ mặt lo lắng của Lê Tiểu Huân, lại càng cảm thấy cô hư tình giả ý.
Có gì đặc biệt hơn người? A Đóa nói không đến một tháng, những con trùng đáng sợ kia sẽ hấp thu dương khí của cô hầu như không còn, Lê Tiểu Huân vĩnh viễn chỉ có thể bị vây ở trong căn phòng này cho đến khi hồn phi phách tán.
Chờ cho đến lúc đó, nhìn cô còn đắc ý cho ai nhìn?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Lục Na cân bằng hơn rất nhiều.
Thế gian có bao nhiêu người đều là như thế này, mượn sự thống khổ của người khác đến thể hiện hạnh phúc vui vẻ của mình?
Ngày hôm sau, Lâm Tịch tỉnh lại sớm, số tiền cô vất vả tích trữ lại bị tiêu xài không còn trong chớp mắt.
Chẳng phải bọn họ đã nói chỉ cần ta chạy nhanh, nghèo khó sẽ không đuổi kịp ta sao?
Lâm Tịch đang chuẩn bị đi ra ngoài, trắng trợn mua nguyên vật liệu tiếp tục sự nghiệp mỹ dung, cửa lại bị đẩy ra, A Đóa dùng một loại tư thế rất quái dị đi đến.
May mắn là ban ngày, nếu không chắc chắn Lâm Tịch sẽ bị bộ dạng quái dị của A Đóa làm giật mình, chỉ thấy hai cánh tay A Đóa giống như bị đánh gãy mềm nhũn rũ xuống hai bên người, mà thân thể lại cực kỳ không phối hợp giãy dụa lay động nhoáng một cái đi đến bên người Lâm Tịch.
"A Nô chết rồi, A Đóa cắt đầu lâu bà ta, đồng ý giúp A Nô chôn vào trong Tu gia, còn muốn được cung phụng linh vị mới có thể chết yên lòng. Linh thi trấn hồn trùng thủ hộ linh hồn một người phụ nữ, chuẩn bị cùng cô đổi. Còn có ba tháng.. Sẽ.. sẽ tiêu tán. Trùng của A Đóa.. Rất dở, phải chuẩn bị một tháng mới có thể để cho cô rời khỏi cơ thể."
Nghe lời nói lắp ba lắp bắp của A Đóa, cuối cùng Lâm Tịch cũng hiểu rõ, tại sao cô ta lại kỳ quái như thế.
Mẹ nó, hiện tại con hàng này là Trùng Vương, trách không được!
Bây giờ suy nghĩ một chút tư thế đi vào của A Đóa, mẹ nó chính là một con trùng!
Quả nhiên Trùng Vương lợi hại, lại có thể thần không biết quỷ không hay khống chế một người. Chỉ là dáng vẻ quỷ dị này, coi như người chưa quen thuộc với A Đóa như Lâm Tịch, cũng có thể nhìn ra không thích hợp, đoán chừng cũng không lừa gạt được ai đi.
"Ngươi như vậy sẽ bị người ta nhìn ra được, ngươi phải học bộ dáng của con người." Lâm Tịch khẩn thiết nói.
"Vào thời điểm cần thiết ta khống chế cô ta là được, bình thường nên như thế nào thì như thế đó, tự bản thân cô ta cũng không có bất luận cái gì.. Phát hiện." Cuối cùng Trùng Vương lại nói với Lâm Tịch, bởi vì A Đóa cũng luyện hồn trùng bản mệnh, mặc dù cấp rất thấp, nhưng cũng bảo vệ não vực của A Đóa, cho nên nó chỉ biết những chuyện này, chuyện khác phải dựa vào bản thân Lâm Tịch.
Lâm Tịch chân thành nói cảm ơn Trùng Vương, mặc dù Trùng Vương biểu đạt không rõ ràng lắm, nhưng lượng tin tức rất lớn, trong nháy mắt Lâm Tịch đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.
Lại nói, hiện tại Trùng Vương chẳng khác nào nội ứng Lâm Tịch chôn vào quân địch, loại cảm giác địch ngoài sáng ta trong tối này rất tốt.
"A Đóa" cười cổ quái, nghiêng đầu nhìn Lâm Tịch một chút, cảm giác vẫn là đôi mắt nhỏ như hạt đậu kia đang nhìn cô.
"Ngươi không đến, thì ta sẽ không thể thăng cấp, tử hoa kia ta.. Ừm.. Ăn vào một chút, cho nên ta mới có thể tới giúp ngươi, chúng ta.. Đều không cần cảm ơn."
Cho nên, chẳng khác gì Lâm Tịch tự mình giúp mình rồi? Con trùng này thực sự rất thật thà nha!
Sau đó "A Đóa" lại rũ hai cánh tay, uốn éo người đi ra ngoài.
Thật là khổ nha, bây giờ mặc dù biết nhiều chuyện, nhưng chỗ cần dùng tiền cũng nhiều, Lâm Tịch vừa ngựa không dừng vó chạy đi mua vật liệu, vừa suy nghĩ những tin tức Trùng Vương tiết lộ.
Hóa ra mục đích cuối cùng của bọn họ không phải là hại chết Lê Tiểu Huân, mà là coi trọng thân thể Lê Tiểu Huân.
Tương tự như mượn xác hoàn hồn mà thôi, nhưng người mượn là người chết!
Vì để cho người mình để ý sống lại, không tiếc tổn thương người khác, Lê Tiểu Huân vô tội cỡ nào? Vì một kẻ căn bản không quen biết liên lụy một cái mạng của mình!
Lâm Tịch rất ghét loại tính cách "Thà dạy ta phụ người trong thiên hạ, đừng dạy người trong thiên hạ phụ ta" này. Thời đại đế vương duy ngã độc tôn đã kết thúc, đây là một xã hội nhân quyền, mặc dù vĩnh viễn tồn tại giai cấp, nhưng bây giờ muốn tùy tiện xem mạng người như cỏ rác cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy những người tiêu chuẩn kép được gọi là "Bá đạo tổng giám đốc," Lâm Tịch đều ghê tởm không thôi. Mỗi ngày trang bức đi khắp nơi đánh mặt người khác, một khi tôn nghiêm của mình bị khiêu khích một chút, sức chiến đấu max lập tức bùng nổ thuộc tính trung nhị, hận không thể diệt cửu tộc của ngươi mới coi như sảng khoái.
Địa Cầu là nhà ngươi mở?
Sao ngươi không lên trời luôn đi?
Lâm Tịch cảm thấy vẫn là doanh nhân nhà giàu không biết tên lúc ẩn lúc hiện kia, coi như Linh thi trấn hồn trùng thủ hộ linh hồn kia không phải trực hệ của bọn họ thì chắc chắn cũng là người có quan hệ rất chặt chẽ.
Trước đó vẫn chưa vội vàng điều tra người ẩn núp sau lưng này, kỳ thật thám tử tư chỉ là không muốn tiết lộ tin tức của ông ta cho người khác biết mà thôi, muốn tra được người này là ai, rất dễ dàng.
Thế là Lâm Tịch tự mình đưa cho cửa hàng trưởng một lọ kem dưỡng nhan Quý phi, sau đó thuận lợi đạt được thông tin về chủ nhân chân chính phía sau của khách sạn Minh Châu.
Tu Kim Sinh, tổng giám đốc khách sạn Minh Châu và nhiều siêu thị khác.
Nếu chỉ nói về tài phú, ông ta không được tính là tiếng tăm lừng lẫy, chân chính khiến người ta kiêng kị chính là Tu Kim Sinh có một người anh rể là người đứng đầu tiếp theo của thành phố S, ông ta còn có một thông gia tương lai với bối cảnh vô cùng khó lường, nghe bảo lời nói rất có sức nặng tại thủ đô.
Ôi!
Lâm Tịch yên lặng không nói, phần cứng của người khác là điều xui xẻo của cô!
Vốn cô còn nghĩ cùng Vương Trùng hợp tác thể hiện thân thủ, hiện tại xem ra vẫn nên quên đi, đều là người cô chọc không nổi.
Từ từ tính toán chưa hẳn là không được, vấn đề là Xích Mặc A Vu đã nói, mau chóng để Trùng Vương về bộ lạc.
Trùng Vương tại bộ lạc người ta, đó là đối tượng được cung phụng như tổ tông, mặc dù người ta bảo cô là "Sứ giả Lang Vương" lại gọi cô là "Thánh nữ," nhưng cô cũng không thể nô dịch tổ tông của người ta nhiều năm được.
Lại nói, Lâm Tịch chỉ cần trực tiếp trừng phạt thủ phạm hại chết người ủy thác, hoàn thành tâm nguyện của cô ta là được. Không cần thiết phải tạo ra kẻ địch trên toàn thề giới làm gia tăng độ khó cho nhiệm vụ của mình.
Chỉ là cứ như vậy lại phải đi nhiều đường quanh co, hao tổn tâm trí đấy!
Lâm Tịch vung song quyền gần như có thể đập vỡ bia đá lên múa may một phen, cảm giác sâu sắc nữ anh hùng không có đất dụng võ, cô rất muốn đánh một trận sưng cả người?
Mở ra Wechat, nhìn số tiền tiêu vặt tội nghiệp của mình, Lâm Tịch gọi đến một dãy số.
Đối phương nghe máy rất nhanh.
"Tra cho tôi một chút về Giang Hồng Trạch." Lâm Tịch rất đau lòng, mỗi lần hao tài đều khiến cô xé tim xé phổi, nhưng mà hiện tại cô lại không thể tự đi điều tra, ngộ nhỡ đánh cỏ động rắn thì thật sự là mất nhiều hơn được rồi.
Đối phương nói câu "8000 tệ, gặp ở chỗ cũ" liền cúp điện thoại.
Lâm Tịch cảm thấy mình đi vào thế giới này, ý nghĩa lớn nhất chính là làm công cho thám tử tư.
Ta không sản xuất những đồng xu mềm, lão tử chỉ là công nhân bốc vác những đồng xu mềm.
Hơn nữa con hàng này chẳng những là thám tử tư, còn mẹ nó biết trước, rõ ràng biết cô sẽ cần thông tin về Giang Hồng Trạch, cho nên đã sớm chuẩn bị cho cô rồi.
Đậu má!
Thật đúng là lo lắng hộ khách hàng, nghĩ đến chỗ khách hàng nghĩ!