Lâm Tịch cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì cách ốc đảo không xa chính là mảnh đầm lầy ngập nước kia.
Vùng này cũng không quá lớn, xuyên qua nơi này chính là băng nguyên, mục đích cuối cùng của Lâm Tịch chính là nơi nào đó trên băng nguyên kia, nhìn mũi tên màu đỏ càng ngày càng gần, Lâm Tịch đè xuống tâm tình có hơi nôn nóng của mình, niệm Ngưng Tâm Quyết một hồi.
Cô có chút khẩn trương.
Mặc dù khu vực này không quá lớn, lại nguy cơ tứ phía.
Trong sa mạc nguy hiểm đều là ngoài sáng, điều bất ngờ nhất chính là gặp phải lưu sa. Thật ra đối với con người mà nói, trong sa mạc bão cát rất khủng bố, nhưng đối với Lâm Tịch lại không được tính là quá nguy hiểm, thân làm một con sói có ngũ thức siêu cường, Lâm Tịch dẫn dắt đàn sói thành công né tránh hai lần bão cát đáng sợ. Mà lưu sa lại khác, bọn chúng là kẻ ám sát lặng yên không tiếng động, đáng tiếc chỉ có lực sát thương rất lớn đối với cá thể độc lập.
Đàn sói là tổ chức thành đoàn xuyên qua sa mạc, phản ứng của chúng mạnh hơn con người rất nhiều, một khi phát hiện dưới chân không ổn, đã sớm tránh né ra xa.
Nhưng vùng đầm lầy ngập nước lại khác, thậm chí cũng không nhìn thấy những thứ nguy hiểm kia.
Địa phương khô ráo đã càng khó tìm, nơi này có hơi giống rừng cây Lâm Tịch làm nhiệm vụ thí luyện, khắp nơi đều là cỏ rêu trơn trợt, Lâm Tịch căn dặn đàn sói nhất định phải cẩn thận dưới chân, chẳng những phải cẩn thận đám cỏ rêu kia, càng phải cẩn thận phòng ngừa giẫm lên nước, trong nước rất có thể có sinh vật đáng sợ ẩn núp, chẳng hạn như rắn độc, nhện độc, bò cạp độc thậm chí ở một số vùng nước tương đối thanh tịnh sẽ có cá răng sói ăn thịt, Lâm Tịch còn hạ lệnh cấm đàn sói uống nước trong đầm lầy.
Dù sao bọn chúng ăn uống no đủ tại ốc đảo mới rời khỏi, với sức chịu đựng của đàn sói, hoàn toàn có thể không ăn không uống đi qua vùng đất ngập nước này.
Mặt đất càng ngày càng trơn ướt, trong tầm mắt là một mảnh màu xanh lá, sâu cạn, có một số gốc cây chết héo giống như từng khối mộ bia đứng vững, khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy.
Lâm Tịch đứng trước một gốc cây, chọn hai nhánh cây lớn vừa phải dùng dao găm khát máu hỗ trợ răng nhọn của mình làm gãy nó, chính mình ngậm một nhánh, nhánh còn lại để Ngao ngậm.
Lúc này cô không khỏi âm thầm may mắn, chính mình có thể sử dụng tinh thần lực cùng đàn sói câu thông, nếu không, trước khi mỗi lần há miệng ra lệnh, cũng phải thả nhánh cây đang ngậm xuống trước cũng ngất ngây rồi.
Ngao đối với việc mình đần độn ngậm một nhánh cây có chút ngượng ngùng, nhưng mà rất nhanh nhánh cây này liền có đất dụng võ.
Là sói đen Thụ mang theo một con sói cái, vượt qua một vũng nước nhỏ bị trượt chân một chút, ngã về phía bên cạnh. Vốn dĩ mọi người cũng không để ở trong lòng, nơi đó rõ ràng có chút nước trên mặt đất, nhiều nhất cũng chỉ dính nước bùn lên người mà thôi.
Phía sau cũng không để ý, tiếp tục vượt qua con sói cái kia đi tới, kết quả sói cái đó vậy mà không đứng dậy được, hơn nữa giãy dụa rất kịch liệt.
Lâm Tịch nghe thấy tiếng động vừa vội vàng theo đường cũ trở về, vừa dùng tinh thần lực câu thông con sói cái trong nước bùn, muốn nó tuyệt đối không được tiếp tục cử động!
Đây chính là chỗ đáng sợ của đầm lầy, ngươi có thể trông thấy có cỏ mọc ở phía trên, thậm chí có chim nhỏ đậu ở trên đó, nhưng mà ngươi đạp lên, chính là tai họa.
Lâm Tịch dùng tốc độ nhanh nhất tới gần con sói cái kia, đưa nhánh cây ngậm trong miệng tới, để sói cái dùng móng vuốt đáp vào, đồng thời nói sói cái cố gắng mở ra ba chân còn lại, tuyệt đối không được tru lên, nếu không sẽ lún xuống nhanh hơn.
Trong miệng Ngao ngậm nhánh cây, giống như là một nghệ nhân xiếc đi dây cầm cán cân bằng ở trong tay hùng hùng hổ hổ chạy tới. Lâm Tịch phát ra âm thanh trách cứ, không cẩn thận như vậy, đừng chưa có cứu ra con này, con kia lại rơi vào nha.
Ôi, bảo mẫu Lâm Tịch cảm thấy một lòng vỡ nát.
Mệt mỏi không muốn yêu.
Hai nhánh cây dựng cùng một chỗ, độ nổi của nhánh cây tăng lên, cộng thêm con sói cái này cũng không quá nặng.
Lâm Tịch và Ngao hợp lực kéo con sói cái lên từ trong vũng bùn.
Con sói cái gọi là Nô này hiểu rõ mạng nhỏ của mình xem như được kiếm về, cũng không biết bị lạnh do toàn thân ướt đẫm hay là bị dọa sợ, run lẩy bẩy.
Lâm Tịch cũng không còn cách nào khác, nếu nói nhóm lửa, thứ nhất bản thân đàn sói đã có chút sợ thứ đó, lại nói, dạng địa phương ẩm ướt điều kiện bị hạn chế này cũng rất khó làm được.
Sói cái liều mạng giũ nước bùn trên người mình, Lâm Tịch lại mệnh lệnh bạn lữ của nó kiểm tra một chút trong bộ lông của nó có vật sống gì không.
Không kiểm tra không sao, một khi kiểm tra thật sự là dọa sói nhảy dựng một cái, có hai con đĩa vàng thân rộng gắt gao dính vào người Nô. Lâm Tịch vội vàng câu thông bạn lữ Nô không nên gấp gáp, trước tiên dọn dẹp một chút lông sói xung quanh con đĩa, sau đó..
Tiểu vào người con đỉa.
Đây là cách cô có thể nghĩ trước mắt, bởi vì cưỡng ép lôi kéo sẽ khiến con đĩa hút máu còn sót lại, làm miệng vết thương mở rộng, khiến cô bất ngờ là nước tiểu sói dọa nó nhảy một cái, sau đó tự nhiên buông ra.
Quả nhiên, ngâm nước tiểu sói nóng hầm hập quay đầu rơi xuống, hai con đỉa đều rơi xuống dưới.
Chỉ là trên người sói cái Nô có mùi vị không tốt lắm, sắc mặt cũng có chút kỳ quái.
Chúng sói đối mặt Lâm Tịch, khắp khuôn mặt sói đều tràn đầy vẻ sùng bái!
Lâm Tịch bày tỏ: Bảo mẫu không dễ làm nha!
Lúc tiếp tục tiến về phía trước, đàn sói đều phá lệ cẩn thận.
Đi ở phía trước, hiện giờ Lâm Tịch, là Lang Vương đã bắt đầu siêu cường tiến hóa -- đứng thẳng bước đi.
Chúng sói che mặt: Vương người thế mà học hai chân, người quả nhiên sa đọa.
Lâm Tịch đã bắt đầu dùng nhánh cây dò đường tiến về phía trước, đồng thời cố gắng lựa chọn chỗ có cây cối hoặc là gốc cây khô. Ngao đi bên cạnh đột nhiên câu thông Lâm Tịch: Vương, bên kia dễ đi hơn.
Lâm Tịch khịt mũi coi thường, dùng móng vuốt cầm lên một nắm đất trên mặt đất ném về phía Ngao nói, một tiếng "Bõm," không thấy nắm đất, thoạt nhìn giống như một khối đất lớn vuông vức màu đen lại trở nên đục ngầu gợn sóng.
Ngao:.
Chúng sói: Hoàng Thượng thánh minh! Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Cuối cùng khi nhìn thấy một con sông nhỏ trong vắt, bị thường xuyên đánh mặt Ngao lại phát biểu cao kiến: Có thể nhìn thấy đáy sông trong vắt, bên trong còn có cá nhỏ đang bơi, tóm lại có thể coi là an toàn chứ.
Lâm Tịch: Nếu không ngươi đi thử xem?
Ngao:.
Kiên quyết không đi, cảm thấy bây giờ vẻ mặt của Vương rất âm hiểm.
Lâm Tịch chọn một chỗ cá bơi dày đặc, dùng móng vuốt bỏ nhánh cây vào trong nước, trong thoáng chốc nước phát ra âm thanh giống như tiếng mở nắp vung, bọt nước văng khắp nơi, càng nghe càng thấy tựa như chim gõ kiến phát ra tiếng "Đốc đốc."
Một lát sau, có thể là cảm thấy thứ này không thể ăn, bầy cá tản ra.
Lâm Tịch lấy nhánh cây ra khỏi mặt nước cho chúng sói nhìn, chỉ trong chốc lát như thế, một đoạn nhánh cây dưới mặt nước gần như sắp bị gặm gãy mất.
Mẹ nó!
Ngao toát hôi lạnh, vừa rồi nếu nó đi vào, hiện tại đã có thể mở lễ truy điệu.
Chúng sói âm thầm xấu hổ, răng lợi con cá này tốt quá, chúng ta cảm thấy không bằng.
Nhưng dòng sông này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nó vắt ngang trên con đường bọn chúng phải đi qua, đây làm sao có thể sống nha!
Lâm Tịch lựa chọn một chỗ tương đối chật hẹp, phân phó chúng sói: Ngao, Thụ, ba người chúng ta đều ngậm một miếng thịt, để ở thượng du, đứng vào vị trí từ gần đến xa, Ngao đứng ở vị trí số một, Thụ số hai, ta số ba. Ngao ném thịt vào trong sông rồi mau chóng cùng mọi người qua sông, Thụ liền nhanh chóng ném thịt, con cá này rất mẫn cảm đối với mùi máu tươi, sẽ vẫn luôn bơi về hướng thượng du, ta sẽ thừa cơ qua sông.
Chúng sói cũng hiểu rõ ý tứ Vương, là dùng những miếng thịt kia điệu hổ ly sơn.
Nhưng nếu như tốc độ ăn thịt của những con cá kia quá nhanh, ăn xong lại về tới đây, Vương sẽ không qua được!