Một lát sau quả nhiên có mấy con kiến lớn màu nâu khoảng chừng ba centimet đến đây, gặm nhấm một cách ngon lành, sau khi gặm vài cái thì có kiến trở về báo tin.
Lúc này Lâm Tịch cũng hơi khát, đã gần ba giờ không uống nước, trước tiên cô vươn đầu lưỡi liếm liếm, mùi vị và cảm giác rất giống, cô cười nói với Giang Bội Linh: "Tôi ăn một miếng trước, nếu phát hiện không đúng, cô lập tức nhai nát cây cỏ đó đút cho tôi ăn, nếu như tôi chết rồi, cô phải nhớ kỹ thứ này tuyệt đối không thể ăn."
Vốn dĩ Giang Bội Linh đang cầm thật chặt bụi cỏ nhỏ màu đỏ Lâm Tịch nói ở trong tay, vừa nghe câu nói kế tiếp của Lâm Tịch, không khỏi bật khóc. Lâm Tịch cười nói: "Đùa cô đấy, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?"
Đợi khoảng mười hai phút, nhìn thấy không có gì xảy ra, hai người liền ăn vài miếng dưa, nó không ngọt như dưa Hami, vị còn có hơi đắng, chẳng qua lượng nước rất nhiều, làm giảm bớt sự đói khát của cả hai.
Hai người chia hết ruột dưa, giữ lại vỏ ngoài, thứ này có thể chứa được nước khi tìm thấy nguồn nước.
Lâm Tịch có một cảm giác trở về xã hội nguyên thủy.
Dưới gốc cây cao gần nửa người, Lâm Tịch đã tìm thấy nơi được sử dụng làm trại vào tối nay. Cô không dám trực tiếp ở dưới thân cây, ai biết sẽ có cái gì ở phía trên tán cây to lớn kia chứ?
Bỗng nghe nghe thấy tiếng ù ù vang lên trên đỉnh đầu, Lâm Tịch vội vàng đứng lên ngẩng đầu nhìn lên trên, quả nhiên, một chiếc máy bay trực thăng bay qua từ phía trên, không ngừng có thứ gì đó bị thả xuống.
Lâm Tịch nhìn thấy có một gói hàng rơi xuống gần đây, nơi này không có nhiều thực vật che phủ, nó treo trên một bụi cây nhỏ, Lâm Tịch đưa tay vừa cầm được bọc nhỏ trong tay, bên cạnh lùm cây "Soạt" một tiếng tách ra hai bên, một người đàn ông nửa người ló ra từ bên trong, trong nháy mắt anh ta đã nhìn thấy gói hàng đang cầm trong tay Lâm Tịch, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam: "Mỹ nữ, vận khí không tệ, muốn hợp tác cùng nhau không?"
Người đàn ông kia thấy Lâm Tịch chỉ có một mình, hơn nữa trong tay ngoại trừ gói hàng kia thì chỉ có một cây gậy gỗ vót nhọn, vẻ mặt liền nhẹ nhõm một chút, bởi vì vũ khí của anh ta là một con dao phay.
Lâm Tịch nhìn vẻ mặt của người này, làm sao không đoán được ý đồ của anh ta chứ? Thản nhiên từ chối: "Không cần."
"Đừng tuyệt tình như vậy, cô là người đầu tiên tôi gặp được, đã gặp chính là có duyên nha.." Người đàn ông vừa nói vừa đi mấy bước về phía trước.
Lâm Tịch đặt gậy gỗ trước người, vẻ mặt băng lãnh không có một tia biểu cảm: "Bước thêm một bước nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
"Mỹ nữ, cô như vậy sẽ không tốt, coi như không tổ đội, chuyện cũ nói rằng gặp mặt phân một nửa, một mình cô độc chiếm một phần không tốt lắm đâu." Người đàn ông cười hì hì chậm rãi tiến về phía trước như cũ, dao phay trong tay cũng không có buông xuống, rõ ràng không có ý tốt.
Lâm Tịch đang muốn vung gậy gỗ lên đánh người đàn ông kia, một cô gái có làn da trắng và đôi mắt to đi tới từ đằng sau thân cây, ngơ ngác hỏi: "Chị Băng Băng, làm sao vậy?"
"Đưa liềm cho tôi!" Lâm Tịch lạnh giọng nói.
Người đàn ông thấy đột nhiên lại xuất hiện một cô gái, sợ hết hồn, hiển nhiên không còn dám tiếp tục tới gần, nghe thấy Lâm Tịch muốn liềm, trong lúc ấy sắc mặt liền khó coi.
Giang Bội Linh nghe lời đưa lưỡi liềm, người đàn ông kia vừa nhìn, quả nhiên người ta cũng có vũ khí sắc bén, đoán chừng dao phay của mình còn chưa tới gần đã bị người ta chém trước, hơn nữa hai so với một, về nhân số anh ta cũng không có ưu thế. Nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của cô gái này, chắc chắn không phải là người dễ trêu chọc, hai tay giơ lên cao: "Đừng, đừng, đừng, thế này tổn thương hòa khí rất nhiều." Người đàn ông giơ hai tay lên cao, chậm rãi lui về phía sau: "Tôi đi, tôi đi là được, thật ra chỉ muốn làm bạn đồng hành với các người, thật sự không có ý gì khác."
Anh ta vừa cười đùa tí tửng vừa lui về phía sau, Lâm Tịch cũng không có ý đuổi theo, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện tiết kiệm thể lực.
Giang Bội Linh cũng không nhận ra nguy hiểm vừa rồi, nói: "Chị Băng Băng, tại sao không đi cùng anh ta, có một người đàn ông, tăng thêm can đảm một chút cũng tốt nha."
"Cô đã từng thấy ai mang theo dao phay yêu cầu tổ đội sao?" Đối mặt với một khuôn mặt tươi cười bất cẩn như thế, Lâm Tịch thiếu chút nữa quỳ xuống.
Dường như Giang Bội Linh mới nhớ tới tình hình vừa rồi, giật mình nói: "Chị không nói em còn thật sự không có chú ý! May mắn có chị ở đây, nếu không em đã bị anh ta lừa rồi."
Lâm Tịch:.
Đã kết thúc quá trình tiếp tế thức ăn, đoán chừng cũng đã qua buổi trưa, nơi này căn bản không nhìn thấy mặt trời, ánh sáng không có thay đổi gì quá lớn, chỉ có buổi sáng tia sáng còn sáng ngời một chút, những thời gian khác vẫn luôn tương đối âm u.
Không khí càng ngày càng ẩm ướt, mọi thứ đều nhờn và dính ngượng ngùng, giống như cảm giác đến ngày đèn đỏ.
Lâm Tịch cẩn thận mở bọc ra, bên trong là hai bình nước khoáng, một bao lương khô. Hơn nữa còn có bất ngờ ngoài ý muốn, vậy mà còn có một cái bật lửa!
Lâm Tịch cảm thấy đây nhất định là đền bù cho hai món vũ khí hiếm thấy của mình, được rồi, Thượng Đế, chúc đại gia ngươi khỏe mạnh trường thọ.
Hai người cầm nước khoáng của mình, mỗi người ăn xong một miếng bánh quy, loại cảm giác hoảng hốt đó đã đỡ hơn nhiều. Lâm Tịch rất cẩn thận gấp gọn và giữ lại bao giấy dầu, nói không chừng lúc nào đó có thể sử dụng đấy, dù sao cũng không thấm nước.
Đầu tiên hai người trải lá rất dày dưới gốc cây để phòng ngừa hơi ẩm nhập vào cơ thể, lại trải lên rất nhiều cỏ khô và lá cây mềm mại ở phía trên, một cái giường tạm thời đã hoàn thành.
Dù sao đã kết thúc việc đưa thức ăn vào buổi trưa, nơi ở tạm cũng đã chuẩn bị xong, hai người dứt khoát nghỉ ngơi tại chỗ, không còn đi loạn khắp nơi. Lâm Tịch nói với Giang Bội Linh tranh thủ thời gian đi ngủ vào lúc này, bởi vì hai người phải thay phiên gác đêm vào buổi tối, ở trong rừng rậm kín không kẽ hở này, ai biết nơi nào sẽ có những nguy hiểm tiềm ẩn chứ.
Giang Bội Linh khéo léo gật đầu nằm ngủ.
Lâm Tịch tranh thủ thời gian tu tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Mười hai kinh mạch là cô sử dụng thân thể Vũ Đồng đả thông, quả thật thân thể đó quá kém, sau khi cô luyện tập gần chín tháng, vẫn phải nhờ các loại thuốc mới khó khăn lắm đả thông mười hai kinh mạch. Mà đổi sang thân thể này, cô chỉ vận chuyển theo tâm pháp một buổi tối, lại rất dễ dàng đả thông mười hai kinh mạch, Lâm Tịch cảm thấy, đại khái có thể giống với kỹ năng, cô đã đả thông một chút, thì có thể trực tiếp tiếp tục như cũ, Lâm Tịch âm thầm may mắn.
Hiện tại cô đã bắt đầu thử đả thông thủ tam âm*. Cô điều động luồng nhiệt trong đan điền chậm rãi đánh thẳng vào kinh mạch, cảm giác đau đớn khi đánh thẳng vào kinh mạch này so với nỗi đau của cô lúc trước, quả thật không khác cảm giác bị kiến cắn một cái là mấy, chẳng qua không có những dược thảo bổ sung khí huyết kia, tiến độ tương đối chậm chạp.
*Thủ tam âm: Ba đường kinh âm trong cánh tay, thuộc lý, dẫn chân khí từ ngực vào tay, bao gồm: Thủ thái âm phế, thủ quyết âm tâm bào, thủ thiếu tâm âm.
Buổi tối, may mắn không đến lần nữa, hai người nghe tiếng máy bay trực thăng liền bắt đầu ở tìm kiếm xung quanh, đều không thu hoạch được gì. Cũng không tính là không có gì thu hoạch, Giang Bội Linh mang về hai người.
Cô ta gặp hai người cùng khoang là Chu Hiểu Lan và Lưu Thiến ở trên đường.
So sánh với họ, tổ này của Chu Hiểu Lan rất chật vật.
Vũ khí của Lưu Thiến cũng không tệ, một khẩu súng lục bán tự động K-54, nhưng đáng tiếc không biết cách dùng, lúc cô ấy có khẩu súng này mơ hồ có một số hình ảnh trong đầu, như thế nào nhắm chuẩn, như thế nào nhắm bắn, nhưng hiện tại cô không thể nhớ kỹ không nhiều lắm. Vì vậy khẩu súng này còn không có tác dụng bằng cây gậy của Lâm Tịch.
Sau đó cô ấy bị cắn bởi thứ gì không xác định từ trong bụi cỏ, cô sợ hãi đến nỗi vội vàng lui ra ngoài và chạy lung tung, lúc này, cô ấy gặp Chu Hiểu Lan.