Edit: Jess93Hai người lại nhận một quả trứng gà, trông thấy dáng vẻ bọn họ vẫn muốn vùng vẫy giãy chết, trong mắt Tào Vân lóe lên một tia xem thường.
Cô ta vừa duy trì tư thái thanh tao lịch sự, vừa khẩn trương quan sát số điểm đám người đạt được trêи sân đập lúa, chỉ cần tên người mới thứ nhất đếm ngược kia đừng tiếp tục vận chuyển trứng gà vào nữa, trêи cơ bản việc này đã thành công.
Toàn bộ một trăm vạn này đều thuộc về một mình Tào Vân cô ta, không cần bị công ty bóc lột, không cần làm lợi cho người đại diện.
Cô ta chuẩn bị lấy được số tiền này sau đó làm phẫu thuật gọt xương, cằm cô ta hơi tròn, dưới ống kính rất dễ khiến cho người ta cảm thấy béo một chút.
Đang đắc ý tính toán, đột nhiên truyền đến một tràng thốt lên, Tào Vân nhỏ giọng mắng thầm: "Là ai trứng nát? Kêu kêu quát quát, đáng ghét.
"Kết quả, vậy mà là Tây Lăng Mặc bọn họ gây ra.
Tào Vân vừa vặn trông thấy Tây Lăng Mặc một tay ôm trợ lý kia, hơi nghiêng đầu, hai người mặt đối mặt dùng cái trán nâng trứng gà, nhìn rất giống trợ lý ngồi trêи cánh tay anh ta, Tây Lăng Mặc thế mà mặt không đổi sắc, còn có thể nhàn nhã dùng ánh mắt còn lại nhìn đường thuận lợi đem một quả trứng gà bỏ vào trong sọt.
Thêm một điểm!Hầu như đối với những người đã hết hi vọng vận chuyển trứng gà vào sọt đều bị một màn này rung động, ngồi trêи cánh tay làm ghế dựa, hàm lượng kỹ thuật này tuyệt đối cao hơn ôm Công chúa.
Thợ quay phim nhanh chóng đi theo.
Không thể không nói, góc nghiêng của Tây Lăng Mặc thực sự quá hoàn mỹ, da thịt trắng nõn đến mức khiến con gái đều hổ thẹn phối hợp với đôi mắt sâu cùng hàng mi dài rung động như cánh bướm, như minh châu sáng ngời ở bên cạnh.
Với góc nghiêng gương mặt như tranh vẽ và dáng người thẳng tắp, anh ta dùng tư thế nâng tạ nửa ôm trợ lý nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ngay ngắn trêи đó, trán chạm trán, giống như tình nhân đang thì thầm với nhau.
Nếu như xem nhẹ quả trứng gà chướng mắt ở giữa và bước chân không nhanh không chậm của Tây Lăng Mặc, hình tượng này quả thực quá ngọt ngào.
Trong chớp nhoáng này đừng nói quần chúng vây xem bên ngoài sân, ngay cả mấy nữ diễn viên bên trong sân đều ao ước người ngồi trêи cánh tay Tây Lăng Mặc chính là mình.
Ánh mắt Lạc Vĩnh Thịnh lóe lên, lông mày cau lại, một lát sau lại khôi phục bộ dáng tự tin của siêu sao tuyến một, chẳng qua nụ cười bên môi có chút lạnh lẽo.
Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, Tào Vân cứ như vậy trơ mắt nhìn Tây Lăng Mặc duy trì một cái tư thế, vận chuyển bốn quả trứng gà liên tiếp, trở thành đội gần với Lạc Vĩnh Thịnh.
Nghĩ đến lều vải đã bố trí tốt trước đó, sắc mặt Tào Vân lập tức thay đổi, cô ta muốn thông báo cho nhân viên đi bố trí một lần nữa, phát hiện chẳng biết lúc nào, người nhân viên tổ công tác ban đầu phụ trách phát trứng gà đã đổi thành người khác.
"Không còn kịp rồi.
.
"Dù sao người nào vào ở tính người đó xui xẻo, đến lúc đó đừng trách cô ta.
Vị trí thứ nhất đếm ngược vẫn là người mới kia, mà bây giờ thứ hai đếm ngược lại đổi thành mượt mà đẫy đà Tôn Gia Lỵ.
Người chủ trì lại nói thêm mấy câu, cũng thông báo cho mọi người thức dậy vào sáu giờ sáng ngày mai, tiếp tục ghi hình các khâu phía sau.
Sau đó Triệu đạo diễn và hai phó đạo diễn cùng với hai biên kịch tìm lều vải của họ để nghỉ ngơi, tất cả mọi người giày vò một ngày, đều rất mệt mỏi, rất nhanh tiến vào lều vải thuộc về chính mình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Tào Vân nghĩ đến buổi tối hôm nay coi như bọn họ gặp may tránh khỏi, ngày mai cô ta vẫn còn có cơ hội, chẳng qua Tôn Gia Lỵ vốn là tuyến năm, qua đêm nay chỉ sợ không còn mặt mũi gặp người.
Tào Vân lăn qua lộn lại ngủ không được, cô ta đang chờ đợi động tĩnh bên phía Tôn Gia Lỵ, thật ra Tào Vân vốn có cơ hội tiến vào lều vải Tôn Gia Lỵ, hơn nữa có thể lấy ra những vật kia, nhưng mà.
.
Nghĩ đến lúc trước cô gái này đã từng nói năng lỗ mãng với mình, Tào Vân nhe răng cười một tiếng: "Cô xứng đáng!"Cô ta đợi trái đợi phải, nhưng toàn bộ sân đập lúa đều im ắng, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu vang ở nơi xa thì không có bất kỳ dị thường gì.
Cơn buồn ngủ dần dần đánh tới, Tào Vân liếc nhìn trợ lý đã tiến vào mộng đẹp, ngáp một cái, khép hai mắt lại.
Hơn một giờ khuya, đám người đang ngủ say đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai liên tiếp không ngừng của phụ nữ, tất cả đều vội vàng lao ra khỏi lều vải của mình, trông thấy nữ diễn viên Tào Vân không ngừng vỗ thân thể của mình, hơn nữa vẫn đang xé rách quần áo trêи người.
Trợ lý cô ta dường như bị sợ choáng váng, cô ta đứng ngơ ngác nhìn Tào Vân giống như bà điên đang không ngừng đập thân thể, xé rách quần áo đã không còn thừa mấy ở bên cạnh.
Rốt cuộc có người trông thấy, trêи người Tào Vân dường như có rất nhiều con kiến đang bò, mà cô ta đập chính là những vật nhỏ này.
Trêи người Tào Vân chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭót, cô ta đi chân trần, liên tục nhảy lên, lại đem bàn tay run rẩy luồn vào trong áo ngực, miệng khàn giọng la lên, đâu còn dáng vẻ đoan trang như ban ngày?Những con kiến nhỏ màu đen bò đầy người cô ta không khỏi khiến tất cả mọi người cảm thấy trêи người ngứa ngáy một hồi, thậm chí có người bắt đầu não bổ kiến ăn thịt người.
Phải biết, kiến cắn người cũng rất đau.
Tào Vân rốt cuộc thét chói tai giật xuống áo ngực của mình, Lâm Tịch bảo Tây Lăng Mặc xoay người sang chỗ khác, bởi vì cô trông thấy có người ẩn trong đám người đang mở camera quay lại.
Mà trong lúc mọi người trông thấy đồ vật trong áo ngực Tào Vân, có người cũng kinh sợ kêu to lên.
Chẳng trách Tào Vân vẫn luôn xé quần áo trêи người mình, chẳng trách cô ta bị dọa thành như vậy.
Trêи lồng ngực cô ta đang có một con rết dài hơn mười mấy centimet nhúc nhích mà động, nhặt ăn con kiến trêи người Tào Vân!Triệu đạo diễn cuối cùng tìm về lý trí, bảo hai nữ nhân viên công tác cầm quần áo che khuất thân thể Tào Vân, đồng thời giúp cô ta dọn dẹp con kiến còn sót lại trêи người.
Người phụ trách tổ công tác hoảng hốt giải thích: "Đây là điều không có khả năng, toàn bộ sân đập lúa cùng với gần đây, chúng tôi đều phun thuốc trừ sâu vào hai ngày trước, hơn nữa trước khi dựng lều còn rắc rất nhiều thuốc đuổi côn trùng, tuyệt không có khả năng này!"Tào Vân đã triệt để sụp đổ, nước mắt chảy ngang trêи mặt, kêu to: "Thật nhiều.
.
Thật nhiều, trong lều vải còn có.
.
Thật nhiều!"Mấy người phụ trách an ninh đi vào trong lều vải, quả nhiên trêи một cái giường xốc xếch trông thấy có rất nhiều con kiến vẫn đang bò qua bò lại, không hề sợ những người to lớn như bọn họ.
Dưới ánh sáng mạnh của đèn LED, bọn họ thật đúng là tìm được mấy con rết lớn và bọ cạp không kịp chạy trốn.
Tào Vân nói cái gì cũng không chịu lại trở về lều vải ban đầu, mà trong lều vải lớn tổ công tác dựng lên lại chất đầy hành lý của mọi người và đạo cụ tổ tiết mục cùng một vài thứ, Triệu đạo diễn nghĩ một lát, nói với Lạc Vĩnh Thịnh: "Vĩnh Thịnh, chỉ có lều cậu rộng rãi nhất, đành phải đi lều vải của cậu rồi.
"Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng đừng nghĩ ngủ, lại nói, ai còn dám một mình trở về lều vải? Các thành viên tham gia tiết mục cùng với mấy người chủ yếu phụ trách tổ tiết mục đều đi tới lều vải lớn của Lạc Vĩnh Thịnh.
Tào Vân chỉ mặc một cái áo thun không vừa vặn, trêи làn da trần trụi ở bên ngoài đều là các loại vết thương to to nhỏ nhỏ cùng chấm đỏ, nhìn thấy mà ghê.
Lạc Vĩnh Thịnh nhìn tình huống của cô ta một chút, nhíu mày nói: "Con kiến cắn bị thương nhiều nhất chính là chấm đỏ, những vết thương tương đối lớn kia, cũng đều là con rết và bọ cạp tạo thành, trước kia chúng tôi từng đi quay phim ở ʍôиɠ Cổ, đã từng có người bị con rết cắn bị thương.
"Tào Vân đã khôi phục thần trí, đột nhiên thô bạo tát trợ lý của mình một bạt tai: "Cô ta nói, có phải là cô hại tôi hay không?"Trợ lý không có đề phòng cô ta vậy mà lại động thủ với chính mình, sau khi cứng rắn chịu một bạt tai, khóc nói: "Chị Vân, em.
.
Em làm sao lại đi hại chị?""Vậy tại sao những con kiến và côn trùng kia chỉ cắn tôi?" Tào Vân sắc mặt tái xanh, nhớ lại giây phút bừng tỉnh bởi vì bị đau đớn, trông thấy trêи người trêи đùi thậm chí trêи mặt mình đều có những côn trùng nhiều chân khiến người kinh hãi lại buồn nôn kia, cô ta vẫn không rét mà run, giống như những vật kia đang bò đầy thân thể mình.
Đám người bị cô ta hỏi một câu này, cũng bất giác nhìn về phía trợ lý, quả nhiên, trêи người cô ta không có một chút vết thương nào!.
Danh Sách Chương: