Bà nội mi!
Lâm Tịch xụ mặt, nàng phải làm thế nào mới có thể ngăn cản hệ thống nhận được những thứ này?
Đang sầu não, chỉ nghe thấy cung nữ tên là Vãn Thúy vừa mới thoa thuốc cho nàng lớn tiếng nói: "Nô tỳ tham kiến Ngưng Quý nhân."
Ngưng Quý nhân dĩ nhiên là biểu tỷ tốt của nàng, chính là người mang theo hệ thống đoạt bảo kia.
Lâm Tịch từng gặp những linh hồn tà đạo trùng sinh và xuyên qua, những người kia giống như nàng, chỉ là biết hướng đi trước đó của cốt truyện hoặc là biết nhiều hơn người khác một vài thứ mà thôi.
Nhưng loại mang theo hệ thống này, nàng thật sự không biết hệ thống kia ngoại trừ những chức năng An Ngưng Tuyết khoe khoang với người ủy thác thì còn năng lực gì không muốn cho người khác biết hay không.
Lâm Tịch sợ hệ thống kia phát hiện, thế là thu hồi tinh thần lực và ngũ thức, tận lực làm giống như bình thường.
Mỗi lần giúp An Ngưng Tuyết can thiệp vào, cuối cùng không may đều là Lãnh Ký Du.
Hoàng đế sẽ giả vờ giả vịt an ủi một chút, nhưng chưa bao giờ thực sự làm chỗ dựa giúp người ủy thác, mà An Ngưng Tuyết thì tới an ủi khóc lóc kể lể một phen, thuận tiện xúi giục gia tăng mâu thuẫn giữa Lãnh Ký Du và Trình Quý phi.
Được rồi, biết ngài đến làm gì rồi, mời ngài bắt đầu biểu diễn!
"Biểu muội, đều là ta không tốt, lần này liên lụy đến ngươi."
Lâm Tịch trợn mắt trắng, biết ngay!
An Ngưng Tuyết, người cũng như tên, da trắng nõn nà, má đào tuyết cơ, một bộ váy dài trắng thuần, chỉ có vài nhánh hoa sen thanh nhã tô điểm ở váy và ống tay áo, cả người quả thật tao nhã như nước phù dung.
Lâm Tịch cảm thấy chắc hẳn hệ thống kia đã chỉnh sửa một chút cho nàng ta, bởi vì ở trong trí nhớ người ủy thác, tư sắc của An Ngưng Tuyết chỉ có thể coi là trung phẩm, cũng không có thanh lệ thoát tục, khiến người khó quên như vậy.
Lâm Tịch đưa gương mặt sưng to tới gần: "Biểu tỷ, ngươi xem một chút có phải sưng lên rất khó coi hay không?"
An Ngưng Tuyết lập tức lúng túng, cảm thấy hôm nay Lãnh Ký Du có chút khác thường.
Lúc trước mỗi lần đều giả bộ kiên cường, ngược lại còn an ủi nàng ta, sớm muộn phải cho Trình Quý phi đẹp mắt, nói những lời như nàng ta sao có thể là đối thủ của ta, sau đó nuốt máu và nước mắt vào trong, tuyệt đối không chịu lộ ra tổn thương của mình.
An Ngưng Tuyết vốn đã chuẩn bị bắt đầu khóc lóc kể lể về uất ức của mình, lúc này đành phải đổi những lời kịch đã chuẩn bị sẵn.
"Trình Quý phi đúng là quá phận, biểu muội ngươi cũng là tứ phi, dựa vào cái gì nàng ta dám phạt ngươi?" An Ngưng Tuyết giống như đang bất bình thay biểu muội nhà mình, thật ra là đang đổ thêm dầu vào lửa, châm ngòi ly gián.
Đi đi, xé hông đi, giết hại lẫn nhau đi!
Lâm Tịch thong thả thở dài: "Nàng ta là người đứng đầu bốn phi, ta quả thật không nên công khai chống đối nàng ta. Vốn dĩ ta cảm thấy trong những thứ Hoàng Thượng ban tặng, vật trang trí bằng san hô dưới biển sâu kia là tốt nhất, cho nên Hoàng Thượng hỏi ta có thể đem ngọc Phật ban thưởng cho ngươi hay không, ta nói có thể. Ôi, ai biết Hoàng Thượng vậy mà đã đồng ý với nàng ta! Vốn dĩ nên đánh ta."
Bên trong cốt truyện chẳng những ngọc Phật cho An Ngưng Tuyết, vì an ủi người ủy thác bị đánh, Sở Dịch còn đem vật trang trí bằng san hô kia ban cho Lãnh Ký Du.
Lãnh Ký Du bị vả miệng một phen đổi lấy vật trang trí bằng san hô chưa tới hai ngày, bị An Ngưng Tuyết giả vờ đến chơi lúc Hoàng đế ở đó nhìn thấy, vẫn luôn than thở hóa ra vật trang trí san hô này bày ở Đa Bảo Các lại đẹp như vậy!
Hoàng đế thấy bộ dáng của nàng ta như vậy, thế là nói, nếu ngươi thích liền đưa ngươi, trẫm lại thay vật khác cho Thục phi là được, các ngươi vốn là tỷ muội, Thục phi nhất định sẽ không để ý.
Lâm Tịch đương nhiên hiểu rõ, phàm là thứ An Ngưng Tuyết muốn, đều là đồ vật mang theo linh tính phù hợp tiêu chuẩn của hệ thống đoạt bảo.
Đương nhiên, nghe nói san hô này đến từ biển sâu của đất nước Phật giáo nào đó, cực kì trân quý.
San hô chính là một trong thất bảo.
Từ xưa đến nay, Đông, Tây phương đều xem nó như vật cát tường, mang theo trong thời gian dài, nghe nói có thể tiêu tai trừ ách, gia tăng trí thông minh cho con người, trẻ con mang theo thì xương cốt có thể kiên cường dẻo dai.
"Ôi!" Lâm Tịch yếu ớt thở dài, trên mặt viết hối hận: "Còn không biết ngày mai nàng ta sẽ phát tác với ta như thế nào đây?"
Nghe xong Lâm Tịch nói như vậy, trong đôi mắt trong suốt của An Ngưng Tuyết chứa đầy nước mắt: "Trách ta, đều tại ta, biểu muội, nếu không ta lấy ngọc Phật kia ra, chúng ta trả cho Trình Quý phi đi, nàng ta thu ngọc Phật tự nhiên sẽ không trách ngươi nữa."
"Được, cũng không cần ngươi tự mình đi lấy, ta phái người tới lấy là được." Lâm Tịch giả vờ hồi lâu chính là chờ câu này.
"Vãn Thúy, ngươi phái mấy người đắc lực đến chỗ biểu tỷ lấy ngọc Phật về đây, biểu tỷ nói phải trả lại cho Trình Quý phi." Mây đen trên mặt Lâm Tịch biến mất, thành khẩn nhìn An Ngưng Tuyết bắt đầu đen mặt: "Ngươi chính là biểu tỷ tốt của ta! Ta biết ngay ngươi không nỡ để biểu muội chịu uất ức!"
"Ta còn tưởng rằng ngươi không nỡ từ bỏ khối ngọc Phật kia đấy, biểu tỷ ngươi thật tốt."
Đúng là không nỡ!
An Ngưng Tuyết hận không thể vả cho mình một bạt tai, ai bảo ngươi lắm miệng!
Không biết hiện tại nàng ta thu hồi lời nói vừa rồi còn kịp không?
Trong đầu, hệ thống đã nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi trả lại làm gì? Ta chỉ cần hấp thu năng lượng bên trong, đã có thể giúp ngươi giải khóa << Mị cốt thiên thành >>, không có một người nam nhân có thể chống cự được nó! Ngu xuẩn!"
Hệ thống nhảy nhót lung lung, giờ khắc này An Ngưng Tuyết đặc biệt muốn cắn đầu lưỡi chính mình.
Bây giờ nàng ta đã đạt được ba loại phần thưởng, thay đổi làn da thô ráp, tình trạng mụn trải rộng trên cánh tay và đùi, chỉnh sửa ngũ quan, người quen thuộc nhất cũng sẽ không phát hiện được, sẽ chỉ cảm thấy nàng ta trở nên càng ngày càng xinh đẹp.
Bây giờ mặc dù nàng ta khiến Hoàng Thượng xem nàng ta thành tri kỷ, đồng thời bắt đầu bố cục khiến hai phi tử vốn không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng kia càng thêm như nước với lửa, nhưng còn chưa nhận được toàn bộ tình cảm thật lòng của Sở Dịch, trở thành người yêu duy nhất của hắn ta.
Có thể thêm một phần ban thưởng sẽ giúp nàng ta có thêm đảm bảo trong việc hoàn thành nhiệm vụ.
Nhớ đến thế giới trước nàng ta và hệ thống chỉ có thể trà trộn trong nhà thương nhân, gian nan hấp thụ linh khí trong những ngọc thạch kia, tốt xấu sau khi thăng cấp bọn họ đã có thể trà trộn vào hoàng cung.
Hệ thống nói một khi nàng ta quen thuộc làm nhiệm vụ như vậy, về sau sẽ càng ngày càng tốt, thậm chí có thể đến một ít thế giới tu tiên, nơi đó có bảo bối ở khắp nơi.
An Ngưng Tuyết vẫn không cam lòng, trong mắt lóe lên ánh sáng khao khát: "Biểu muội, thật ra ngọc Phật kia.."
Lâm Tịch vung tay lên: "Biểu tỷ, ngươi không cần nói. Ta biết, ngươi làm người rất cao ngạo, căn bản cũng không để ý những tục vật này, nếu như không phải Hoàng Thượng một hai phải ban cho ngươi, ngươi căn bản cũng không thèm. Ta hiểu!"
Mẹ nó!
Có thể vui vẻ trò chuyện hay không?
"Biểu tỷ, có phải ngươi có lời muốn nói hay không?" Lâm Tịch mắt hạnh trợn lên.
Lời nói đều bị ngươi nói, ta còn có thể nói cái gì?
"Ý ta là, vẫn là biểu muội ngươi hiểu ta, a a a a."
Trơ mắt nhìn ngọc Phật tới tay lại bị nâng đi, An Ngưng Tuyết cảm giác lá gan đau, ánh mắt không ngừng trồi lên trượt xuống nhìn về phía ngọc Phật kia.
Lâm Tịch âm thầm nhe răng, xem đi, nhìn xem lại không thu phí.
An Ngưng Tuyết ngồi thật lâu, chỉ cần trong câu chuyện muốn nhắc tới khối ngọc Phật kia, Lâm Tịch sẽ lập tức lái sang chuyện khác, khiến An Ngưng Tuyết giận đến mức suýt nữa nổ tung tại chỗ.
Lâm Tịch thấy nàng ta vẫn luôn đánh giá khối ngọc Phật kia, thế là tỏ vẻ rất hiểu chuyện nói: "Biểu tỷ, có phải tục vật cỡ này đặt ở trước mắt, ngươi cũng không muốn nói chuyện với ta hay không?"
Không đợi An Ngưng Tuyết trả lời, Lâm Tịch phân phó nói: "Vãn Thúy, đem đồ vật khiến người bực mình kia ném phòng kho rồi khóa lại, nếu như lại để cho biểu tỷ trông thấy vật chướng mắt này, cẩn thận da của ngươi!"