Sau đó cô bé hỏi Tiểu Bảo nói, có phải mỗi ngày ăn ở cùng một chỗ hay không, Tiểu Bảo gật đầu nói phải, cô bé lại cẩn thận nói rất nhiều thông tin về Vương gia, bao gồm tên và tướng mạo mẹ Tiểu Bảo.
Giáo viên nhà trẻ thấy đây là một cô bé thiên chân khả ái, hơn nữa quần áo gọn gàng sạch sẽ, vừa nhìn chính là người trong sạch, các giáo viên mới yên tâm cho cô bé đón Vương Tiểu Bảo.
Huống hồ, dáng vẻ Vương Tiểu Bảo quả thật rất quen thuộc cô bé kia.
Có thể không quen sao?
Người Vương gia khóc không ra nước mắt.
Buổi sáng mới đưa tiễn tôn ôn thần này, buổi tối liền làm ra chuyện yêu thiêu thân này.
Vu Tinh Tinh vừa khóc vừa nói: "Còn chờ cái gì, mau báo cảnh sát đi, trong nhà trẻ có video, có giáo viên làm chứng, nó chạy không thoát!"
Vương Kim Sơn đen mặt nói: "Báo cảnh sát cái gì? Để cảnh sát đến bắt cha sao?"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Liêu Hà cảm giác một hồi phập phồng không yên.
Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện bực mình, bà ta luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, bước chân phù phiếm, có đôi khi sẽ còn nôn khan.
Đều là Tiểu Thúy đáng chết, mẹ nó, đời trước Vương gia thiếu nó cái gì rồi? Phải giày vò bọn họ như vậy.
Sắc mặt Vương Kiến tái xanh: "Cha, vậy cha nói con làm sao bây giờ? Báo cảnh sát lại không được, trong biển người mênh mông này, muốn tìm một người còn khó hơn mò kim đáy biển!"
"Nó không thiếu tiền, cho nên nó bắt cóc Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không vì bán lấy tiền." Đối với giá cả buôn bán trẻ em, Vương Kim Sơn rõ ràng.
Vương Kim Sơn bắt đầu phân tích: "Không có gì hơn hai mục đích, một là dùng Tiểu Bảo dọa dẫm, hai là trả thù chúng ta."
"Nó trả thù còn chưa đủ sao, mỗi ngày đem lão nương lăn qua lăn lại sắp ra phân, một bữa ba quả chuối tiêu, ăn mỗi ngày, buổi tối còn phải uống thứ đồ chơi như thuốc đông y kia, uống đến mức tôi ngủ không yên, tôi còn muốn trả thù nó đấy!"
Liêu Hà nhớ tới những khổ sở phải chịu liền hận đến nghiến răng, nghĩ tới con nhóc chết tiệt kia, ngón tay đã từng bị nó bẻ gãy lại mơ hồ truyền đến đau đớn.
Vu Tinh Tinh liếc mắt nhìn Liêu Hà, người mẹ chồng này chính là như vậy, miệng đầy lời thô tục, ánh mắt thiển cận, gặp chuyện ngoại trừ càu nhàu thì không có tác dụng gì.
Trong mắt Vu Tinh Tinh hàm chứa nước mắt nhìn về phía Vương Kim Sơn: "Cha, chúng ta không phải đã đưa tiền cho nó sao? Nó còn có gì không hài lòng, còn muốn báo thù gì nữa?"
"Ngẫm lại lúc trước mấy người đã đối xử với nó như thế nào?"
Vu Tinh Tinh nhớ tới những lần Vương Vân ngược đánh Tiểu Thúy, sau đó chính mình và mẹ chồng phát hiện hai người đàn ông trong nhà đều bị nó dụ dỗ, không có việc gì liền dùng kim đâm nó, giữa mùa đông bắt nó đi chân trần đứng trên mặt đất băng lãnh..
Cô ta bất tri bất giác đem hình ảnh biến thành Tiểu Bảo bị kim đâm và ngược đánh, mỗi ngày ăn cơm thừa, nằm trên mặt đất, tuổi còn nhỏ đã phải làm việc cả ngày, không nghe lời liền đánh, nghĩ đến tâm can bảo bối chính mình nuông chiều từ bé cũng bị người ta đối xử như thế, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm sẽ bị đói đến da bọc xương, nước mắt Vu Tinh Tinh đổ ào ào trượt xuống.
Không thể!
Tuyệt đối không thể!
Cô ta quỳ xuống bò qua, cô ta biết từ trước đến nay cha chồng luôn là người có nhiều chủ ý nhất: "Cha, mau cứu Tiểu Bảo, mau cứu Tiểu Bảo, đó là cháu trai ruột của cha đấy!"
Vương Kim Sơn gọi Vương Vân: "Bảo Tào Dương vận dụng một chút nhân mạch nhà bọn họ, hỗ trợ tìm một chút đi."
Hai ngày nay Vương Vân thực sự không thoải mái, mê man, toàn thân sưng vù, không còn chút sức lực nào, cô ta cảm thấy có thể bởi vì Tiểu Bảo mất tích, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi không tốt.
Bởi vì bọn họ cũng không có ảnh chụp Tiểu Thúy, chỉ có thể đem ảnh chụp Tiểu Bảo đưa cho Tào Dương.
Trong lòng Vu Tinh Tinh vô cùng bối rối, luôn cảm thấy không thể tìm được Tiểu Bảo.
Vương Kiến cũng một mặt sưng vù, ngây người nhìn Vương Kim Sơn.
Vương Kim Sơn mặt âm trầm, thở dài một cái: "Chờ đã, chỉ có thể chờ đợi, chắc chắn nó sẽ liên hệ chúng ta."
Một đêm không ngủ, toàn bộ người Vương gia đều đợi cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, Vu Tinh Tinh buồn bã ỉu xìu làm cơm, mọi người ăn qua loa một chút, sắc mặt đám người cũng không quá đẹp mắt.
Ngày thường đều không cảm thấy, bây giờ đột nhiên thiếu đi tiếng cười nói của Vương Tiểu Bảo, bóng dáng nho nhỏ chạy khắp nơi, cái nhà này đột nhiên trở nên trống trải, xe hơi điều khiển, đồ chơi ngổn ngang lộn xộn vứt khắp nơi, nhưng lại không biết chủ nhân của bọn chúng ở đâu, tăng thêm mấy phần thê lương.
Ngày thứ ba..
Ngày thứ tư..
Liên tục mấy ngày trắng đêm không ngủ, làm sắc mặt người Vương gia đều xám xịt, Vương Vân đi theo Tào Dương lái xe chẳng có mục đích tìm kiếm.
Phát wechat, phát truyền đơn, biện pháp có thể nghĩ đến đều đã nghĩ đến, nhưng Tiểu Bảo vẫn bặt vô âm tín.
Tào Dương đề nghị trực tiếp báo cảnh sát, Tiểu Bảo đã năm tuổi, trong thời gian ngắn diện mạo sẽ thay đổi một ít đối lập với hình ảnh lúc nhỏ, bây giờ không thừa dịp nhanh chóng tìm kiếm, về sau độ khó càng lớn hơn.
Nhưng đề nghị của Tào Dương lại bị toàn bộ người Vương gia phản đối.
Tào Dương:.
Qua một tuần lễ, Vương Kim Sơn mới nhận được tin nhắn của Lâm Tịch: "Muốn cháu trai ông bình an về nhà, gửi mười vạn vào tài khoản 0122? 0142? 1000? 08XX."
Vương Kim Sơn nhanh chóng trả lời tin nhắn đối phương: "Làm sao tao biết gửi tiền xong mày sẽ trả lại Tiểu Bảo cho chúng tao?"
Đối phương trả lời: "Hôm nay tiền không tới tài khoản, ngày mai gửi lại một bàn tay của cháu ông, coi như an ủi."
Lúc ấy Vu Tinh Tinh liền hôn mê bất tỉnh.
Vương Kiến cũng sắp quỳ xuống cho Vương Kim Sơn, bây giờ cũng chỉ đành ngựa chết chữa như ngựa sống.
Tiền quả thật gửi tới, nhưng đối phương lại không có tin tức.
Kế tiếp lại là một số điện thoại lạ hoắc, vẫn như cũ là muốn mười vạn, không cho sẽ lập tức nhận được một khí quan nào đó của Vương Tiểu Bảo.
Vương Kim Sơn không muốn lại tiêu tiền uổng phí như thế này, nhưng lại không chịu nổi con trai con dâu không ngừng cầu xin, Vương Tiểu Bảo thiên chân khả ái, coi như ông ta lại hung ác, cũng quả thật không nỡ để cháu trai thiếu cánh tay gãy cái chân, trở thành người tàn tật.
Nhìn tiền tiết kiệm đã không nhiều lắm, Vương Kim Sơn cắn răng lại dựa theo đối phương gửi tiền cho một tài khoản khác.
Lại là chờ đợi dài dằng dặc, cho đến khi đối phương vẫn như cũ yêu cầu gửi tiền lần thứ tư, Vương Kim Sơn rốt cuộc nổi giận rồi.
Ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương: "Quân tử ái tài, lấy chi có đạo*, mày như vậy là buộc chúng tao báo cảnh sát? Đến lúc đó mọi người cá chết lưới rách!"
*người quân tử coi trọng của cải, nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
Trả lời bọn họ, là tiếng máy bận sau khi cúp điện thoại.
Vương Vân cũng phản đối vẫn luôn mặc người chém giết, muốn gì cứ lấy như vậy, mở miệng cầu Tào Dương tìm ban ngành liên quan hỗ trợ.
Kết quả tra được điện thoại liên hệ bọn họ đều là của người không liên quan, chủ máy nói, là một cô gái mượn điện thoại bọn họ, chỉ gửi hai tin nhắn, một tin nhắn một trăm tệ.
Mà bốn tài khoản gửi tiền cũng tra ra được, lại là tài khoản gây quỹ cho bốn cơ quan từ thiện khác nhau để bảo hộ trẻ em tàn tật, trước mắt Vương Kim Sơn đột nhiên biến thành màu đen, đối phương căn bản không cần tiền của bọn họ.
Liêu Hà mắng to Tiểu Thúy quá thiếu đạo đức, hại người không lợi mình như vậy, thiên lôi đánh xuống.
Thái độ kỳ quái của Vương gia khi Vương Tiểu Bảo bị bắt cóc cộng thêm phương pháp xử lý kỳ lạ của bọn cướp rốt cuộc khiến Tào Dương nghi ngờ, bắt đầu tìm người điều tra bạn gái thướt tha văn nhã của mình.
Theo tiến triển của quá trình điều tra, sắc mặt Tào Dương cũng càng ngày càng không tốt, hóa ra, những điều Vương Vân nói với mình, ngoại trừ thành thị bọn họ ở trước khi đến thành phố HY là thật, còn lại đều không có một câu nào là thật.