Đuôi bụi có thể đạt tới mấy chục vạn cho đến mấy trăm vạn km, mà những sao chổi có thể tích lớn càng khủng bố hơn, thậm chí đường kính vượt qua mấy ngàn vạn km, có thể bao phủ toàn bộ tinh cầu.
Tuệ hạch và tinh cầu va chạm vào nhau trước, đuôi bụi và đuôi khí bao phủ phía ngoài ma sát và đốt cháy tầng khí quyển, phóng ra đại lượng vật chất không lường được, không có ai biết trong những khí thể gần như trong nháy mắt tràn ngập trên tinh cầu này bao gồm cái gì. Tóm lại, sau vụ nổ mạnh, vô luận là cơn nóng gay gắt hay là giá lạnh, vẫn có một phần nhân loại bởi vì phát sinh biến dị hoặc là đủ loại nguyên nhân còn sống sót trong trận thảm họa này.
Trong một tháng sau đó, mọi người sẽ trải qua các loại hỗn loạn.
Đám người may mắn còn sống sót chạy đến chợ, trung tâm thương mại, nhà kho, nhà máy đông lạnh vân vân, có đầu óc thì đến cục cảnh sát, trụ sở quân đội đi tìm súng ống đạn được.
Người mặc dù rời khỏi thức ăn nước uống không có cách nào sinh tồn, nhưng ngươi có thể cầm dao phay, súng ống đi cướp đoạt của người có bánh mì, ngươi đã từng gặp ai cầm một miếng thịt heo đi cướp thành công súng đạn của người khác?
Ba người Mạch gia tập trung tinh thần bắt đầu dẫn dắt cỗ nhiệt lưu kia di chuyển đến đầu kinh mạch đầu tiên, Minh Tử thì tu luyện tôi thể thuật.
Minh Tử có thể trực tiếp vào linh tuyền trong không gian ngâm tắm rèn luyện kinh mạch, cho nên hai mươi Đoạn Cẩm có chút vô dụng. Để thân thể trở nên mạnh mẽ tôi thể thuật ngược lại càng thêm thích hợp với con bé.
Tám giờ, người Mạch gia miễn cưỡng dùng nhiệt lưu chải vuốt qua một đầu kinh mạch.
Theo thời gian từng giờ từng phút đến gần, Mạch Địch giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi lòng vòng.
Cô ta lo lắng cho Lỗ Khản bọn họ, đối với việc quan sát sao chổi cũng khiến lòng cô ta ngứa ngáy khó nhịn.
Tất nhiên cô ta cũng không hối hận theo Minh Tử xuống núi, dù yêu thích bao nhiêu, ngươi cũng phải giữ được tính mạng trước mới có thể tiếp tục.
Nếu như tràng tai họa này vẫn chưa tiến đến, Mạch Địch nghĩ đến nỗi thống khổ của cô ta có khả năng lớn hơn so với việc cha mẹ tiêu hết tiền dưỡng lão và tiền đồ cưới của mình.
Sao chổi Maya tuyệt đối là sao chổi có ý nghĩa quan sát nhất trong vòng mấy trăm năm nay, mặc kệ là độ sáng, khoảng cách, cùng với quỹ đạo thần bí về sự xuất hiện đột ngột của sao chổi này.
Hầu hết những kẻ yêu thích thiên văn trên toàn thế giới đều đang bàn luận về nó trong hai năm này, nếu lần này Mạch Địch bỏ lỡ cơ hội, đoán chừng sinh thời cô ta sẽ không đợi được đến lúc viên sao chổi này giáng lâm, cũng rất khó đợi được cơ hội quan sát ở khoảng cách gần như thế.
Đột nhiên!
Mặt đất hung hăng chấn động một chút, sau đó là sấm rền cuồn cuộn, khói lửa tràn ngập, nếu như không phải trước đó Minh Trung Nguyên đã từng nói với bọn họ sẽ phát sinh cái gì, đoán chừng bọn họ sẽ cho rằng là nơi nào đó phát sinh động đất ngoài ý muốn hoặc là xảy ra vụ nổ ở chỗ nào đó, cho dù suy đoán khai chiến với quân Mỹ cũng sẽ không nghĩ đến là sao chổi đụng tinh cầu.
Xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ trong tầng hầm, có thể trông thấy bầu trời đã không còn yên tĩnh như ngày xưa, màn đêm đen kịt được thắp sáng bởi từng quả cầu lửa kéo theo làn khói đen dày đặc, gần gần xa xa rơi xuống, những tiếng nổ thỉnh thoảng vang lên, nếu như không phải chấn động quá mạnh, nó rất giống pháo hoa đón chào năm mới.
Nhưng giờ phút này, lại là ngọn lửa hủy diệt vĩnh viễn đến từ Địa ngục.
Lâm Tịch ôm bả vai gầy yếu không ngừng run rẩy của Minh Tử, bản thân cũng chấn động không gì sánh nổi, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày nào đó mình sẽ tận mắt chứng kiến tận thế tiến đến.
Đã từng xem rất nhiều bộ phim bom tấn về thảm họa, tràng cảnh chân thực giống như bản thân tiến vào trong đó, lúc đó cô đã từng hỏi chính mình vô số lần, nếu như cô ở tại hiện trường, cô sẽ làm thế nào?
Bên ngoài một mảnh hỗn loạn, tiếng còi ô tô điên cuồng kéo dài, xen lẫn tiếng la tuyệt vọng của mọi người, có người từ trên lầu chạy xuống, có người từ bên ngoài chạy vào các tòa nhà, còn có người trong nháy mắt đã bị đoạt đi sinh mệnh.
Khói bụi bốc lên từ vụ nổ trộn lẫn với nhiều loại khí khác nhau trong không khí tạo ra một mùi gay mũi, mùi trong không khí rất giống mùi pháo hoa đã được đốt, thậm chí ngũ giác nhạy cảm của Lâm Tịch đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.
Lâm Tịch không thể phong bế toàn bộ cửa sổ, mặc dù những thứ cô bỏ vào lỗ đen hoàn toàn có thể ngăn cản nhiệt độ cao và nhiệt độ thấp kế tiếp, nhưng cô vẫn hi vọng bọn họ đều có thể phát sinh loại biến dị có thể ngăn cản nhiệt độ biến hóa kịch liệt này, mặc kệ lần này hay là tuệ hạch hòa tan trong tương lai, sau đó virus hoành hành, kỳ thật đều là một lần tiến hóa khôn sống mống chết.
Đấu tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, thiên nhiên mới là thiên đạo dĩ vạn vật vi sô cẩu*!
*một câu trong Đạo Đức Kinh: Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật như so cẩu có nghĩa là trời đất ác lắm, coi mọi vật như chó rơm.
Trong lúc đang suy tư, đột nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mấy người đều cảm giác mặt đất chân dưới lắc lư một hồi mãnh liệt, Lâm Tịch biết, đây không phải địa chấn, mà là..
Có tảng đá thể tích khổng lồ rơi xuống ở gần đây, hơn nữa còn đánh trúng tòa nhà nào đó.
Quả nhiên, tùy theo mà đến chính là tiếng sụp đổ vang lên liên tục không ngừng, một mảnh tiếng thét tê tâm liệt phế và kêu khóc vang lên, tiếp theo trước mắt mọi người tối đen, cửa sổ gần như là cùng một thời gian bị tảng đá gạch ngói vụn chặn lại, đèn trên đỉnh đầu cũng lập tức bị dập tắt!
"..."
Trong bóng tối truyền đến tiếng Mạch Địch nhẹ giọng la lên, sau đó liền bưng kín miệng của mình.
"Đừng sợ!" Lâm Tịch nhẹ giọng an ủi, lấy ra đèn dã ngoại đã sớm chuẩn bị sẵn.
Loại đèn LED dã ngoại này sau khi nạp điện đầy đủ có thể liên tục sử dụng gần bảy mươi giờ.
Mặc dù cửa sổ đã bị chắn đến cực kỳ chặt chẽ, nhưng cẩn thận thuyền chạy được vạn năm, Lâm Tịch vẫn điều chỉnh đem độ sáng điều mức thấp nhất.
Gần đủ mấy người có thể trông thấy lẫn nhau là được rồi.
Hai người lớn may mắn con gái nhà mình liều mạng uy hiếp bọn họ mới bằng lòng đến, không thì trong nhà coi như sống qua một trận này, nhưng những tai họa kế tiếp kia, bọn họ gần đất xa trời cũng rất khó gánh nổi. Chết không tính là gì, mấu chốt là không thể trông thấy con gái một lần cuối, cho dù chết cũng không cam lòng!
Tiếng nổ kéo dài hơn một giờ, từ lúc tiếng người huyên náo và tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài đến bây giờ gần như đã lặng yên không một tiếng động, mặc dù vụ nổ rất gần, nhưng hình như tòa nhà chỗ Lâm Tịch bọn họ vẫn chưa bị quá nhiều ảnh hưởng.
Mọi thứ dần dần bình tĩnh lại, Lâm Tịch nói với mấy người ở lại đây đừng động, cô lên bên trên nhìn xem.
Minh Tử bắt cô tay lay động một chút, từ nhỏ hai người đã như thế này, mỗi lần cô ấy muốn anh trai cẩn thận, vốn sẽ làm hành động theo bản năng như vậy, Lâm Tịch đáp lại cho con bé một nụ cười: "Yên tâm đi."
Lên tới lầu một, quả nhiên ngoại trừ ánh lửa hừng hực bên ngoài, đã là một màu đen kịt.
Có ngũ giác nhạy cảm nên cô cũng không có sử dụng đèn chiếu sáng. Trước tiên tới nhìn vòi nước một chút, nước máy còn có chút nước tí tách tí tách, nhưng nhìn dáng vẻ ngay cả một bình nước cũng không đầy nổi, Lâm Tịch vẫn như cũ đem ấm nước đặt ở phía dưới vòi nước, hứng được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
Cẩn thận hít hà trong không khí, dường như mùi vị sau khi đốt pháo đã tiêu tán, xa xa có người vừa chạy vừa la lên tìm kiếm thân nhân thất lạc của mình, trường hợp như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Khẽ thở dài một cái, Lâm Tịch lặng lẽ kéo cửa sổ ra một khe hở nhỏ, ít nhất đảm bảo không khí lưu thông. Phía bên ngoài cửa sổ lầu một có đủ loại cửa sổ phòng trộm, nhà này cũng không ngoại lệ.
Lâm Tịch lặng lẽ núp đằng sau màn cửa, nhìn dòng người trên đường phố bên ngoài càng ngày càng nhiều, trên cơ bản phương hướng đều là chạy đến siêu thị, trung tâm thương mại, cửa hàng tạp hóa.
Lâm Tịch đang chuẩn bị xuống tầng hầm nói một chút tình huống cho bọn họ, bỗng nghe thấy một trận tiếng thủy tinh vỡ, tiếp theo, cửa sổ phía sau căn nhà cô đang ở liền bị người ta dùng gậy đập vỡ từ bên ngoài!