Lâm Tịch nhíu mày, đều thành người phát ngôn của chú cảnh sát rồi.
Cô dễ lừa như vậy sao?
Trước mắt Lâm Tịch hiện lên rất nhiều hình ảnh: Cha mẹ vừa trải qua nỗi đau mất con gái lại bị chủ nhà chửi mắng, bị đuổi từ trong phòng thuê ra ngoài, trên núi hoang, những tên côn đồ mặt mũi tràn đầy dữ tợn đối lão cha quyền đấm cước đá..
Lão cha đáng thương mắc bệnh hen suyễn, há to miệng vội vàng hít thở, lại thở không nổi..
Vu Hiểu Hiểu phách lối mà nở nụ cười, giơ tay đem vòng tay mình ẩn thân ném ra xa bên ngoài, mẹ vội vàng đuổi theo như nhặt được chí bảo, vòng tay ngọc lại ném xuống đất..
Lòng của cô co rút đau đớn một trận!
Vốn dĩ Lâm Tịch định bố trí một ván cờ lớn, giờ khắc này cô đột nhiên quyết định từ bỏ, như thế có lẽ những người này sẽ nhận tra tấn nhiều hơn, nhưng cô và cha mẹ cũng phải ở thành phố này chịu đựng thêm một đoạn thời gian.
Hiện tại, cô thay đổi chủ ý, những oán hận mãnh liệt mà đến gần như không cách nào kiềm chế kia, khiến Lâm Tịch có một loại xúc động đem hai người cặn bã trước mắt xé thành mảnh nhỏ.
Cô niệm Linh Thai Tịnh chú, báo ứng của bọn họ sẽ đến rất nhanh, chỉ là trước mắt còn không thể.
Không thể giết người tại núi hoang, tại trước mặt cha mẹ mình, hơn nữa một lần giết chết hai người này chẳng phải lợi cho bọn họ quá rồi? Dù sao thu thập Nhậm Nhất Thông cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, trước tiên thu chút lợi tức để bọn họ kéo dài chút hơi tàn, chủ yếu là tạm thời cũng không nên bại lộ giá trị võ lực của mình.
Quyết định chủ ý, ánh mắt lạnh lùng như đao của Lâm Tịch lướt qua khuôn mặt của Vu Hiểu Hiểu và Thiệu Viễn.
"Mở miệng một tiếng "Chúng tớ" thật là thân mật, tôi thấy trong ba người chúng ta tôi mới là người thừa đúng không, một kẻ không có ý tốt bảo tôi đến hiện trường giết người hẹn hò, chính mình lại đi ăn cơm với đồng nghiệp. Một kẻ toàn tâm toàn ý vì bảo vệ bạn trai yêu dấu của tôi mà vu khống tôi là nghi phạm đã từng đi qua hiện trường án mạng. Sao hai người còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở trước mặt tôi? Mặc quần áo ngược lại là ngăn nắp, đáng tiếc, cách lớp quần áo bao bọc chặt chẽ kia, lão nương cũng có thể ngửi được mùi cặn bã."
Lâm Tịch đột nhiên vung lên cây chổi lão cha dùng để quét dọn chuồng gà đánh vào đầu hai người bọn họ: "Cút khỏi nhà của tôi, nơi này không chào đón các người!"
Hai người không nghĩ tới Lâm Tịch nói xong rồi động thủ mà không có chút dấu hiệu nào, cây chổi quét ở trên mặt nóng rát, còn có mùi phân và nước tiểu khiến người ta ngửi vào là muốn ói.
Vu Hiểu Hiểu cảm thấy mình gặp phải Lâm Tịch giả.
Thường ngày chỉ cần Lâm Tịch trông thấy Thiệu Viễn, mặc kệ tức giận bao nhiêu đều sẽ tiêu tan trong vô hình, cho tới bây giờ cô ấy cũng không nỡ nhăn mặt với Thiệu Viễn, càng cẩn thận từng li từng tí chiều theo ý Thiệu Viễn, cho nên Vu Hiểu Hiểu mới quyết định đi cùng Thiệu Viễn.
Cô ta cảm thấy dù tính tình Lâm Tịch lớn đến đâu, chỉ cần Thiệu Viễn đến, lại mang cô ấy ra ngoài ăn bữa cơm, nói hai câu hư tình giả ý liền có thể dỗ cô ấy sau cơn mưa trời lại sáng.
Không nghĩ tới lần này ngay cả Thiệu Viễn cũng bị đánh, xem ra là thật sự nổi giận.
Vu Hiểu Hiểu có chút hoảng hốt, trước mắt kỳ thật cô ta đã rất khó tự bào chữa cho mình rồi tiếp tục đóng vai người bạn tốt, đều tự trách mình quá bất cẩn, cho rằng chuyện này mười phần chắc chín nên không có chừa chút đường lui cho mình.
Nếu Thiệu Viễn lại cùng với Lâm Tịch chia tay, bọn họ còn lấy giấy chuyển nhượng như thế nào?
Hình ảnh Nhậm Nhất Thông ngậm điếu thuốc hơi híp cặp mắt hèn mọn mà âm tàn phảng phất đang ở trước mắt, toàn thân Vu Hiểu Hiểu không khỏi run lên, nếu chọc giận ông ta, cũng không phải bị cây chổi đánh một trận đơn giản như vậy.
Thế là Vu Hiểu Hiểu không để ý trên cây chổi còn dính phân gà, một phát bắt được nó: "Lâm Tịch, cậu hiểu lầm, tớ và Thiệu Viễn không có gì, thật sự không có gì!"
"Các người có quan hệ hay không, liên quan gì với tôi? Cút khỏi mắt lão nương, nếu không tôi còn phải đi bệnh viện rửa mắt!" Lâm Tịch mạnh mẽ vùng vẫy, rút ra cây chổi lại muốn đánh.
Thiệu Viễn rốt cuộc phẫn nộ, ngươi đánh hai lần không đánh trả cũng đã không sai biệt lắm, thế này vẫn chưa xong?
Dù sao anh ta cũng người cao ngựa lớn, duỗi tay ra, lấy cây chổi trong tay Lâm Tịch đang chuẩn bị đánh Lâm Tịch hai lần để xả giận, đã thấy Lâm cha và Lâm mẹ ở ngay cửa phòng, một người cầm cái xẻng trong tay người còn lại xách theo một cái liềm sắc bén, đang lạnh lùng nhìn bọn họ bên này.
Cơ mặt Thiệu Viễn co rút, hai lão già này đang hộ pháp cho con gái sao, chỉ cần dám động thủ với Lâm Tịch chắc chắn bọn họ sẽ cầm vũ khí lên.
Trong lòng Thiệu Viễn có chút buồn bực, vứt cây chổi trong tay xuống mặt đất: "Bà điên! May mắn lão tử không có kết hôn với cô! Hiểu Hiểu chúng ta đi!"
"Cám ơn vì anh đã không cưới!"
Lâm Tịch nhìn hai người bọn họ mặt mũi tràn đầy vết thương như bị mèo cào còn có phân gà, lông gà đầy người, sảng khoái cười ha ha: "Mau cút đi! Về sau đừng tới đây tìm lão nương nữa, núi hoang nhà chúng ta sắp bán rồi!"
Hai người đi ra rất xa cuối cùng nghe thấy được một chút tin tức hữu dụng, Thiệu Viễn cởi áo khoác để cho Vu Hiểu Hiểu và mình lau đi máu cùng mấy thứ bẩn thỉu trên mặt, sau đó cảm thấy trên quần áo đều là mùi thối, dứt khoát vứt trên mặt đất, chỉ mặc một cái áo thun, đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, Thiệu Viễn run rẩy nói với Vu Hiểu Hiểu: "Xem ra hiện tại bọn họ đồng ý chuyển nhượng, bây giờ cũng chỉ có một mình Nhậm Nhất Thông muốn xây nhà ở chỗ này, mặc dù chúng ta không thể trực tiếp lấy được giấy chuyển nhượng, chẳng qua cũng có thể xem như công lao của hai ta đi."
Vu Hiểu Hiểu lau vết máu chảy ra trên một vết thương tương đối sâu, trong miệng thở nhẹ một tiếng, mẹ nó, tên điên này, vậy mà dùng đồ vật bẩn như vậy đánh lên mặt của cô ta, phải mau chóng tìm bệnh viện xử lý một chút, nếu không bị nhiễm trùng, cả đời này cô ta có thể sẽ bị phá hủy.
Hai người xử lý tốt từng người rồi chật vật đi gặp Nhậm Nhất Thông, kết quả chỉ lấy được năm vạn, Nhậm Nhất Thông nói ông ta muốn tự mình đi tìm người Lâm gia nói chuyện, lấy được giấy chuyển nhượng mới có thể trả hết thù lao cho bọn họ.
Vu Hiểu Hiểu bắt đầu lo lắng, loại nhà đầu tư hai mặt lòng dạ hung ác như Nhậm Nhất Thông, có người nào trên tay sạch sẽ, đến lúc đó biết bọn họ và Lâm gia đã vạch mặt, sẽ còn cho cô ta chỗ tốt gì? Không mượn cối xay giết lừa, qua cầu rút ván cũng không tệ rồi.
Nhìn năm vạn trên tay, Vu Hiểu Hiểu nịnh nọt cười nói ra: "Nhậm tổng, là ông không biết, tôi và Thiệu Viễn vì thuyết phục bọn họ đồng ý ký giấy chuyển nhượng cho ông, thật sự là nghĩ hết tất cả biện pháp, cuối cùng mặc dù thành công, nhưng chúng tôi cũng triệt để xé rách mặt rồi."
Cô ta chỉ vết thương trên mặt mình, bĩu môi uất ức nói ra: "Ông xem, Nhậm tổng, tôi và Thiệu Viễn đều bị nhà bọn họ đánh."
Nhậm Nhất Thông vốn đã đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, thấy bộ dạng cô ta như vậy, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, duỗi ra bàn tay đầy đặn bóp cái cằm của Vu Hiểu Hiểu một chút: "Vậy thật đúng là uất ức cô, chờ làm xong việc, tôi sẽ "Đền bù" cho cô thật tốt."
Vu Hiểu Hiểu hợp thời ngượng ngùng ừm một tiếng, xoay mặt đi, lại trông thấy Thiệu Viễn ở sau lưng đang nghiến răng nhìn một màn này.
Hai người không nói lời nào ra khỏi công ty Nhậm Nhất Thông, Thiệu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm dấu tay màu xanh trên cằm Vu Hiểu Hiểu bị Nhậm Nhất Thông bóp ra: "Rất lợi hại, ở ngay trước mặt tôi cứ như vậy cùng người ta liếc mắt đưa tình?"