Bởi vì đó là một loại dược liệu bổ dưỡng, cũng không phải là thuốc độc, chỉ cần trong vòng nửa tháng liên tục dùng quá năm lần, không có thuốc nào chữa được.
Đến tận đây, những tình báo nắm giữ lúc trước bây giờ bắt đầu xâu chuỗi từng thứ một, hắn ta còn có thể không rõ là chuyện gì xảy ra sao?
Đột nhiên Trình Đạo Lâm và Tam Vương gia, Bát Vương gia lui tới thường xuyên, Trình Uyển Thu đột nhiên rửa tay làm canh cho hắn ta!
Tiện nhân này!
Muốn đem trẫm kéo xuống từ trên long ỷ, chỉ sợ các ngươi đều phải thất vọng!
Hoàng đế ngừng lên triều liên tục ba ngày, trong cung mở tiệc chiêu đãi một vị lão giả râu tóc bạc trắng, nghe nói là Chiến lão thần y truyền nhân của Y cốc gì đó.
Hoàng đế tự mình tiễn Chiến lão thần y ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Chiến lão thần y mang đi lượng lớn trân bảo hiếm thấy do Hoàng đế ban thưởng.
Lưu Mỹ nhân liên tục thị tẩm hai ngày, Thánh tâm cực kỳ vui mừng, được tấn phong làm Quý nhân, ban thưởng phong hào Nghi.
Hoàng đế đột nhiên hạ chỉ, thái giám phụ trách lễ nghi tuyên đọc trước triều, phong Lãnh Ký Du làm hậu, chấp chưởng lục cung, chiếu thư phong hậu một thức ba phần, Hoàng hậu Lãnh Ký Du, quốc trượng Lãnh Mục một phần, Trung Thư tỉnh giữ lại một phần.
Thái độ mạnh mẽ vang dội mà bá đạo của Hoàng đế đánh tất cả mọi người một cái trở tay không kịp.
Hoàng đế này quả thực, thực sự rất biết cách giày vò.
Đương nhiên cũng có một đám người lại nhảy ra nói thế này không hợp tổ chế blabla, ánh mắt sắc bén của Hoàng đế liếc qua, trẫm không quan tâm làm một tên hôn quân.
Lâm Tịch bày tỏ lựa chọn go die.
Mỗi một đoạn thời gian liền bị lôi ra cản thương cũng là không có người nào.
Ngươi nói các ngươi cấu véo của các ngươi, Lãnh gia chỉ cần phụ trách xem kịch là được, kết quả lại bị cưỡng chế hóa trang lên sân khấu.
Thải Vi mang đến lời của huynh đệ Lãnh gia: Thề cùng tiến cùng lùi với Du Du.
Lâm Tịch hiểu ý cười một tiếng, là cùng cùng tiến cùng lùi với Du Du, mà không phải cùng tiến cùng lùi với nương nương, người Lãnh gia coi như không tệ, đây là cho thấy lập trường, chỉ cần nàng không muốn làm vị Hoàng hậu này, Lãnh gia tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp từ chối.
Thải Vi lại trở về Lãnh gia thuật lại lời Lâm Tịch: Vũ thị cũng từng làm hậu, rất tốt!
Lãnh gia vẫn bình tĩnh như trước, hiện tại chuyện lớn trong nhà trên cơ bản do huynh đệ Lãnh thị cộng thêm ba người phụ tá cùng với Lâm Tịch ẩn trong cung điều khiển, Lãnh Mục chỉ ở cần ra ngoài hấp dẫn lực chú ý vào một số thời điểm mà thôi.
"Mỗi lần Đại tiểu thư trả lời nhất định có thâm ý, quả nhiên không sợ động chỉ sợ bất động, khoảng thời gian này chúng ta đã thu thập lượng lớn chứng cứ của An gia cùng với Trình gia. Nóng lòng bắt nhược điểm của người khác chính mình khó tránh khỏi bị người ta nắm chuôi, đúng là một điểm cũng không sai!" Giọng nói của một phụ tá hàm chứa sự khâm phục trong đó, lại không còn bộ dáng khi nhắc tới Lãnh Ký Du lúc trước.
Lãnh Kình Phong nhìn qua bức hoành phi trong thư phòng kia, đó là do chính mình viết nhưng lại là lời muội muội đã từng nói với hắn ta: Hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió mát lướt qua núi đồi; hắn ngang tùy hắn ngang, trăng sáng chiếu sông lớn.
Khóe miệng hắn ta nở nụ cười, mặc kệ những người kia giày vò như thế nào, hắn đều tin tưởng muội muội có thể toàn thân trở ra.
* * *..
Hoàng đế đây là muốn chó cùng rứt giậu.
Đối với Hoàng đế nóng lòng tìm kiếm đồng bạn hợp tác mà nói, Lãnh gia là bị buộc bất đắc dĩ phải lên xe.
Nhưng đối với Lâm Tịch tới nói, hành động lần này của Sở Dịch không khác gì muốn ngủ gật có người đưa gối đầu.
Mặc kệ triều thần phản đối như thế nào, Hoàng đế vẫn như cũ bố trí mọi việc.
Đầu tiên Lễ bộ tuyển ra chánh sứ, hai vị phó sứ làm sắc phong, cũng chuẩn bị triều phục cho Hoàng hậu mặc trong đại điển, mũ Cửu Long Tứ Phượng vân vân, sau đó do nội các viết bảo văn, kim sách, chế kim bảo, Phượng ấn.
Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng đế phái năm Ẩn Long vệ ngày đêm tuần tra bên ngoài cung Lâm Tịch.
Lâm Tịch cười lạnh, Sở Dịch đây là sợ Trình gia ra tay phá hủy trận đại điển này.
Thử nghĩ mà xem, nếu Lãnh Ký Du xảy ra chuyện gì trước đại điển phong hậu, liền có thể trực tiếp phá hỏng sự kết minh giữa Hoàng đế và Lãnh gia, nếu làm tốt thậm chí có thể khiến hai phe bởi vậy trở mặt thành thù. Đối với Trình gia đã trở thành kẻ đối địch với Sở Dịch mà nói, đây là chuyện vui đến cỡ nào.
Đoạn thời gian này, bầu không khí trong kinh cực kỳ khẩn trương, triều thần cũng rõ ràng cảm giác được tình thế hết sức căng thẳng giữa Hoàng đế và Trình gia. Trừ khi đã bị gắt gao dán nhãn hiệu đảng Hoàng đế hoặc là đảng Trình gia, hầu như mỗi người đều lựa chọn im miệng không nói, bo bo giữ mình.
Người người đều đang đợi trận đại điển phong hậu đột nhiên xuất hiện này.
Chỉ có Lâm Tịch biết, trận đại điển này không tồn tại.
Sở Dịch làm tất cả mọi việc đều là cho người ngoài xem, Lễ bộ cùng với Lễ ti hậu cung căn bản không có phái người đến dạy lễ nghi cho nàng, chẳng lẽ không sợ nàng vị Hoàng hậu này thất thố ném mặt mũi hoàng gia tại lễ sắc phong?
Không sao cả.
Dù sao Lâm Tịch cũng không quan tâm những chuyện này, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, giống như hoàn toàn không biết gió nổi mây phun ở bên ngoài, không phải đi tìm Trình Quý phi nói chuyện phiếm chính là đi tìm An Ngưng Tuyết trò chuyện.
Bây giờ trái tim Trình Uyển Thu đã như tro tàn, Lâm Tịch tới đó nàng ta đã không a dua giống người khác, cũng không tiếp tục quăng mặt mũi gì đó cho nàng, tâm tình tốt liền đáp lại một câu, tâm tình không tốt coi Lâm Tịch như là không khí.
Tốt xấu lập tức sẽ là Hoàng hậu, đối mặt với những hành vi như thế của Trình Uyển Thu, Lâm Tịch cũng không cho là ngang ngược.
Mà thái độ An Ngưng Tuyết thì thân mật hơn nhiều, kể từ khi bị đánh vào lần trước, Lâm Tịch cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng "Biểu muội" từ trong miệng An Ngưng Tuyết, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, gọi nàng là Thục phi tỷ tỷ.
Có đôi khi Lâm Tịch sẽ đến trong cung nàng ta đi xung quanh nhìn một chút, mỗi lần đến lúc này An Ngưng Tuyết sẽ bất giác lộ ra một chút khẩn trương.
Người khác sẽ không cảm giác được, nhưng Lâm Tịch có tinh thần lực cường đại luôn có thể cảm giác được, lúc đi dạo đến một thiền điện nhỏ không đáng chú ý, tiết tấu hô hấp của An Ngưng Tuyết sẽ có một chút hỗn loạn, mặc dù nàng ta biểu hiện không có chút nào sơ hở.
An Ngưng Tuyết luôn ra vẻ tôn kính và hâm mộ, Lâm Tịch cảm thấy kỹ xảo của nàng ta càng ngày càng cao.
"Bản cung vẫn cho rằng Hoàng Thượng sẽ phong ngươi làm hậu đấy." Lâm Tịch từ tốn nói.
An Ngưng Tuyết vội cúi người hành lễ: "Làm sao có thể, Thục phi tỷ tỷ nói như vậy, muội muội sâu sắc sợ hãi."
Hai người quay lại nội thất, Lâm Tịch hữu ý vô ý nhắc đến một ít chuyện xưa của tiền triều, nói đến Lữ hậu, Võ Tắc Thiên cùng với một ít bí văn cung đình.
Lâm Tịch thở dài nói: "Đều nói thiên gia này phú quý, kỳ thật, coi như là Hoàng hậu, Hoàng tử cao quý, nếu không có đầy đủ lực lượng để tự vệ, cũng chỉ là quân cờ mặc cho người định đoạt mà thôi."
Trông thấy bộ dáng An Ngưng Tuyết như có điều suy nghĩ, Lâm Tịch lấy tay che miệng, ngáp một cái: "Nói nửa ngày có chút mệt mỏi, bản cung trở về ngủ một lát. Nếu Đức phi muội muội rảnh rỗi, cũng có thể đến trong cung ta đi một chút, cả ngày nhàm chán, ngươi ta tỷ muội dù sao cũng mạnh hơn người ngoài."
Đưa tiễn Lâm Tịch, An Ngưng Tuyết hừ lạnh một tiếng.
Hiện tại biết lôi kéo nàng ta, tại sao không làm từ sớm?
Chẳng qua Lãnh Ký Du nói ngược lại là nhắc nhở nàng ta, theo thời cuộc biến ảo, nàng ta và hệ thống cũng thay đổi kế hoạch tương ứng, nhưng bọn họ lại không đem điểm này tính vào.
Bất kể thế nào Lãnh Ký Du cũng sinh trưởng ở thời cổ đại, nhà mẹ đẻ lại là Đại tướng quân đương triều quyền khuynh thiên hạ, hiểu rõ thế giới này, so với người xuất hiện giữa đường như nàng ta mạnh hơn rất nhiều.
Hai hàng lông mày An Ngưng Tuyết nhíu lại, nàng ta cũng phải an bài cho mình một chút.