Eugene quan tâm chính mình đến cỡ nào, Rosalyn thật sự cảm thấy, hạnh phúc tràn đầy đang lên men ở trong lòng, cô ta vô cùng may mắn lúc trước khi chính mình lấy được huân chương << Dây chuyền mị lực >> này, về sau vẫn luôn thêm toàn bộ điểm vào mị lực.
Người chấp hành, nói thật dễ nghe, chẳng qua chỉ là cỗ máy bán mạng cho Diệu Huyền mà thôi, một khi nhiệm vụ liên tục thất bại hai lần, bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất trong thiên địa này, còn không bằng những người ủy thác kia đâu!
Qua ngày hôm nay, cô ta và Eugene sẽ thành cộng chủ thế giới này, để người chấp hành rắm chó gặp quỷ đi thôi!
Trên mặt Rosalyn mang theo nụ cười người thắng, đang chuẩn bị trào phúng bà mập bán bánh cuốn này vài câu, lại cảm giác cánh tay trần trụi ở bên ngoài của mình nhói nhói một hồi, ba cây kim may thẳng tắp cắm trên cánh tay của mình.
Trong lòng Rosalyn không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới người chấp hành làm bánh cuốn thịt muối này còn rất lợi hại!
Có thể vung ra trường thương bằng gỗ và kim may cùng lúc, lại khiến cho hai loại đồ vật vô luận là thể tích hay là trọng lượng đều hoàn toàn khác nhau, từ tốc độ đến vị trí phát ra đều có thể khống chế tuyệt vời như thế, chỉ sợ khả năng khống chế đối với lực lượng của người này đã đạt đến hóa cảnh, đạt đến trình độ nhập vi cực hạn.
Rosalyn sợ đến mức nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương của mình, thấy không có bất kỳ ngứa ngáy gì hơn nữa máu chảy ra có màu đỏ tươi, cũng không có dấu hiệu trúng độc.
Rosalyn thở dài một hơi sau đó đối với Lâm Tịch chửi ầm lên: "Tôi muốn cô chết, cô tiện nhân này, tôi nhất định muốn cô phải chết!"
Lâm Tịch đáp lại bằng một nụ cười: "Nói giống như cô đã từng dự định tha cho chúng tôi sống vậy."
Lysa và Hắc Thiết nghe vậy cũng hận người phụ nữ này đến cốt tủy.
Đúng vậy, cái gì thù cái gì oán?
Chẳng qua là mọi người cùng nhau thành đoàn làm nhiệm vụ thế giới mà thôi, ngươi muốn làm một ma cà rồng tiêu dao tự tại, tự ngươi làm là xong, chúng ta lại không có ngăn đón ngươi, làm gì muốn tính kế chúng ta cùng nhau hồn phi phách tán chứ?
Chọc ngươi rồi hả?
Elmo đã từng bị mị lực của Rosalyn không xa không gần công lược, bây giờ cuối cùng thành công lấy lại chỉ số thông minh, càng là oán niệm ngập trời.
Anh ta cảm thấy Rosalyn tuyệt đối không chỉ là thêm toàn bộ điểm vào mị lực, khẳng định còn có được một loại trang bị hoặc là kỹ năng nào đó gia tăng mị lực, bằng không tại sao anh ta lại giống như bị quỷ xúi giục, chính là cảm thấy Rosalyn gặp nguy hiểm, nhất định phải mang theo tất cả mọi người, mau chóng chạy tới tòa trang viên này đi tìm chết.
Anh ta thậm chí chịu xông pha khói lửa vì Rosalyn, muôn lần chết không chối từ.
Bây giờ quay đầu nghĩ đến sở tác sở vi trên đường đi của mình, có vẻ như người trong đoàn đội này đều bị anh ta đắc tội, bao gồm lãnh đạo.
Bây giờ anh ta không khỏi âm thầm may mắn, may mà lúc trước mọi người không có thêm bạn tốt lẫn nhau, bằng không, sau này trở về xã khu liền lúng túng.
Trông thấy Khúc Cửu Tiêu chậm chạp không có đáp lại, Eugene lại một lần lặp lại đề nghị trước đó.
"Ong" một tiếng, là Khúc Cửu Tiêu lại kéo động cung bạc không dây coi như đáp lại câu trả lời của mình.
"Phanh" một tiếng, là Eugene lấy thân thể ngăn cản công kích của Khúc Cửu Tiêu một lần nữa.
Thân ảnh Eugene chuyển động theo, dáng như quỷ mị, lại dùng chính mình đi ngăn cản một tiễn Khúc Cửu Tiêu bắn về phía Rosalyn.
Mà uy thế một kích nén giận của lãnh đạo đại nhân vậy mà ước chừng mang theo Eugene lui ra mấy mét xa mới miễn cưỡng dừng lại.
Trong lòng Eugene cũng không khỏi hoảng sợ, một tiễn này trừ mình ra, những người anh ta mang theo thật đúng là không có ai có thể tiêu thụ nổi.
"Mang cô ấy đi!"
Eugene hạ lệnh cho Huyết bộc, sau đó giọng điệu hòa hoãn nói: "Rosalyn, ngoan, em theo bọn họ đi, đừng để ta lo lắng cho em."
Cùng lúc đó ở bên cạnh anh ta xuất hiện ba Huyết tộc khí thế hoàn toàn không kém hơn Tử tước Lucius, nhìn chằm chằm đám người.
Khoảng cách xa xôi như thế, Lâm Tịch đều có thể nhìn thấy nước mắt cảm động trong hốc mắt Rosalyn, lưu luyến không rời theo Huyết bộc đi xa.
Lâm Tịch không khỏi hoài nghi, đây mẹ nó rốt cuộc là ai công lược ai còn thật sự khó mà nói.
Tròng mắt màu vàng tím của Eugene lóe lên tia sáng yêu dị dưới ánh nến, màu da tái nhợt và bờ môi đỏ thắm hình thành một sự tương phản cực kỳ rõ nét.
Anh ta dường như vô cùng tiếc nuối Khúc Cửu Tiêu không chịu đi vào khuôn khổ: "Nếu ngươi đã hồ đồ ngu xuẩn như thế, vậy.. Toàn bộ hãy trở thành Huyết bộc của ta đi!"
Ra lệnh một tiếng, ba tên Huyết tộc triển khai công kích đối với Lâm Tịch bọn họ.
Lâm Tịch trông thấy một người trong đó vọt thẳng tới chỗ A Lê.
A Lê giống như vẫn luôn im lặng từ khi Khúc Cửu Tiêu đánh vỡ tấm gương có thể làm cho người ta lâm vào huyễn cảnh ở tứ phía kia, ngơ ngác đứng ở đó.
Lâm Tịch muốn tới cứu viện đã không kịp, vội giật xuống thập tự giá đủ loại tạo hình trên cổ mình ném thẳng vào mặt tên Huyết tộc kia, một thanh trường thương cũng phóng tới trái tim của người nọ.
Lúc này A Lê như vừa tỉnh từ trong mộng, Lâm Tịch chú ý tới sắc mặt của cô ấy hết sức khó coi.
Cũng không biết rốt cuộc A Lê trải qua cái gì bên trong huyễn cảnh.
"Mary, trước tiên giải quyết những Huyết tộc này, chúng ta trở về rồi hãy nói!" Lâm Tịch lớn tiếng nhắc nhở A Lê đang mất hồn mất vía.
Cô ấy gật gật đầu, cả người trông vẫn mệt mỏi như cũ.
Lâm Tịch và A Lê ở cùng nhau đã không biết bao nhiêu năm tháng, cô ấy xưa nay đều là không tim không phổi, trung nhị, một bộ đức hạnh "Không sợ trời không sợ đất, tôi là lão đại toàn bộ Diệu Huyền."
Hôm nay dáng vẻ A Lê như vậy, là xưa nay chưa từng có.
Bên trong huyễn cảnh kia, A Lê rốt cuộc trải qua cái gì?
Nhìn vẻ mặt không còn muốn sống của A Lê, Lâm Tịch đột nhiên có chút đau lòng.
Nhưng bây giờ không phải lúc nói cái này, hiện giờ bọn họ phải đối mặt, là Huyết tộc Công tước, là lão quái vật đã sống mấy ngàn năm, sơ sẩy một cái sẽ xảy ra mạng người.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Lâm Tịch, A Lê nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn ra hiệu cô không cần lo lắng.
Eugene đã đánh nhau với Khúc Cửu Tiêu.
Lâm Tịch rốt cuộc không yên lòng A Lê, hai người bắt đầu đến bên cạnh nhau cùng nhau nghênh chiến tên Huyết tộc kia.
Toàn bộ không gian tầng tám, bây giờ đã chiến thành một đoàn. Nhóm người chấp hành lấy sáu địch bốn, tạm thời không thấy bị thua, Lâm Tịch còn có thể có tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý một chút tình hình chiến đấu của Khúc Cửu Tiêu bên kia.
Dần dần, Lâm Tịch phát hiện sắc mặt Khúc Cửu Tiêu càng ngày càng khó coi.
Chẳng lẽ sư phụ chơi không lại lão cương thi rồi?
Nhưng sau đó, sắc mặt A Lê cũng bắt đầu trở nên khó coi, hết xanh lại trắng.
Sau khi Lâm Tịch và A Lê liên thủ xử lý một tên Huyết tộc thành công, Lâm Tịch cuối cùng nhìn ra một ít đầu mối.
Khúc Cửu Tiêu tạm thời không thể làm gì Eugene, Eugene cũng như thế, hai người chiến lực ngang nhau.
Nhưng Khúc Cửu Tiêu vẫn luôn có ý đồ muốn vượt qua Eugene đi đến gian phòng phía sau anh ta.
Rosalyn chính là bị mang đi từ nơi đó.
Lâm Tịch và A Lê đang chuẩn bị đi qua giúp Khúc Cửu Tiêu ngăn chặn Eugene, chỉ nghe thấy Eugene phát ra một tiếng kêu to, lập tức toàn bộ căn phòng tràn vào vô số dơi hút máu to to nhỏ nhỏ.
Lâm Tịch bất đắc dĩ, đành phải cùng A Lê từ bỏ ý định đi chi viện Khúc Cửu Tiêu, thành thành thật thật ở chỗ này giết dơi.
Sau một buổi tối chiến đấu hăng hái, Lâm Tịch bọn họ thật ra đã tương đương mệt mỏi.
May mà đều là người chấp hành, hầu như từng người đều có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, hơn nữa thần hồn cường đại, cho nên vẫn có thể đau khổ chống đỡ.
Chờ cục diện lại được khống chế một lần nữa, màn hình trong đầu Lâm Tịch liên tục xuất hiện hai tin nhắn.
Khúc Cửu Tiêu: Cẩn thận, phía dưới có gì đó.
A Lê: Tôi đi chi viện lãnh đạo, cẩn thận phía dưới có gì đó!