"Tôi chỉ cần biết cậu không phải Tần Minh Nguyệt là được rồi, nói đi, rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói Dịch Dương rất lãnh đạm.
Ồ? Tỷ đã kiêu ngạo, lớn lối như thế, chẳng lẽ vậy mà còn là bị người khác nhìn thấu?
Lâm Tịch cúi đầu xuống tìm kiếm khắp nơi, cũng không có phát hiện áo lót rớt trên mặt đất.
"Sau khi tôi hôn mê đã có một giấc mơ, trong mơ có một số việc xảy ra giống như trong hiện tại, có một số thì không giống." Dịch Dương cười khổ: "Trong mơ tôi phát hiện Tư Minh Hạo chân đạp hai thuyền, người cậu ta thật lòng thích chính là Triển Vân Linh, tôi nói cho cậu biết, nhưng mà cậu cũng không tin. Sau đó tôi bị người ta hạ thuốc mê, có người hại tôi đồng thời giả tạo thành tai nạn xe cộ, mà cậu, lần cắm trại dã ngoại này sẽ bị người ta.."
Hai tay Dịch Dương nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Lúc đó tôi đã là một phế nhân, đợi đến khi tôi biết được tin tức, cậu đã nhảy xuống từ tầng cao nhất của trường học rồi. Tôi vẫn không thể giúp được cậu như cũ, không đúng, là Tần Minh Nguyệt."
Lâm Tịch kinh ngạc trợn to hai mắt, còn có loại thao tác này?
Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tịch, Dịch Dương giải thích: "Cậu biết nhiều thứ hơn so với cậu ấy, khéo đưa đẩy và thông minh hơn, nhưng mà tôi biết, người đã từng cứu mạng tôi khi còn bé, không phải là cậu."
Lâm Tịch dứt khoát thừa nhận: "Tôi quả thật không phải là Tần Minh Nguyệt, tôi là.. Chịu trách nhiệm giúp người khác thực hiện tâm nguyện của họ, cậu ấy muốn tôi bảo vệ cậu, đồng thời nói lời xin lỗi với cậu, nếu như không phải tại cậu ấy vô tình lộ ra, Tư Minh Hạo bọn họ sẽ không đối phó cậu."
Hàm răng Dịch Dương cắn thật chặt đôi môi tái nhợt: "Vậy bây giờ cậu ấy ở đâu? Chết rồi? Cũng sẽ không trở lại nữa?"
Chuyện trong mộng quả thật là bởi vì Tần Minh Nguyệt, nhưng mà Dịch Dương không trách cậu ấy, nếu như không phải Tần Minh Nguyệt, anh ta đã sớm bị Dịch Tích Niên bắt về giết chết rồi, tốt xấu sau này anh ta cũng khiến Dịch Tích Niên tàn phế xem như đã báo thù.
Nhân quả trên thế gian này quả thật kỳ diệu như vậy, trong lúc vô tình Tần Minh Nguyệt cứu anh ta, lại vô ý hại anh ta.
Nội tâm Dịch Dương chua xót, thật ra Tần Minh Nguyệt là một người dùng tùy hứng ương ngạnh để che giấu bản chất thiện lương của mình, cho dù chết vẫn còn tâm tâm niệm niệm muốn tìm người đến bảo vệ anh ta, còn muốn nói lời xin lỗi với anh ta, nói xin lỗi cái gì chứ, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng trách cô ấy!
"Thật xin lỗi, Dịch Dương!" Lâm Tịch chính thức nói ra câu này với Dịch Dương, ở sâu trong nội tâm cảm thấy thật nhẹ nhõm, đây là cảm xúc thuộc về Tần Minh Nguyệt.
"Như vậy cậu sẽ luôn thay thế cậu ấy sống ở đây? Tôi.. Mãi mãi cũng không gặp được cậu ấy?" Rõ ràng cảm xúc của Dịch Dương càng ngày càng thấp.
Lâm Tịch hiểu rõ ý tứ Dịch Dương, cười nói: "Yên tâm đi, tôi chỉ tới làm nhiệm vụ, hoàn thành chuyện nên làm, dĩ nhiên tôi sẽ rời đi, đến lúc đó, Minh Nguyệt của cậu sẽ trở lại!"
Từ trước tới nay khuôn mặt thiếu niên vẫn luôn ngơ ngác, đột nhiên nở nụ cười tươi, vươn tay ra ngoéo tay với cô: "Không có gạt tôi?"
"Ừm, tuyệt đối không lừa cậu, cho nên cậu có thể giữa lại câu "Không sao" nói với cậu ấy." Lâm Tịch phối hợp kéo một ngón tay của anh ta, còn ngoéo tay? Thiếu niên, cậu có cần phải ngây thơ như vậy hay không!
"Vậy khi nào cậu mới có thể rời đi?" Lâm Tịch đen mặt, tốt xấu gì tỷ cũng đối xử không tệ với ngươi, còn vất vả dạy ngươi hai mươi Đoạn Cẩm, ngươi như vậy có được hay không?
Dịch Dương cũng phát hiện lời này có hơi không ổn, dùng tay gãi gãi đầu: "Tôi không phải có ý đó, tôi nói là.. Thật ra tôi cũng rất cảm kích cậu, nếu như không có cậu có lẽ tôi đã chết từ sớm."
Tiếng đập cửa cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ, Tần Chính từ bên ngoài đi vào, Dịch Dương thức thời ngậm miệng, đây là bí mật giữa anh ta và "Tần Minh Nguyệt," có một số chuyện kinh thế hãi tục, càng ít người biết càng tốt.
Tần Chính cùng Dịch Dương chào hỏi, mặc dù đứa bé này nhỏ tuổi, nhưng Tần Chính đã đối xử với cậu như người trưởng thành, dù sao, đây cũng là đối tác của Tần thị. Tần Chính cũng biết ràng buộc khi còn bé giữa bọn họ, Dịch Dương là một người biết cảm ơn, có dã tâm mà biết khắc chế, như thế này rất tốt, tương lai luôn có một ngày nào đó ông ấy và Ngải Mẫn sẽ rời đi, thêm một người quan tâm chăm sóc Minh Nguyệt, ông ấy rất yên tâm.
Trải qua chuyện lần này, Lâm Tịch đã quyết định vẫn không nên che giấu, nếu như nói với Dịch Dương từ sớm, với trí thông minh của tên nhóc này, làm sao có thể bị người ta nói mấy câu lừa gạt liền ra ngoài tìm cô chứ?
Cho nên Tần Chính cũng không có giấu diếm cái gì, đơn giản nói bố cục của Tần gia một lần. Dịch Dương vậy mới biết, hóa ra bên trong còn có nhiều cong cong quấn quấn như vậy.
Bốn tên côn đồ đã bị xử lý, mặc dù Lâm Tịch rất hi vọng tự mình động thủ xử lý bốn tên khốn này càng tốt hơn một chút, nhưng mà Tần Chính kiên quyết không cho tay của cô dính máu, Dịch Dương nghe thấy lời này của Tần Chính, lén lút bĩu môi, Công chúa bảo bối nhà bác càng đáng sợ hơn so với bác nghĩ.
Như thế này cũng tốt, trong cốt truyện, bọn họ là nguyên nhân chính dẫn chết cái chết của Tần Minh Nguyệt, lần này dùng tính mạng của mình để trả lại cho Tần Minh Nguyệt, cái gọi là thiên lý rõ ràng, báo ứng xác đáng, mặc dù trễ một đời, nhưng mà cuối cùng vẫn đến.
"Bọn họ quyết tâm giết chết con và Dương Dương là bởi vì cái chết của Tiêu Triệt. Vốn chỉ muốn để bọn họ nhục nhã Dương Dương nghỉ học, lại hủy hoại thanh danh của con, kết thúc cuộc hôn ước bằng lời nói này, kết quả Dương Dương không xảy ra chuyện gì, ngược lại Tiêu Triệt gãy trước, còn để Tần gia kết minh với Dịch gia."
"Cho nên Tư Minh Hạo và thằng nhóc Triển gia nghĩ rằng.. Hãm hại con lại giả tạo thành Dương Dương gây nên, sau đó lại giết chết Dương Dương, như vậy cuộc hợp tác giữa hai nhà Tần Dịch lập tức sẽ bị phá hủy hoàn toàn, mà Tư Minh Hạo cũng thuận lợi thoát khỏi mệnh lệnh của ba cậu ta, cho dù không lấy được Tần gia, kết thông gia với Triển gia, cũng là lựa chọn tốt, Tư Chấn Nam sẽ không từ chối."
Lâm Tịch thở dài: "Tính toán hay thật, thật đúng là một hòn đá hạ hai con chim!"
"Sai, một công ba việc, phá hủy hợp tác giữa chúng ta, thúc đẩy Triển gia và Tư gia hợp tác, làm Tần thị suy yếu đồng thời khiến chính mình lớn mạnh." Dịch Dương bổ sung.
"Hiện tại chỉ sợ Tư Chấn Nam hận không thể giết chết đứa con trai cả gan làm loạn này." Lâm Tịch nói: "Trong tay Hàn gia có những thứ đó, cũng đủ bọn họ uống một bình."
Dịch Dương đã biết Lâm Tịch kéo Hàn gia vào chuyện này, xoa tay hằm hè: "Minh.. Minh Nguyệt, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Dịch Dương, tia sáng trong đôi mắt lóe lên, lời nói ra cũng chỉ có hai người bọn họ mới hiểu: "Không phải chúng ta nên làm gì, là Tần gia nên làm cái gì. Dương Dương, chúng ta tốn công tốn sức giúp cậu phủi sạch sẽ chuyện này, không muốn cậu lại mạo hiểm. Dù sao.."
Lâm Tịch cười đến ý vị thâm trường: "Tớ cũng không muốn lại giải thích với cậu nha!"
Tần Chính nhìn Dịch Dương, lại nhìn con gái nhà mình, cảm thấy hai người này có bí mật mà ông ấy không biết, chẳng qua nhìn bộ dáng của bọn họ, Ngải Mẫn muốn lừa gạt Dịch Dương làm con rể là không có khả năng.
Lâm Tịch giải thích một phen, chẳng những Tần Chính trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc Thịnh Duệ thật không hổ là trường học danh giá, sự tiến bộ của con gái nhà mình quả thật rất dọa người. Dịch Dương cũng lạnh sống lưng trước kế hoạch sát thương kín kẽ của Lâm Tịch, trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, tuyệt đối đừng đắc tội bà chị này.
Dịch Dương nghỉ ngơi một ngày cũng gần như tốt rồi, thừa dịp hỗn loạn thần không biết quỷ không hay về tới trường học.
Chẳng qua trước khi đi, cậu nhóc âm hiểm này đối với thuốc cực kỳ hứng thú nên dây dưa Lâm Tịch muốn phương thuốc có thể khiến người ta mất đi một đoạn trí nhớ trong thời gian hôn mê bất tỉnh này.
Tần Chính nhìn tương tác giữa hai người, hoàn toàn ngẩn ra: Nhất định là cách ông ấy mở ra không đúng, những đứa trẻ bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?