Lâm Tịch cũng không để ý tới những người này, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống, cầm lấy một cái đĩa không, trước tiên múc cho mình một mâm đồ ăn tràn đầy.
Liêu Hà lập tức chửi ầm lên: "Tiện nhân, mày phản rồi? Đến phiên mày lên bàn ngồi rồi hả?"
Dứt lời, giơ tay tới đánh Lâm Tịch.
Lâm Tịch lật tay liền hất cho bà ta một bát canh trứng rong biển, bên trong không có thịt, vứt đi không đau lòng.
Cho dù đã ra nồi một đoạn thời gian, canh vẫn như cũ rất nóng, Liêu Hà uống một bát canh trứng này, toàn thân đều ướt đẫm, bị bỏng đến nhảy lên kêu to oa oa, miệng không ngừng mắng các loại ô ngôn uế ngữ.
Vu Tinh Tinh vội vàng tới hỗ trợ, cơn giận của Vương Kim Sơn cũng đè nén không được, vốn chỉ muốn lừa gạt sổ sách và điện thoại trở về sau đó lại trở mặt, bây giờ hoàn toàn không thể nhịn, cùng con trai trao đổi một ánh mắt, hai người bọc đánh từ hai bên.
Trong tay Vương Kiến xách theo một cái ghế đang giơ lên cao chuẩn bị đập xuống đỉnh đầu Lâm Tịch, đã thấy bàn ăn bỗng dưng bay lên đập vào mình.
Vương Kiến sợ tới mức vội đem ghế chắn trước người, vẫn như cũ bị mấy món ăn xối đầy mặt đầy mũi.
Lâm Tịch đưa chân giẫm qua một cái ghế bành, tùy tiện ngồi ở phía trên, một tay cầm đũa tay kia bưng đĩa, vừa ăn vừa nói: "Các người có biết như vậy rất không có tố chất hay không, có thể để cho người ta ăn bữa cơm thật ngon hay không?"
Vương Kim Sơn bị đạp bay ra thật xa gần như muốn chửi má nó.
Ông ta nhìn bàn chén bừa bộn, Vương Kiến đồ ăn đầy người, Liêu Hà một thân canh, bên cạnh là con gái và con dâu đang hoảng sợ.
Em gái ngươi, rốt cuộc là ai không làm cho người ta ăn cơm thật ngon?
"Chơi vui chơi vui! Tiểu Thúy, mày thật lợi hại, lại tới một lần nữa!" Vương Tiểu Bảo duỗi tay nhỏ ra vỗ tay "Bốp bốp."
Vu Tinh Tinh sợ tới mức đi qua cho Vương Tiểu Bảo một bạt tai.
Vương Tiểu Bảo bĩu môi, gào đến tê tâm liệt phế.
Lúc này Vương Kim Sơn mới nhìn thẳng vào một vấn đề -- Có vẻ như thân thủ Tiểu Thúy cực kỳ lợi hại.
Vương Kiến cũng không khỏi chần chờ hỏi: "Mày.. Mày thật sự là Tiểu Thúy?"
Vừa dứt lời, anh ta lập tức cảm thấy hoa mắt, trên mặt đã ăn một cái tát: "Xem lời lão tử như đánh rắm sao? Không phải đã nói cho các người biết, phải gọi tôi là Nữ Vương Đại Nhân."
Lần này Vương Kim Sơn thấy được rõ ràng, tốc độ của Tiểu Thúy cực nhanh, tựa như quỷ mị.
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh lập tức từ gót chân vọt đến đỉnh đầu, chẳng lẽ Tiểu Thúy đã chết? Đây là.. Quỷ?
Lâm Tịch: Cũng không phải, lần này lão tử chỉ lấy được ưu tú, không có tư cách rút thưởng, không được ban thưởng vị diện linh dị khác.
Vương Kim Sơn liếc nhìn cái bóng rõ ràng của Lâm Tịch trên mặt đất, trái tim hơi lắng xuống, không phải quỷ, nghe nói quỷ sẽ không có bóng.
Xem bộ dạng này của Tiểu Thúy, Vương gia ngay cả Vương Tiểu Bảo cũng không chơi lại một mình nó.
"Tiểu.. Nữ Vương Đại Nhân, tại sao ngài lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?"
Không hổ là người vào nam ra bắc nhiều năm, Vương Kim Sơn tuyệt đối co được dãn được.
"Là như thế này, ngày đó trong lúc tôi mơ mơ màng màng tại bệnh viện, đột nhiên có người nói cho tôi, về sau cứu vớt thế giới sẽ dựa vào tôi, sau đó cho tôi một bản bí tịch võ công, đoạn tử tuyệt tôn cước, hầu tử thâu đào, long trảo thủ, tất cả đều có bên trong. Sau khi tôi tỉnh ngủ liền tự học."
Ha ha.
Tin ngươi tà.
Mới là lạ.
Lâm Tịch bưng đĩa dồn sức ăn, những người còn lại chỉ có thể nhìn.
Vương Vân đột nhiên dậm chân khóc lên.
"Một bữa tiệc sinh nhật hoàn hảo của người ta, kết quả lại biến thành như vậy, hu hu!"
Cô ta còn chưa kịp cầu nguyện, ngọn nến sinh nhật đã bị bẻ gãy; cô ta còn chưa kịp ước nguyện, bánh gatô đã rơi thành một khối bánh nướng.
Vương Vân nhìn Tiểu Thúy khí thế nghiêm nghị, không còn nghe lời răm rắp, hoàn toàn không có dũng khí chỉ trích kẻ đầu têu đã phá hỏng buổi sinh nhật của mình, lại không dám tế ra phi châm pháp bảo mình yêu thích trừng phạt Tiểu Thúy giống như trước đây.
Thậm chí..
Vương Vân cũng không dám gọi Tiểu Thúy, nhưng mà thật sự phải khuất nhục gọi Nữ Vương Đại Nhân gì đó giống như Vương Kim Sơn, Vương Vân cũng không gọi được, cô ta dậm chân lần nữa, trên mặt mang theo nước mắt uất ức, vọt thẳng vào phòng của mình, đem cửa khóa lại ở bên trong.
Liêu Hà oán hận nhìn chằm chằm Lâm Tịch một chút, chạy tới phòng Vương Vân an ủi con gái bị uất ức.
Vu Tinh Tinh cấp cứu ra hai đĩa đồ ăn không bị làm bẩn, bới thêm một chén cơm cho mình và con trai, bưng đến phòng của mình mà ăn, con trai sắp đói chết rồi.
Khoan hãy nói, tài nấu nướng của Vu Tinh Tinh và Liêu Hà cũng không tệ lắm, Lâm Tịch vừa ăn vừa lấy thêm cơm cho chính mình.
Vương Kim Sơn không lấy sổ sách và điện thoại về được, luôn cảm thấy lo sợ bất an.
"Nữ Vương Đại Nhân, lần này ngài tới nhà chúng tôi rốt cuộc muốn làm gì? Ngài có khó khăn gì thì cứ nói, có thể giúp đỡ chúng tôi tận lực giúp, mặc kệ thế nào ngài cũng từng ngây người tại Vương gia chúng tôi bốn năm!" Vương Kim Sơn tận lực biểu hiện rất hữu hảo.
Lâm Tịch ăn uống no đủ, đứng dậy duỗi lưng một cái: "Tôi cũng không quen biết ai, không có chỗ ngủ, cũng không có chỗ ăn cơm, đành phải trở về nơi này. Tôi nhớ rõ là các người bỏ ra rất nhiều tiền mua tôi, cứ đi như thế có vẻ tôi không biết suy nghĩ."
Đậu má!
Mày trở về như vậy cũng đủ ý tứ à nha?
Đè xuống lửa giận, Vương Kim Sơn xoa xoa đôi bàn tay: "Tất nhiên, nơi này cũng coi là nhà của ngài, ngài trở về chúng tôi tự nhiên hoan nghênh. Nếu chúng ta đã là người một nhà, ngài có thể đem sổ sách và điện thoại đã lấy đi trả lại cho tôi hay không?"
Lúc trước đều là theo kịch bản của Vương Vân, tự xưng lão gia.
Lâm Tịch cúi đầu ra vẻ trầm tư: "Cuốn sổ kia rất hữu dụng sao?"
Vương Kim Sơn lắc đầu giống như trống lúc lắc: "Vô dụng, vô dụng, không có tác dụng gì."
"Không có tác dụng ông còn muốn lấy về? Là ông ngu xuẩn, hay là tôi quá khờ?"
"Hữu dụng, có.. Một chút hữu dụng."
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng: "Vậy ông phải lấy ra thành ý của mình rồi, nếu tôi ở chỗ này cảm thấy dễ chịu, tâm tình tốt, nói không chừng sẽ trả lại đồ vật cho ông."
Trên mặt Vương Kim Sơn hiện lên một tia tức giận, khuôn mặt vốn đỏ tía lại bắt đầu trở nên đỏ thẫm, cái mũi lớn đỏ bừng quả thực như nhỏ ra máu.
Biết rõ giờ phút này Tiểu Thúy tuyệt đối có gì đó quái lạ, biết rõ không thể tin tưởng một câu nào của nó, nhưng tạm thời ông ta thật đúng là không có cách nào với nó.
Đánh, khẳng định là đánh không lại, đã không thể địch lại, vậy cũng chỉ có thể dùng trí.
Ông ta cũng không tin, dựa vào Vương Kim Sơn ông ta trà trộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, thật đúng là để một con nhóc chưa thấy qua việc đời bắt được rồi?
Chẳng qua ông ta ngược lại rất tò mò, trong thời gian Tiểu Thúy mất tích hơn nửa năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể biến hóa long trời lở đất như thế.
Lâm Tịch trông thấy Vương Kim Sơn như có điều suy nghĩ nhìn chính mình, nhướng mày nói: "Từ hôm nay trở đi, bảo con gái ông cũng hầu hạ tôi, còn có, căn phòng kia của cô ta, tôi trưng dụng."
Vương Vân vừa nghe nói chẳng những muốn cô ta hầu hạ cho người hầu của mình, còn muốn đem khuê phòng được cô ta bố trí cực kỳ ấm áp trang nhã nhường lại cho con khốn Tiểu Thúy bẩn thiểu giống chó ghẻ kia, lập tức khóc lớn tiếng bắt đầu náo loạn.
Vương Kim Sơn nói: "Con phải hầu hạ nó, mới có thể tùy thời trộm lại sổ sách và điện thoại của cha. Một khi những vật kia đến tay, lập tức dùng thuốc đưa nó đến Hoàng Triều Chi Dạ."
Ngày bình thường Vương Vân cứ việc giả bộ hoàn toàn không biết cha mẹ đang làm cái gì, kỳ thật trong lòng biết rõ ràng, nghe nói vật quan trọng như vậy rơi vào trong tay Tiểu Thúy, trong lòng không khỏi run lên, một khi những vật kia bị đưa đến ngành tương quan, cả nhà bọn họ đều phải đi ăn bánh ngô.
Rơi vào đường cùng đành phải mặt mũi tràn đầy không cam lòng đi vào phòng.
Lâm Tịch thân thiết nói: "Tiểu Vân, cô đi thu xếp đồ ăn rơi trên đất ở bên ngoài, đi đưa cho người dưới tầng hầm ăn, lãng phí cũng không tốt!"