Edit: Jess93
Lâm Tịch vừa nghe thấy thanh âm này, nước mắt suýt chút nữa tuôn ra ào ạt, con ngoan, về sau ta tuyệt đối là mị ruột của ngươi.
Lâm Tịch tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ cảm thấy thế gian chưa từng có một thanh âm nào dễ nghe như thế.
Đó chính là Tam Tự kinh bản mới: "Yaa.
.
A!"
Đây tuyệt đối là lần lên sân khấu sáng mù mắt nhất của A Lạp Lôi.
Một cột thiên lôi chống trời.
Bởi vì mục tiêu ngay trước mặt Lâm Tịch, quả thực là ngay cả Lâm Tịch cũng bị nổ.
Đừng nói Lâm Tịch, tất cả mọi người gần đó đều gặp nạn, bởi vì có liên quan tới cái lồng vô hình kia, bọn họ cũng không có bị điện giật, nhưng thiên lôi phiên bản 2.
0 tăng cường ánh sáng trắng lóa chói mắt của A Lạp Lôi khiến rất nhiều người trực tiếp mù tạm thời.
Chẳng qua có không ít người bởi vì phản ứng kịp nên cũng không nhận quá nhiều ảnh hưởng, chẳng hạn như Qing.
Lâm Tịch đã chuẩn bị từ sớm, cho nên mặc dù bị đánh tới mức phải biến thân thành Hồng Thất Công, nhưng cũng chỉ giới hạn tại ăn mặc và kiểu tóc không tốt lắm mà thôi.
Thiên lôi qua đi, cô đột nhiên phát hiện chính mình đã có thể động.
Lúc sống còn ai còn quản có sụp đổ nhân thiết hay không, tâm niệm vừa động, > bên trong không gian đã xuất hiện trong tay, bắn về phía Jinglan đã bị A Lạp Lôi đánh văng ra ngoài mấy bước.
Jinglan rõ ràng bị dao găm đâm trúng máu tươi văng tung tóe, nhưng sau một khắc vết thương liền tự động chữa trị tốt, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Người chung quanh bởi vì cái lồng nên không thể vào, nhưng lại có thể trông thấy rõ ràng cái lỗ lớn bị đâm thủng trước ngực Jinglan biến mất chỉ trong khoảnh khắc, những vết thương bị sét đánh khét lẹt cũng đang nhanh chóng chữa trị.
Nahi đột nhiên toàn thân run một cái, trong miệng lầm bầm vừa khéo mọi người có thể nghe rõ ràng: "Vết thương lớn như vậy đều có thể khép lại trong nháy mắt, xương tay bị bóp nát cũng khôi phục chỉ trong một khoảnh khắc, anh ta là yêu quái, anh ta đã không phải là Jinglan, chẳng trách anh ta sẽ giết chết tất cả con cái của chính mình!"
Jinglan ở bên trong vừa mới ngồi dậy nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng "Tiện nhân kia thế mà âm hiểm như thế.
"
Không trách anh ta tức giận như vậy, dưới loại tình huống này, khả năng lớn nhất hẳn là Vu thần hiển linh phụ thể, trợ giúp Jinglan Vương vượt qua nguy cơ mới đúng, kết quả bị Nahi dựa vào cái gì mà "Giết chết con cái của chính mình" làm lý do, trực tiếp nói anh ta thành yêu quái.
Tung tin đồn nhảm chỉ cần há miệng, bác bỏ tin đồn phải chạy gãy chân.
Chẳng qua hiện giờ anh ta đã không có tinh lực dư thừa đi giải quyết chuyện này, anh ta phải đối mặt, là thiên lôi chẳng hiểu ra sao lại xuất hiện kia kìa.
Khi Lâm Tịch phát hiện dao găm của chính mình hoàn toàn không thể tạo thành tổn thương đối với Jinglan, quả quyết câu thông A Lạp Lôi: "Con ngoan, đánh anh ta!"
Lâm Tịch vẫn có thể cảm giác được, lực lượng giam cầm chính mình trước đó vốn được đánh ra từ tượng Vu thần, giờ phút này lại không cảm ứng được bên kia có khác thường gì, nghĩ cũng biết, tất nhiên là thứ vốn ở trong tượng thần giờ phút này đã đến trên người Jinglan.
Nhất là vào lúc nhìn thấy hai con báo kia của Jinglan vừa dính một chút máu liền biến thành xương trắng, tất nhiên cô biết kia là máu chó đen.
Sủng vật vốn là vật âm tà, chủ nhân của nó tất nhiên càng là cây táo gai thối nát mông -- không phải là quả táo tốt.
Huống hồ coi như anh ta là người tốt, vào lúc cục diện giữa bọn họ không phải ngươi chết chính là ta vong, Lâm Tịch cũng sẽ không thánh mẫu đến mức không để ý tính mạng chính mình bởi vì anh ta là người tốt mà nương tay.
Nhiệm vụ duy nhất của cô ở vị diện linh dị, thật ra là dựa vào >, cũng không biết làm sao xử lý loại tà ma này, nhưng nếu thứ này vẫn luôn náu thân bên trong tượng thần kia, chắc là có gì đó cổ quái.
Lâm Tịch đã từng thử qua, lấy năng lực của cô cũng không thể đánh vỡ cái lồng kia, sử dụng sức càng lớn, chấn ngược đối với chính mình càng hung ác.
Cô cố nén cơn đau đầu mới bị phản phệ vừa rồi, lặng lẽ dùng tinh thần lực cảm giác, đó là một thứ gì đó tràn ngập năng lượng tương tự trận pháp ở vị diện tu tiên, hoàn toàn ngăn cách bọn họ và người bên ngoài.
A Lạp Lôi đang ở trên đỉnh đầu chính mình điên cuồng công kích Jinglan, cô cảm thấy chính mình cũng không thể nhàn rỗi.
Lâm Tịch biết, loại công kích này của A Lạp Lôi cũng không phải là vô hạn, cô không biết nhóc con này rốt cuộc có thể phát động bao nhiêu lần công kích, nhưng cô biết một khi A Lạp Lôi hao hết năng lực, như vậy cô phải đối mặt chính là cục diện bị giam cầm một lần nữa.
Đã không đả thương được Jinglan lại không phá nổi cái lồng, Lâm Tịch liền dùng dao găm của chính mình đi phá hủy tượng Vu thần không biết làm bằng vật liệu gì kia, kết quả lần này sản phẩm từ hệ thống gọt kim cắt ngọc đánh đâu thắng đó thế mà bất lực với tượng Vu thần.
Lâm Tịch không khỏi vừa lo lắng vừa phiền muộn.
Nếu như vậy, một khi A Lạp Lôi hao hết pháp lực, kết cục của Lâm Tịch vẫn là một cái chết.
Trong lúc thất vọng, Lâm Tịch nhạy cảm phát hiện, Jinglan vốn bị A Lạp Lôi đánh cho ngây người vậy mà đang khẩn trương chú ý hành vi của chính mình.
Chẳng lẽ anh ta cũng e ngại tượng thần này bị tổn hại?
Lâm Tịch động não, liếc nhìn xung quanh, bên trong cái lồng ngoại trừ ba người bọn họ, chỉ có pho tượng và lư hương lớn cao ngang hông kia.
Nếu > không làm gì được ngươi, vậy thì dùng lư hương của ngươi đi đập tượng thần của ngươi!
Lần này Lâm Tịch vừa hành động vừa mặt không đổi sắc chú ý phản ứng của Jinglan bên kia.
Quả nhiên, Jinglan vẫn luôn lặng lẽ chú ý chính mình.
Lúc đầu anh ta cũng không biết chính mình muốn làm gì, thật ra những người bên ngoài kia cũng không biết Lâm Tịch rốt cuộc muốn làm gì.
Khi bọn hắn trông thấy cô gái nhỏ dáng người mảnh mai kia dùng hai tay xách lư hương đen kịt giống như nhổ cỏ, lập tức đều thốt lên một tràng!
Lãnh Chúa Tang Du này khí lực thật là lớn!
Người khác là kinh ngạc, mà Jinglan lại lộ vẻ mặt hoảng sợ, đáng tiếc năng lực của anh ta cũng không phải vô hạn, muốn một lần nữa giam cầm Lâm Tịch như trước đó cũng đã không có lực.
Lâm Tịch cười lạnh, cũng nên đến phiên lão tử xả giận!
Trong tiếng hút hít, cô giơ lư hương lớn có chất liệu tương tự tượng Vu thần lên cao rồi đập mạnh vào tượng thần kia.
Ngay trong nháy mắt này, Lâm Tịch cảm giác được cổ linh lực khổng lồ dao động lúc trước cuốn tới một lần nữa, mà cái lồng ngăn cách giữa cô và đám người đã biến mất.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc lư hương sắp đập vào tượng thần, một ánh sáng nhu hòa mắt trần có thể nhìn thấy bao phủ trên tượng thần, một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn, lư hương nặng nề rơi xuống chân tượng thần, tượng Vu thần hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhưng được cái này thì lại mất cái khác, Jinglan trên đất lại bị sét đánh trúng, sau khi hét thảm một tiếng liền tê liệt trên mặt đất, không đứng lên nổi.
Lâm Tịch tập trung toàn bộ tinh thần cảm giác được chính mình đột nhiên bị một người ôm vào trong ngực, cô đang muốn dùng dao găm đâm người nọ, lại nghe thấy một tiếng kêu mang theo run rẩy giống như phát ra từ sâu trong linh hồn: "Vương!"
Sau đó người nọ dường như phát hiện hành vi của chính mình không ổn, nhẹ nhàng buông ra Lâm Tịch, quỳ một chân trên đất, ho khan hai tiếng, lần nữa kêu một tiếng: "Vương!"
Là Qing.
Lâm Tịch nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng anh ta, hiển nhiên tổn thương không nhẹ, cô cũng đã nếm thử lực phản chấn của cái lồng to lớn kia, tổn thương của Qing tất nhiên là bị chấn thương khi điên cuồng chém vào cái lồng kia trước đó.
"Ngươi bị thương rất nặng, đừng lộn xộn.
"
Lâm Tịch đưa tay điểm mấy cái trước ngực anh ta, Qing lập tức cảm thấy nội tạng như thiêu như đốt dễ chịu hơn rất nhiều, cười một tiếng cảm kích với Lâm Tịch, không nói nữa.
Lúc này cấm vệ Chitian vây xung quanh Jinglan lại phát ra tiếng hoảng sợ.
Lâm Tịch sai người chăm sóc tốt cho Qing sau đó mới cùng Nahi đi qua đó.
Trông thấy tình hình bên này, tròng mắt cô không khỏi co rụt lại!
Người nằm trên đất toàn thân khét lẹt, quần áo tả tơi, chắc hẳn là Jinglan không thể nghi ngờ.
Nhưng trên mặt của người này, khe rãnh tung hoành, tóc trắng xóa, trông quả thật chính là một ông lão hơn bảy mươi tuổi!.
Danh Sách Chương: