Liêu Hà:.
Vương Kim Sơn:.
Vương Vân:.
Không phải đi shopping?
Lâm Tịch: Suy nghĩ nhiều, chẳng qua là muốn kiểm tra một chút các ngươi rốt cuộc có thể khoan nhượng tới trình độ nào mà thôi.
Các ngươi chỉ cần phụ trách đưa tiền, về phần lão tử cầm tiền đi làm cái gì, liên quan gì đến các ngươi!
Vương gia toan tính quá lớn, năm vạn cũng không trở mặt với cô.
Lâm Tịch có chút hối hận, sớm biết đòi mười vạn được rồi.
Không sao cả, thiếu của cô bù lại cho cô, trộm của cô giao ra đây cho cô, mặc kệ các người được cái gì, coi như không vào tay lão tử, chắc chắn cũng sẽ không để cho các người lấy được.
Vương gia cũng không có lấy thứ gì, một thùng hàng đơn giản đã kéo đi toàn bộ gia sản.
Vương Kiến lái chiếc xe tải kia đi theo ở phía sau.
Nhà mới trong một khu chung cư hoàn toàn phong bế, năm phòng hai sảnh ba vệ sinh.
Mặc dù phòng ở cũng không phải là phòng mới, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, trang trí kiểu dáng Châu Âu, sắc thái rất đơn giản thanh thoát, Vương Vân nhìn mấy phòng ngủ một chút, trên mặt đều lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Tất nhiên, nụ cười này vẫn luôn bảo trì đến khi Lâm Tịch chọn trúng căn phòng cực kỳ hợp ý cô ta.
Vương Vân mặt đen như mực, dùng tay chỉ Lâm Tịch phát ra tiếng "Tê tê."
Chỉ cần ngươi không vui, lão tử sẽ hết sức vui vẻ.
Lâm Tịch mỉm cười nói: "Cô muốn sao? Ngộ Không, nếu cô muốn cô cứ nói nha, cô không nói làm sao tôi biết cô muốn nó chứ, mặc dù cô rất có thành ý mà nhìn tôi, nhưng mà cô vẫn phải nói với tôi là cô muốn. Cô thật sự muốn sao? Vậy cô lấy đi! Không phải thật sự muốn hả? Chẳng lẽ cô thật muốn sao.."
Vương Vân gần như muốn nổ tung tại chỗ, sau đó xoắn ốc thăng thiên.
Đồ thần kinh!
Cô ta có thể nói ra sao?
Nước mắt uất ức của Vương Vân xoay một vòng ở trong mắt, mong mỏi nhìn Vương Kim Sơn.
Tòa nhà này, phải ở lại non nửa năm, cô ta thật sự rất thích gian phòng này!
Rèm cửa thuần trắng tô điểm vài đóa hoa màu tím ở hai bên và vạt dưới, dây cột rèm màu tím, chủ yếu là cô ta rất thích cửa sổ lớn kia, buổi chiều tươi đẹp, bưng một ly trà sữa, cứ như vậy lười biếng ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh nhân gian, sẽ thích ý cỡ nào?
Mấu chốt nhất là gian phòng này không tính lớn, lại là phòng ngủ duy nhất có phòng vệ sinh trừ phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính có không gian rất lớn, một người lại tỏ ra thực trống trải, hơn nữa phong cách sắc điệu rất nặng nề ngột ngạt, cô ta không thích chút nào.
Phòng ngủ này cuối cùng vẫn như cũ thuộc về Tiểu Thúy, bây giờ gọi là U U.
Nước mắt Vương Vân rốt cuộc rớt xuống.
Cũng bởi vì thứ thấp hèn này, cô ta mới bị đưa đến loại địa phương ô uế kia, bị người ta làm nhục, độc câm cuống họng. Bây giờ bị tỳ nữ của mình cưỡi ở trên đầu, cái gì cũng phải nhặt đồ dùng thừa của nó.
Vì sao lại như vậy?
Nghĩ đến Tiểu Thúy khô khan, nhát gan ngày nào hận không thể ngồi xổm ở góc tường, nhìn lại bộ dáng vênh vang đắc ý bây giờ của U U, trái tim Vương Vân lại đau nhức một hồi.
Có phải lúc trước mình đã sai hay không, có phải lúc đó đổi người khác làm tỳ nữ thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy rồi hay không?
Liêu Hà dùng tay chọc chọc cô ta nhỏ giọng nói: "Chỉ nửa năm, sau nửa năm căn nhà này sẽ thuộc về chúng ta, không có con ả chướng mắt kia, con thích căn phòng nào cũng được!"
Nhưng mà, nhưng mà vừa nghĩ tới con ả thấp hèn, thô tục lại dã man kia đã từng ở căn phòng đó, trong lòng Vương Vân liền cách ứng giống như ăn phải con ruồi.
"Đến lúc đó chúng ta bán nơi này đổi sang nơi khác ở!" Vương Vân vừa cưỡng ép chính mình phát ra tiếng "Tê tê" vừa khoa tay múa chân bày tỏ ý tứ của mình.
Liêu Hà gật đầu: "Đều theo con, đều theo con."
Liêu Hà cảm thấy Vương Vân không còn hiểu chuyện như trước kia.
Sao phải tranh giành với một người sắp phải chết trong thời gian nửa năm này? Chờ toàn bộ tiền đều vào trong tay, muốn làm theo kiểu nào còn không phải là chuyện trong một câu nói?
Lâm Tịch nhìn nữ hầu gọi là Trương tẩu kia, không khỏi nhếch miệng.
Hiện giờ Vương gia đã cam lòng thỉnh người hầu rồi?
Cảm nhận được một cỗ khí tức không giống người bình thường trên thân Trương tẩu, xem ra cũng là người có chút công phu, kiểu người như vậy, Vương gia có thể mời nổi sao?
Lâm Tịch cảm giác được, lúc Vương Kim Sơn đối mặt Trương tẩu rõ ràng khí thế thấp hơn một nửa, không lẽ người Vương gia đều thích bị tỳ nữ cưỡi trên đầu?
Giữa trưa ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới.
Tay nghề Trương tẩu thật sự không tệ, Lâm Tịch phát hiện thức ăn trên bàn đều có một điểm giống nhau, hầu như đều là ôn dưỡng thận. Gan heo lá tỏi, canh sườn nấu cẩu kỷ và củ khoai vân vân, trước mặt Lâm Tịch còn đặt một bát canh óc chó nấu với long nhãn và táo tàu.
Xem ra đồ ăn này chẳng những đối với cô không có chỗ hại, ngược lại là các loại bổ dưỡng, nếu như không phải Trương tẩu cùng với túi da này của cô không có chỗ nào tương tự, Lâm Tịch cũng có chút hiểu lầm đây là tìm được mẹ ruột rồi.
Lâm Tịch cảm thấy mình bây giờ thực thối nát.
Cả ngày ăn ngủ ngủ rồi ăn, trải qua cuộc sống như heo.
Vương gia tìm một bác sĩ trị liệu cuống họng cho Vương Vân, sau một khoảng thời gian, mặc dù không thể giống tiếng hoàng anh xuất cốc như trước kia, nhưng cũng có thể nói chuyện, chẳng qua cuống họng bị tổn thương nói ra vẫn thô ráp như bà lão mấy chục tuổi.
Tâm tình Vương Vân cực kỳ không tốt.
Bác sĩ nói chỉ có thể khôi phục lại như vậy.
Một cô gái chừng hai mươi tuổi, yểu điệu thướt tha, há miệng nói chuyện lại là giọng của một bà già.
Vương Vân muốn cào tường, cũng không phải là nói tướng thanh diễn hát đôi.
Cô ta phiền muộn, nhưng con ả U U đáng chết kia bây giờ đã sắp lãng ra phía chân trời rồi.
Mỗi ngày Trương tẩu đều muốn bồi bổ thêm cho nó.
Coi như biết là thứ gì, nhưng nhìn lấy Trương tẩu đối xử lạnh nhạt với bọn họ, lại đối với U U hỏi han ân cần, trong lòng Vương Vân liền buồn bực.
Nhất là không có việc gì liền ra ngoài chơi, mỗi lần đều tìm cha cô ta đòi tiền, ít nhất cũng phải cầm một vạn hoặc tám ngàn tệ.
Dựa vào cái gì? Nó cũng không phải là con cháu của Vương gia bọn họ, hết lần này tới lần khác lại đúng lý hợp tình đòi tiền người ta như vậy, mặt mũi đâu?
Lâm Tịch không có việc gì liền đi lung tung, lúc đầu cảm thấy mỗi lần ra ngoài đều sẽ có ít nhất ba người theo cô, mỗi lần Lâm Tịch đều là một trận mua mua mua, sau đó ngoan ngoãn về nhà.
Dần dần người "Cùng" cô dạo phố từ ba người biến thành chỉ còn một người.
Người vẫn luôn phụ trách giám thị phát hiện, U U tiến vào phòng thử đồ đã quá hai mươi phút, nhưng vẫn chưa ra ngoài.
Trong lòng anh ta giật mình, đã sớm nghe Vương Kim Sơn nói, từ khi cô gái này mất tích nửa năm, sau đó trở về hành vi liền trở nên rất quỷ dị, ngộ nhỡ nếu để cho cô ta chạy, anh ta không thể chịu đựng nổi lửa giận của ông chủ!
Nghĩ đến đây, anh ta khẩn trương gõ cửa "Cốc cốc" hai lần, nghiêng tai nghe một chút không có bất kỳ âm thanh gì ở bên trong, vội vàng kéo ra phòng thử đồ, không ngờ một con dao găm sắc bén nhắm ngay lồng ngực của anh ta.
Lâm Tịch bĩu môi với vệ sĩ nọ ra hiệu anh ta đi vào.
Trong không gian thu hẹp, hai người gần như sắp mặt dán mặt.
"Nói đi, ai phái anh theo dõi tôi."
Người đàn ông há miệng vừa chuẩn bị nói chuyện, dao găm sáng như tuyết trực tiếp đặt tại cổ anh ta: "Anh nói chuyện tốt nhất chú ý một chút, tôi sẽ không cho anh cơ hội thứ hai, tôi nói được thì làm được."
Người đàn ông nhìn đôi mắt đen như mực đang trực tiếp nhìn chằm chằm chính mình, anh ta gần như có thể trông thấy chính mình đang kinh hoảng bên trong tròng mắt đối phương, anh ta biết cô gái này tuyệt đối không phải đang đe dọa mình.
"Là Quý Viễn Đạt, thật.. Thật sự là Quý Viễn Đạt."