Edit: Jess93
Uông Thiên Chính ra lệnh một tiếng, tám mặt gương đồng đồng loạt nhắm ngay đầu sát thi, mấy luồng khói đặc đen như mực dâng lên từ thất khiếu và mi tâm, vẫn là mùi hôi thối vô cùng khó ngửi.
Lão đạo tay bấm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm, một lá phù vàng vẽ chu sa bao phủ trên cái miệng như lỗ thủng kia, kiếm hoa một cái, theo một tiếng quát nhẹ "Cấp cấp như luật lệnh," lá bùa kia "Phụt" một tiếng bắt đầu bốc cháy, như là một tín hiệu, toàn bộ đầu lâu "Phụt" một cái cũng bốc cháy theo.
Sát thi ở trạng thái toàn thịnh danh xưng đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cho dù bị cô và lão đạo cùng nhau làm trọng thương, nhưng không đến mức không nên việc như vậy, phần phật một cái liền bốc cháy như thế.
Càng kỳ lạ chính là đầu lâu kia gần như trong nháy mắt liền bị đốt khô quắt như là một quả bóng bay bị xì hơi, chưa tới hai phút đồng hồ cũng chỉ còn lại một đống tro bụi.
Vẻ mặt Lâm Tịch và lão đạo đều vô cùng ngưng trọng, hai người gần như không hẹn mà cùng sải bước chạy về phía cỗ thi thể kia!
Quả nhiên, Lâm Tịch cảm ứng được linh lực dao động trong cỗ thi thể đó, hơn nữa dáng vẻ không khác gì cái vị nấp ở trong tượng thần kia.
Lâm Tịch tâm niệm vừa động.
Cô có một ý tưởng táo bạo.
Thật ra trước đó Lâm Tịch không phải không nghĩ tới việc trực tiếp ném sát thi rất khó đối phó này vào trong không gian.
Nhưng không biết vì cái gì, không gian vậy mà không có chút phản ứng nào.
Rõ ràng tại khai hoang tinh còn thu một tên tà tu, hơn nữa không gian cũng biểu hiện có thể sử dụng tại vị diện này, trăm mối vẫn không có cách giải, Lâm Tịch chỉ có thể trở về hỏi A Lê.
Mà bây giờ, một đoạn thi thể không đầu cương cứng nằm trên mặt đất, mà bên trong lại có linh lực dao động khác thường, rõ ràng là sát thi đoán được lão đạo sẽ xử lí đầu lâu trước nên đem thần hồn ẩn giấu trong thi thể không đầu này.
Con quỷ già này cũng coi như xảo trá, thời điểm như thế vẫn có thể bình tĩnh tìm đường sống cho chính mình, trốn vào thi thể này tùy thời chạy trốn.
Đáng tiếc cô ta ngàn tính vạn tính cũng sẽ không ngờ tới, cái đầu lâu này không có thi sát gia trì lại trải qua lễ rửa tội hơn trăm năm cộng thêm tác dụng Ngũ Hành phù của Đạo gia Uông Thiên Chính, vậy mà đốt còn tốt hơn củi lửa, trong phút chốc đã đốt sạch sẽ.
Lâm Tịch liếc nhìn hai thanh gỗ đào trên chân sát thi, yên lặng đứng tại vị trí cổ nữ thi.
Kính bát quái bày lên, lão đạo theo lẽ thường phóng một đạo > xuống, quả nhiên lần này thi thể đốt chậm hơn rất nhiều.
Biểu cảm trên mặt Lão đạo vô cùng thận trọng, kiếm gỗ đào trong tay đã đổi thành kiếm Văn Vương Kim Tiền, trong truyền thuyết, thứ này chính là vũ khí lợi hại được các thuật sĩ Mao Sơn cùng với các pháp sư hàng phục yêu ma quỷ quái nói một không hai, sáu mươi năm là một giáp, ngọ niên ngọ nguyệt ngọ nhật và thân niên thân nguyệt thân nhật, dậu niên dậu nguyệt dậu nhật, vào lúc đó chế tạo kiếm Văn Vương Kim Tiền thì uy lực càng lớn hơn.
Lão đạo cũng không thể trực tiếp vận dụng tinh thần lực giám thị hồn phách sát thi giống như Lâm Tịch, chỉ có thể tay cầm la bàn, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Quả nhiên, mới đốt một hồi, hồn thể sát thi kia đã không chịu nổi, Lâm Tịch cũng bất động thanh sắc chờ giờ khắc này đến.
Đột nhiên, kim đồng hồ trên la bàn trong tay lão đạo bắt đầu điên cuồng xoay tròn, đây là kim la bàn bát tượng chuyển châm, chính là có ý ác âm xuất hiện, oán khí sắp xuất hiện.
Uông Thiên Chính vội vàng cắn nát ngón giữa trực tiếp lấy máu làm phù giữa không trung, miệng hét lên: "Sắc!" Ngón tay đan chéo nhau, kết thủ quyết Kim Cương Phục Ma Ấn của Đạo gia, kiếm Văn Vương Kim Tiền trong tay chỉ thẳng vào nữ thi vẫn đang cháy hừng hực.
Giờ phút này, Uông Thiên Chính lại tìm không thấy chút khí chất hèn mọn nào, hai mắt sáng rực, cầm kiếm đón gió mà đứng, hơi có chút phong thái của Lữ tổ.
Đám người thấy đến thời khắc mấu chốt, thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ ảnh hưởng tới đạo trưởng hàng yêu tróc quỷ.
Ngay cả những giáo viên và học sinh đứng ba tầng trong ba tầng ngoài ở nơi xa cũng đều đem ánh mắt dán chặt vào lão đạo sĩ, rất sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó.
Tình hình như vậy trên cơ bản tất cả mọi người ít thấy trong đời, về sau có thể làm đề tài câu chuyện để khoác lác.
Một phút đồng hồ.
.
Hai phút đồng hồ.
.
Ba phút đồng hồ.
.
Hài cốt cỗ sát thi đã bị thiêu sạch sẽ, kết cục giống như đầu lâu bị chặt xuống kia.
Lão đạo phát hiện kim đồng hồ la bàn chẳng biết lúc nào đã bình tĩnh lại, nói cách khác sát thi hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tình huống này là sao?
Vẻ mặt ông ta cổ quái nhìn Lâm Tịch một chút, Lâm Tịch vô tội giang hai tay.
Lão đạo khóc không ra nước mắt, đã có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.
Vị tiểu đạo hữu này, lần sau ngươi muốn kiếm chuyện làm phiền thông báo cho bần đạo trước một chút được chứ?
Tạo hình lòi lõm như vậy nửa ngày, rất mệt mỏi đó!
Mặc dù biết rõ hồn phách này đã bị con nhóc này động tay chân lấy đi rồi, tràng diện nên duy trì còn phải tiếp tục duy trì, cũng may những người ngoài nghề kia nhìn không rõ xảy ra chuyện gì.
Thế là lão đạo quơ quơ cánh tay cứng ngắc bởi vì tạo hình lòi lõm vừa rồi, bấm một cái Ngũ Hành phù bên trong Phong Hành phù của Đạo gia.
Đám người chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua, lão đạo thừa cơ dùng kiếm Kim Tiền quơ ba cái, chỉ vào nữ thi quát to một tiếng: "Thu!"
Lâm Tịch nhìn ông ta giả thần giả quỷ, liều mạng nín cười, cảm thấy ruột mình cũng sắp thắt lại rồi.
Uông Thiên Chính chậm rãi thu thế, sai người thu thập tro tàn nữ thi và quan tài sau khi thiêu đốt trên mặt đất, muốn tìm một nơi khác thích hợp để an trí.
Đám người Tả gia câu thấy thật sự đã xử lí nữ thi này sạch sẽ, lập tức tươi cười rạng rỡ, đây chính là thần tiên sống đến từ Tả gia câu bọn họ đấy!
Sát thi lợi hại như vậy, cũng biết bay rồi, không phải là bị đạo trưởng của bọn họ xử lí rồi?
Trên mặt người Tả gia câu đều mang theo vẻ cùng có vinh yên, không còn nói Uông lão đạo chính là lão thần côn giả thần giả quỷ lừa ăn gạt uống như lúc trước.
Lâm Tịch mỉm cười: "Uông đạo trưởng thật bản lãnh!"
Hiện giờ Uông lão đạo là thật sự dở khóc dở cười, người người đều nói là ông ta hàng phục con ác quỷ này, kỳ thật ông ta làm được đúng là rất có hạn, con nhóc trước mặt này mới là chủ lực.
Nhưng nhóc đầu gấu này cũng quá độc, im hơi lặng tiếng liền thu thập sát thi, hố ông ta suýt chút không có cách nào kết thúc.
May mà Đạo gia ta đi nhiều thấy rộng, phản ứng nhanh chóng mới không có lộ ra sơ hở, không thì danh tiếng tích lũy nhiều năm đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhìn con nhóc này dương dương đắc ý làm mặt quỷ với ông ta, lão đạo kỳ thật cũng hiểu rõ, đây là oán trách ông ta giúp đỡ bán vòng vàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thu phí thủ tục trước đó.
Cuối cùng là hữu kinh vô hiểm tất cả đều vui vẻ kết thúc, nỗi lòng lo lắng của Hà Kiến Quốc cũng lắng xuống.
Lão đạo lại làm trận làm phép, làm nước Hóa Sát phù cho tất cả những người quan sát trận đấu pháp này uống xong, để tránh có sát khí tràn ra xâm nhập vào cơ thể người lưu lại tai họa.
Mà những người Tả gia câu ở đây ngửi mùi thối nửa ngày, khẳng định là tránh không khỏi hít phải sát khí, lão đạo chờ trở về Tả gia câu lại tự đi xử lý thích đáng thì không đề cập tới.
Hà Kiến Quốc mời lão đạo đến phòng hiệu trưởng nói chuyện, đến tột cùng là làm sao biết được có một con ác quỷ như vậy tiềm ẩn trong trường học.
Uông Thiên Chính nửa thật nửa giả nói hai đứa bé nhà họ Diêm phát hiện có thỏ rừng qua lại ngoài tường, muốn đào ra kiếm bữa ăn ngon.
Vừa khéo ông ta đi ngang qua nơi đây, nhất thời nổi hứng, ở bên cạnh nhìn náo nhiệt.
Kết quả con thỏ không có đào được, ngược lại là phát hiện vàng bạc chôn dưới đất.
Về sau, trong quá trình đào móc ông ta mới phát giác gốc âm hòe ẩn chứa sát khí trong nhà vệ sinh nhỏ.
Lão đạo gọn gàng dứt khoát nói: "Vàng bạc đào ra, lão đạo tham một phần xây một trường tiểu học cho Tả gia câu chúng ta, còn làm chủ cho hai đứa bé nhà họ Diêm một ít, còn lại thì mượn tay người nhà họ Diêm cho ngươi, lão đạo nhờ dính ánh sáng nhà họ Diêm và trường học, vì báo đáp mới quyết định giúp các ngươi ngoại trừ tai họa này, không thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
".
Danh Sách Chương: