A Lê dương dương đắc ý lấy ra một sấp tiền mặt nói: "Cho cô, tôi kiếm được ma."
"Phụt!" Lâm Tịch suýt chút nữa phun ra: "Chị hai, không biết cũng không cần nói lung tung, sẽ bại lộ sự thiếu hụt chỉ số thông minh của cô. Tiền ở đây gọi là đồng, không phải ma."
Lại nói, với dáng vẻ nhanh chóng tẩu thoát sau khi thành công của cô, cô ấy hả, dám xác định không phải mình cướp?
"Trông bộ dạng keo kiệt của cô, tôi liền đoán được cô đến chỗ nào đều là một tên nghèo kiết xác. Lão tử tự lực cánh sinh, còn lấy được một cái điện thoại, ngày mai cô có thể chỉ cần mua một chiếc điện thoại là được."
Đậu má, cảm giác cùng một tổ với con hàng này trái tim cũng sắp tan nát rồi.
Lâm Tịch cầm lấy điện thoại, đẩy cửa sổ ra, dùng hết khí lực ném ra ngoài.
Từ xa xa truyền tới một tiếng hét thảm: "Mẹ nó, tao bị máy bay bắn trúng rồi!"
Lấy giá trị vũ lực có thể so với Hulk toàn lực ném ra của Lâm Tịch, quả thật là máy bay.
"Hai chúng ta mua một chiếc là đủ rồi, lại nói, đó là yêu cầu của nhiệm vụ, còn có chi phí chúng ta đi quán bar mỗi ngày, không phải nên được trả bằng chi phí chung hay sao? Nhớ rõ, về sau đừng có thứ gì cũng lấy về nhà, coi chừng chú cảnh sát tìm cô tâm sự."
Thật sự là nhọc lòng.
Cái quán bar này cô và A Lê không thể đi nữa, đành phải đổi một cái với đồng đội, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Lâm Tịch dành thời gian còn lại để tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, may mà mình chuẩn bị ngân châm trong không gian, cô chuẩn bị không có việc gì thì làm một chút liệu trình giảm béo cho mình, thể tích quá khổ động thủ đánh nhau với người ta thực dễ ăn thiệt thòi.
Sáng ngày hôm sau, làm cơm cho A Lê xong, Lâm Tịch chạy tới chỗ để xe thức ăn nhanh của mình bắt đầu một ngày làm việc.
Đợi đến khi rảnh rỗi lại đi một chuyến ra ngoài mua một chiếc điện thoại, hôm nay việc buôn bán tốt hơn hôm qua, vẫn chưa tới bốn giờ đã bán sạch toàn bộ, Lâm Tịch dứt khoát về nhà đón A Lê, cùng đến chỗ Morrison.
Báo cáo một chút tình huống hôm qua, Lâm Tịch yêu cầu Morrison đổi một quán bar khác cho cô, không thì rất có thể bọn họ sẽ bị tóm bởi vì ăn cướp.
Sau đó Lâm Tịch lại "Uyển chuyển" nói một chút liên quan tới vấn đề kinh phí, Morrison mặt không thay đổi nói: "Tự mình giải quyết, làm một người chấp hành trung cấp, kiếm chút tiền tệ trong vị diện đều cần xã khu lao tâm khổ trí cho cô sao, cô vẫn nên trực tiếp về không được rồi."
Con mẹ nó!
Nghĩ đến mấy vị kia, thiên kim nhà giàu, người mẫu thời trang gì đó, người nào cũng không cần nhọc lòng vì tiền, Lâm Tịch cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ nhiệm vụ thế giới.
Bởi vì cho ngươi một bề ngoài xấu xí, cho nên nhất định phải phân phối một nghề nghiệp khổ cực.
Lúc sắp đi đến cửa, giọng nói Morrison lần nữa truyền đến: "Bọn họ đều là quán bar cao cấp, tiêu phí rất đắt, tôi sắp xếp cho cô chính là chỗ rẻ nhất. Về sau hai người đến quán bar << 2: 30 sáng >>, lại xuất hiện chỗ gì sơ suất, tôi sẽ ghi tội ở đây."
A, a, a!
Vì đã châm chước đến người nghèo chúng ta như vậy, tôi còn phải cảm tạ ngài, một ông chú ngay thẳng?
Chẳng qua ngẫm lại, tốt xấu người ta là lãnh đạo, người chấp hành cao cấp đó, ngày đầu tiên cô và A Lê đã làm hỏng một cái quán bar, người ta cũng không nói cái gì.
Cũng không dễ dàng, thông cảm lẫn nhau đi.
Cô không biết là, trên mặt Morrison lại xuất hiện một tia nghiền ngẫm sau khi cô rời đi, khí tức quen thuộc khó hiểu kia, chẳng lẽ là cô gái đó?
Buổi tối, sau khi cùng A Lê ngụy trang một phen, tiến đến quán bar mới này.
Lâm Tịch như cũ đều chọn thứ rẻ nhất mà gọi.
Lần này A Lê chải búi tóc củ tỏi, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay phối thêm một đôi mắt to không rành thế sự, rất hấp dẫn những ông chú thích loại hình Lolicon kia.
Giá trị nhan sắc cao tức là chính nghĩa, một chút không có sai.
Túi da xinh đẹp ba ngàn một đêm, linh hồn thú vị chừng hai trăm cân.
Lâm Tịch yên lặng ngồi trên băng ghế lạnh lẽo nhìn A Lê miễn phí ăn liên tục theo vụ án, có đôi khi sẽ bị người bắt chuyện mang đi ra ngoài, A Lê cũng rất nghe lời, nhưng luôn chạy trốn vào thời điểm cuối cùng, bởi vì rốt cuộc những người này và mục tiêu chẳng qua là vòng tròn gạch chéo.
Cũng may hiện tại A Lê cũng đã có kinh nghiệm, không ai mời liền đơn giản mọi thứ, có người mời liền ăn uống nhiều hơn, dù sao cuối cùng đều dùng thủ đoạn tương đối "Dịu dàng" chạy trốn, những người kia cũng không có tới tìm cô ấy phiền phức.
A Lê ban ngày ngủ, buổi tối đi bar, trải qua cuộc sống mơ mơ màng màng.
Lâm Tịch thì khổ cực hơn nhiều, ban ngày phải vất vả làm buôn bán nhỏ, buổi tối cực khổ hơn làm vệ sĩ, thời gian còn lại phải liều mạng tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Bây giờ Lâm Tịch đã mở mạch thủ thái âm phế kinh bên trong thủ tam âm thành công, dùng thần hồn bản thể của mình đúng là tốt, trên cơ bản không có bị tội gì. Hiện tại cô tranh thủ mau chóng đả thông được một đầu thông mạch, như vậy hệ số an toàn của cô và A Lê sẽ cao hơn chút.
Ban ngày kiếm tiền buổi tối đi bar, rượu giá rẻ nhất cũng có thể đổi năm phần khoai tây chiên, đều là tiền mồ hôi nước mắt của lão tử!
Bây giờ mục tiêu cuộc sống của Lâm Tịch chính là: Nhìn về phía trước, kiếm nhiều một chút, đến buổi tối nâng cốc đổi lại.
Cứ như vậy qua hơn nửa tháng, nhóm của bọn họ ngoại trừ tửu lượng của A Lê rõ ràng dần dần tăng lên thì không có bất kỳ thu hoạch gì.
Buổi chiều hôm nay, bọn họ nhận được thông báo của Morrison, muốn họ đi qua nhà hàng một chuyến.
Hai người cải trang giả dạng một phen, tới đúng giờ.
Ba tiểu tổ đều thay phiên báo cáo tình huống trong nửa tháng này của mình, nói đơn giản một chút chính là ngay cả cái rắm cũng không thu hoạch được.
Morrison vẫn như cũ không có một tia biểu tình: "Không có cảm giác linh khí dao động, nhưng tôi phát hiện có một cỗ tử khí đang dần dần tụ lại trên thị trấn này, đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì. Mặt khác, nửa tháng nay tại trấn Roger quả thật gió êm sóng lặng, cho nên các người không có thu hoạch cũng là bình thường. Chẳng qua hai địa phương gần đây lại bắt đầu thường xuyên gây án, hôm trước và hôm qua, hai nơi này tổng cộng mất tích mười hai thiếu nữ, như trước vẫn là đi qua quán bar sau đó mất tích, bởi vậy tôi quyết định điều động hai tiểu đội phân biệt đi tới hai địa phương kia nhìn xem."
Ông chú trung niên nhìn sáu người một chút, thấy không ai tự động xin đi giết giặc, thế là bắt đầu phân công: "Tiểu tổ Rosalyn đi cảng Rensselaer, tiểu tổ" Bánh Cuốn "đi trấn Phượng Hoàng. Tiểu tổ Lysa tiếp tục lưu lại trấn Roger."
Từ lúc nghe thấy "Bánh Cuốn" da mặt Lâm Tịch liền bắt đầu không ngừng run rẩy, vì cái lông gì gọi người khác đều là tên, đến lượt cô thì đổi lại dùng nghề nghiệp xưng hô?
Morrison thấy mấy người đều không nói gì, vừa chuẩn bị nói cứ quyết định như vậy, kết quả Rosalyn lại nói muốn trao đổi với tiểu tổ Lysa, cô ta lưu lại bản địa.
Chỗ nào còn không phải đều đi bar?
Cảm giác Rosalyn có chút già mồm.
Lysa vuốt vuốt tóc, nhàn nhạt liếc nhìn Rosalyn: "Nếu đồng đội của tôi không có ý kiến, tôi sao cũng được, chẳng qua chỉ là lái xe đi một chuyến mà thôi."
Rosalyn hợp thời ngỏ ý cảm ơn, nói cô ta nhận hai buổi lễ mừng khai trương tại bản địa, không có cách nào đi nơi khác.
Không giống sự ghê tởm khi đối đãi với chính mình, Lysa đối đãi Rosalyn vẫn tương đối thân mật.
Lâm Tịch im lặng hỏi trời xanh, cái thế giới nhìn mặt này!
Đã nói xong mọi chuyện, mấy người nhao nhao cáo từ, Lâm Tịch cũng theo mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
"Bánh Cuốn, cô lưu lại."
Phía sau truyền đến giọng nói không có một tia nhiệt độ của Morrison.
Lâm Tịch muốn cào tường, xin hãy gọi tôi là Linda, lão tử không phải Bánh Cuốn.
Bảo A Lê chờ cô ở bên ngoài, Lâm Tịch đen mặt ngồi ở trước mặt Morrison.
Có chuyện mời nói, có rắm mời phóng.