Lâm Tịch đọc thầm khẩu quyết, một luồng nhiệt ấm áp dâng lên từ ngực, thông qua tam tiêu kinh* tự tìm đường đến khuỷu tay, cổ tay, bàn tay, ngón áp út của cô hơi nhếch lên, đau đớn khiến ngón tay đó không ngừng run rẩy, Lâm Tịch tập trung tinh thần bắt đầu đánh thẳng vào!
*Tam tiêu kinh: Gồm thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phổi; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bang quang; trung tiêu là dạ dày.
Một lần, hai lần, ba lần.. Rốt cuộc, ngón áp út cuối cùng đau nhói kịch liệt, Lâm Tịch đau đến mức dường như muốn kêu lên thành tiếng! Rốt cuộc thông suốt kinh mạch, một dòng nước tụ hội ở thủ thiếu dương tam tiêu kinh*, ngay lập tức cô nhận thấy một cảm giác thư thái không nói nên lời từ ngực qua cánh tay quay về ngực, bụng lại xông đến đầu óc, rốt cuộc đả thông được hai kinh mạch, tức khắc Lâm Tịch cảm giác mình trở nên tai thính mắt tinh, thân thể cũng trở nên nhanh nhẹn và có sức lực rất lớn!
* Thủ thiếu dương tam tiêu kinh: Cách gọi của Đông y, có 23 huyệt gồm: Quan xung, dịch môn, trung chử, dương trì, ngoại quan, chi câu, hội tông, tam dương lạc, tứ độc, thiên tỉnh, thanh lãnh uyên, tiêu lạc, nhu hội, kiên liêu, thiên lieu, thiên dũ, ế phong, khế mạch, lư tức, giác tôn, nhĩ môn, hòa lieu, ty trúc không.
Đột nhiên, lỗ tai của cô giật giật gần như không thể kiểm soát, sắc mặt Lâm Tịch lập tức thay đổi, đưa tay cầm lưỡi liềm bên cạnh, nhấc eo lên, trực tiếp nhảy lên như một cái lò xo, vung lưỡi liềm trong tay ra như một trận gió gào thét!
Lưỡi liềm chém trúng thứ gì đó mang theo thanh âm "Tê tê" vang lên khiến người ta sợ hãi, "Phịch phịch" tiếng của một vật nặng rơi xuống đất khiến Lưu Thiến đang ôm gậy gỗ trong ngực buồn ngủ cũng bị dọa đến mức hoảng sợ nhảy dựng lên, Chu Hiểu Lan bên cạnh nghe tiếng lập tức hành động, trong đêm tối, cô ta rất thông minh không dùng nỏ mà trực tiếp cầm lấy gậy gỗ, dùng phía có bôi độc nhắm ngay nơi phát ra tiếng động, một thứ gì đó đen sì đang lăn lộn uốn lượn, trong chốc lát liền không nhúc nhích.
Lâm Tịch nhẹ nhàng thở ra, may mắn cô bôi độc lên lưỡi liềm, may mắn thời khắc này cô đả thông thủ thiếu dương tam tiêu kinh! Lưu Thiến ôm bả vai run lẩy bẩy, Giang Bội Linh nhập nhèm xoa đôi mắt buồn ngủ, mơ hồ không rõ hỏi: "Chị Băng, có chuyện gì vậy?"
Lâm Tịch dùng gậy gỗ thọc bóng đen kia, thấy nó đã chết hoàn toàn, liền lấy bật lửa ra, đi tới gần chỗ bóng đen nhóm lửa, đầu rắn hình bầu dục, hoa văn đen vàng phức tạp, Lâm Tịch chắc chắn đây là một con rắn không có độc thường hay gặp nhất -- Rắn bắp cải.
Mặc dù loài rắn này cực kỳ có tính công kích, hung tàn ngang ngược, thậm chí dám vật lộn với rắn hổ mang, nhưng chẳng những nó không có độc, còn là một loại rắn vô cùng mỹ vị. Trong núi hoang nhà Lâm Tịch rất hay gặp loài rắn này.
"Bữa ăn ngon! Bữa ăn ngon!" Lâm Tịch cười hì hì nói, trước tiên chặt đứt vết thương gần thịt rắn, dù sao đã từng bôi độc trên lưỡi liềm, cô khéo léo lấy nội tạng và máu, sử dụng gói quà tân thủ lớn của mình thần khí -- Dao giải phẫu lột da rắn cắt thành những đoạn dài khoảng mười centimet, sau đó dùng các vật liệu tại chỗ và xâu chúng bằng những thanh trúc mỏng. Giang Bội Linh trực tiếp nôn ra bên cạnh, Lưu Thiến cũng không ngừng nôn mửa.
Lâm Tịch không để ý đến bọn họ, lại vô cùng thuần thục nhóm lửa, điều này phải cảm tạ kinh nghiệm tích lũy lúc cô là Vũ Đồng trong nhiệm vụ trước.
Cô thản nhiên nhìn ba người còn lại: "Rắn nướng, thanh độc giải nhiệt, làm đẹp dưỡng nhan, muốn ăn thì nói, nếu ngày mai chúng ta không lấy được thức ăn cũng chỉ có thể ăn rau dại, đây chính là thịt nha!"
Thành thật mà nói, cô cũng hơi sợ, nhưng biểu hiện mạnh hơn người khác, nếu cô là đội trưởng mà lộ ra e sợ, những người khác sẽ như thế nào đây? Phải sống! Nhất định phải còn sống! Đừng nói chỉ là giết một con rắn, hiện tại cho dù là con người nhào tới, chỉ cần uy hiếp đến Lâm Tịch, cô cũng sẽ không hề do dự giết chết!
Lâm Tịch chắc chắn cô sẽ không vì tăng thêm điểm tích lũy để có thành tích tốt mà giết hại người khác, nhưng nếu như người khác muốn tới giết cô, như vậy cô không ngại mình trở nên lòng dạ độc ác! Tự mình trải qua những thứ tính toán và phản bội kia, lòng dạ Lâm Tịch dần dần cứng rắn lạnh lẽo, cô sẽ không cho phép người khác dễ dàng thương tổn tới mình như vậy một lần nữa!
Huống hồ, cô không biết tương lai sẽ như thế nào, bọn họ còn phải đối mặt cái gì, người đàn ông trung niên kia nói tung ra rất nhiều "Bảo bối nhỏ," hiện tại ngay cả sói xám không nên xuất hiện trong rừng mưa nhiệt đới cũng đã có, coi như đến một con gấu bắc cực, Lâm Tịch cũng sẽ không quá kinh ngạc. Lúc này cô nhớ tới, có một số thảo dược không nên xuất hiện ở trong rừng mưa cũng có ở nơi này, đây là một địa phương không thể tính toán theo lẽ thường, giống loài không có bất kỳ logic nào cũng có thể tồn tại, chẳng qua nhìn hoàn cảnh giống như rừng mưa mà thôi.
Cho nên, bảo tồn thể lực và hấp thu dinh dưỡng quan trọng hơn, loại thịt có thể cung cấp năng lượng, có nhiều loại axit amin, đừng nói là thịt rắn, vì sinh tồn, chỉ cần không phải thịt người, đoán chừng cái gì cô cũng có thể nuốt trôi.
Lâm Tịch bình tĩnh nướng thịt rắn trước đống lửa, Chu Hiểu Lan đi tới: "Chia cho tôi một chút."
Lưu Thiến liều mạng nhịn xuống cơn buồn nôn: "Chị Lan, chị.. Chị điên rồi, thứ này, làm sao ăn được?"
"Ăn không được cũng phải ăn, tôi không muốn chết vì đói ở chỗ này. Con trai tôi vẫn chờ tôi về cứu mạng, người bị ép lên tuyệt cảnh -- không có tư cách già mồm!" Dường như đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Lan nói nhiều như vậy, sau đó cô ta yên lặng ngồi xổm chờ đợi ở bên cạnh Lâm Tịch, như thể những lời nói vang lên vừa rồi không phải do cô ta nói ra.
Đột nhiên Giang Bội Linh dường như hiểu ra cái gì, sợ hãi đi tới: "Cũng cho em một chút, em cũng không muốn chết."
Lưu Thiến dùng tay che miệng, cũng đi từ từ qua đây, mặc dù không có nói ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: Ai mẹ nó muốn chết nha!
"Cũng không phải tôi nói chuyện giật gân, sau này chúng ta phải đối mặt, có thể còn nguy hiểm rất nhiều so với hôm nay. Người kia chắc chắn sẽ không vứt vài con mèo nhỏ đến làm bạn với chúng ta, thức ăn sẽ càng ngày càng ít, người còn sống sót không phải lòng dạ độc ác, thì cũng có vũ khí mạnh có lực sát thương lớn trong tay, dựa vào chúng ta, khả năng sống sót sẽ không quá lớn. Đây chỉ mới là buổi tối ngày thứ hai, nếu tôi làm đội trưởng, sẽ không hi vọng bất kỳ đồng đội nào trong tiểu đội của tôi tử vong, tất nhiên, nếu như bản thân các người tìm chết, thứ nhất tôi sẽ không ngăn cản, thứ hai cũng không cần liên lụy tôi."
Trong mắt Lâm Tịch không có một tia nhiệt độ, giờ khắc này, thật sự cô có vẻ uy nghiêm của đội trưởng, cô không tự chủ được có một chút khí thế của U Duyệt Công chúa: "Hôm nay chúng ta còn có thể ăn thịt rắn, nói không chừng ngày mai sẽ ăn thịt chuột, thậm chí là nhện, con giun, buồn nôn sao? Tôi cũng rất buồn nôn, nhưng mà buồn nôn quá nhẹ so với mất tính mạng!"
Mỗi người, đều có giá trị tồn tại của mình, không nên tùy tiện từ bỏ sinh mạng!
Lưu Thiến lấy dũng khí nói: "Chị Băng, em đã biết. Cái này phải nướng trong bao lâu? Em tới giúp chị nhé."
Bầu không khí vừa rồi có hơi áp lực, Lâm Tịch cười với cô ta: "Nhất định phải nướng chín, nếu không bên trong sẽ có ký sinh trùng."
Lưu Thiến tiếp nhận, Lâm Tịch thu dọn những thứ như nội tạng, da rắn và đất bị dính dính vết máu, vứt vào trong hố lớn, sở dĩ trực tiếp ăn con rắn này là vì sợ mùi máu tươi sẽ dẫn tới dã thú, mà những thứ vứt vào trong hố thì có tác dụng làm mồi nhử, bọn họ bố trí ở đáy hố, ngay cả một con lợn rừng rơi xuống cũng sẽ bị đâm thủng ngực mà chết.
Lâm Tịch lại tìm một số thảo dược có mùi thơm từ trong túi ra đặt nướng ở trên lửa, chỉ trong chốc lát không khí liền trở nên rất là kỳ lạ, không thể nói khó ngửi, nhưng cũng tuyệt đối không hề dễ ngửi, Lâm Tịch cười nói: "Thứ này có mùi thối mười dặm, đặt ở trên lửa nướng ngay cả con ruồi cũng không dám tới."
Bốn người chia đều rắn nướng, thứ này nhìn có hơi ghê tởm, nhưng mà nói thật lúc bắt đầu ăn hương vị thật đúng là không tệ. Lưu Thiến ăn xong phát biểu cảm tưởng, cảm giác có hơi giống cá nướng, nói xong còn chẹp miệng một cái rất không có hình tượng, dường như đang nhớ lại cái gì.
Giang Bội Linh: Tương lai là ngôi sao ca nhạc lớn, cần chú ý hình tượng!