Người ở bên trong không phú thì quý, hơn nữa lúc công trình còn chưa làm xong phòng ở đã bán sạch sẽ.
Nhậm Nhất Thông tự nhiên kiếm được đầy bồn đầy bát, ngay cả hai tên chó săn hỗ trợ phất cờ reo hò là Thiệu Viễn và Vu Hiểu Hiểu cũng trở nên giàu có.
Nhậm Nhất Thông cho bọn họ bộ phòng ở kia tự nhiên là kém nhất trong toàn bộ biệt thự, nhưng hai người vẫn như cũ hưng phấn không thôi. Bọn họ quy hoạch bản thiết kế tương lai hoàn mỹ, hoàn toàn không biết một oan hồn bị vây ở trong vòng tay biết tất cả bí mật mà bọn họ và Nhậm Nhất Thông không hề muốn người khác biết được.
Bởi vậy Lâm Tịch mới dám cùng Nhậm Nhất Thông trực tiếp ra giá một ngàn tám trăm vạn, cũng tuỳ tiện biết người nào có năng lực khiêu chiến với Nhậm Nhất Thông.
Cổ Thiên Tí tại từng phương diện đều không kém so với Nhậm Nhất Thông, vẫn luôn bị ông ta đè ép cũng bởi vì trong nhà Nhậm Nhất Thông có một người chú là người của ủy ban xây dựng, tự nhiên lợi dụng chức quyền thuận lợi bật đèn xanh cho cháu trai nhà mình.
Chẳng qua Lâm Tịch cũng biết, Nhậm Nhất Thông vì cái đùi vàng này cũng vung không ít bạc, thay vì nói hai người là quan hệ thân thích, không bằng nói là giao dịch giữa quyền và tiền càng thể hiện thỏa đáng.
Kỳ thật, có một câu Nhậm Nhất Thông thật sự không có lừa Lâm Tịch, quả thật làm gì cũng có luật lệ.
Tại mỗi ngành nghề đều có "Quy tắc ngầm" đặc biệt thuộc về nó, nghề giải trí, bất động sản bởi vì lợi nhuận to lớn, đủ loại thao tác ngầm càng nhiều không kể xiết, bởi vì sợ bác gái xã khu nửa đêm đến đây đưa ấm áp, cho nên có mấy lời vẫn nên nói ít thì tốt hơn.
Chỉ cần là một cái thủ tục, liền có thể để người làm ăn thành thật với bổn phận chạy đến râu ria đầy mặt cũng chưa làm xong.
Nhậm Nhất Thông luôn luôn đều là vừa bán bất động sản vừa làm thủ tục ở bên cạnh.
Có đôi khi thậm chí cái gì cũng không có, ông ta đã treo lên bản vẽ tòa nhà rồi, một cái thủ tục cũng không có, bên này trung tâm bán cao ốc đã bắt đầu dự bán.
Lần này càng là như vậy.
Nhậm Nhất Thông chỉ cùng người chú kia nói đơn giản một lần, đưa lên "Hiếu kính" như mọi khi, sau đó chú ông ta vung tay lên, việc này quyết định như vậy.
Còn cục quy hoạch gì đó, ủy ban cải cách và phát triển, ủy ban kế hoạch đều có thể ở bên cạnh chơi đi.
Giấy chuyển nhượng có chữ ký Lâm gia và chứng từ của lão Thôn trưởng là hai "Thủ tục" bây giờ Nhậm Nhất Thông có thể lấy ra, vấn đề là, giấy chuyển nhượng của Lâm gia chỉ là tự nguyện từ bỏ quyền sử dụng núi hoang đã ký kết bốn mươi năm và tư cách ưu tiên thuê sau này mà thôi.
Thậm chí Lâm Tịch còn cùng Cổ Thiên Tí vạch ra kế hoạch vặn ngã nhân vật lớn của ủy ban xây dựng kia như thế nào.
Về phần làm sao thao tác cụ thể, Cổ Thiên Tí có thể tự mình nắm giữ, mà trước khi Lâm Tịch chuyển dời cũng có thể cung cấp trợ giúp nhất định.
Cổ Thiên Tí là một người dàn ông hơn ba mươi tuổi, dáng người cao ngất, nhìn rất có mị lực.
Anh ta ngẩng đầu hoang mang nhìn Lâm Tịch một chút: "Như vậy cô có chỗ tốt gì? Hoặc là nói, cô cần tôi trả giá cái gì?"
"Chỗ tốt sao?" Lâm Tịch nhíu mày suy tư một chút: "Nhìn ông ta không thuận mắt có tính không?"
"Lý do này cũng không thể khiến người ta tin phục, tiểu thư xinh đẹp." Nhìn tư thái Cổ Thiên Tí thanh thản, nhưng từ cơ bắp căng cứng của anh ta Lâm Tịch cũng có thể nhìn ra được, bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể nhào tới bóp chặt cổ họng của mình.
Lâm Tịch chỉ có thể nói anh ta là người không biết sợ cái gì.
"Anh sợ tôi là người do Nhậm Nhất Thông phái qua đây tính toán anh đi." Lâm Tịch cười nhạt một tiếng: "Nếu như thích, anh có thể đi điều tra một chút, Nhậm Nhất Thông này vì có thể lấy được núi hoang nhà tôi với giá thấp, thế mà sử dụng mỹ nam kế với tôi, thấy tôi chết sống không đồng ý chuyển nhượng, lại vu khống tôi giết người."
"Con người của tôi sao, chỉ là một người dân nho nhỏ, tự nhiên là đấu không lại thương gia bất động sản tài đại khí thô, chẳng qua thỉnh thoảng biết một số bí mật, muốn hợp tác với anh cho ông ta một chút không thoải mái mà thôi. Nếu anh không có lá gan này, như vậy tôi đi tìm người khác."
Lâm Tịch đứng lên muốn đi.
"Khoan đã, nói ra điều kiện của cô." Cổ Thiên Tí nói.
Lâm Tịch nói ra một dãy số: "Nhớ cho kĩ tài khoản ngân hàng của tôi, sau khi đấu sụp đổ bọn họ nếu như tâm tình anh tốt, thì tùy tiện gửi vài ngàn vạn vào thẻ của tôi, tôi nghĩ mình sẽ rất cảm kích anh."
* * *..
Thiệu Viễn lẻ loi đi một mình.
Có thể là ông trời biết anh ta không muốn ở lại thành phố lạnh lùng táo bạo này, hôm nay trưởng phòng cách cánh cửa gọi anh ta lại, cứng rắn ném ra một câu "Là Thiệu Viễn sao? Đến bộ tài vụ kết toán tiền lương một tháng đi, cậu bị sa thải."
Có tiền cứ như vậy tùy hứng sao?
Thậm chí ngay cả cái lý do đều khinh thường nói cho anh ta.
Thiệu Viễn hỏi một câu tại sao, trưởng phòng chỉ đáp lại cho anh ta một tiếng "Hừ" càng thêm băng lãnh, anh ta quay đầu lại nhìn những đồng nghiệp nam ngày thường xưng huynh gọi đệ và đồng nghiệp nữ không có việc gì vẫn hay trêu đùa mập mờ với mình, tất cả bọn họ đều cúi thấp đầu, giống như trên mặt đất có rất nhiều Mao gia gia đang chờ họ nhặt.
Mấy ngày trước bọn họ còn cùng nhau uống rượu vui vẻ tâm tình nhân sinh, mà bây giờ anh ta có thể cảm giác được sự ưu việt trong ánh mắt của những người kia đang lặng lẽ tập trung ở trên người mình bởi vì thất nghiệp mang lại.
Mấy ngày gần đây cũng không biết làm sao, mọi việc của anh ta đều không thuận.
Đầu tiên là bị Lâm Tịch, con người quái dị kia dùng cây chổi mang theo phân gà đuổi đánh một trận, đúng rồi!
Mẹ nó! Thiệu Viễn rốt cuộc tìm được nguyên nhân đen đủi ập vào đầu mình, nhất định là bởi vì anh ta bị người quét phân gà khắp cả mặt mũi mới xui xẻo như vậy.
Đầu tiên là bởi vì làm một bản thiết kế bị khách hàng mắng thiếu chút nữa bay luôn, kỳ thật đó là bản vẽ mấy người bọn họ cùng thiết kế, đúng lúc ngày đó khách hàng đến trên tay anh ta không có chuyện gì làm, tổ trưởng liền muốn anh ta đi tiếp đãi một chút, kết quả rõ ràng là anh ta chịu mắng thay cả tổ, buổi chiều trưởng phòng gọi anh ta vào hung hăng răn dạy một trận.
Tan việc về nhà, nghênh đón anh ta là lạnh nồi lạnh bếp.
Vu Hiểu Hiểu vẫn luôn không có công việc phù hợp, thỉnh thoảng đến một số trung tâm mua sắm, cửa hàng đồ trang điểm làm nhân viên bán hàng tạm thời. Buổi tối gần như đều ở nhà, nhưng bây giờ trong nhà lại không có người, gọi điện thoại lại không nhận, Thiệu Viễn nghe tiếng chuông vang lên một lần lại một lần, trong lòng càng ngày càng bực bội.
Một người hai người đều không coi anh ta ra gì.
Lúc trước Hiểu Hiểu không phải như thế này, cô ấy dịu dàng, hào phóng lại không mất khôn khéo, luôn xử xí tất cả mọi thứ của hai người đến gọn gàng ngăn nắp, mỗi lần tan làm trở về vừa mở cửa ra, loại ấm áp thuộc về gia đình liền đập vào mặt.
Là bắt đầu từ khi nào, toàn bộ đều thay đổi?
Thiệu Viễn mở ra tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chỉ có nửa khối dăm bông đã cứng, còn có một hủ sữa chua không biết từ lúc nào.
Thiệu Viễn đói lắm rồi, nhìn một chút mã ngày tháng trên hủ sữa chua, mới hết hạn hôm qua, anh ta tìm dao, lấy khối dăm bông đã trở thành cứng ngắc cắt ra, sau đó ăn cùng sữa chua.
Có lẽ bởi vì mới lấy ra từ trong tủ lạnh, chỉ chốc lát sau dạ dày anh ta bắt đầu nhói lên từng đợt, Thiệu Viễn hung hăng vứt hủ sữa chua xuống mặt đất, đây là nhà sao? Thậm chí ngay cả miếng nước nóng cũng không có.
Bất thình lình tiếng mở cửa đi vào vang lên, Vu Hiểu Hiểu giật nảy mình.