Oa, soái ca!
Lâm Tịch mắt lấp lánh, người này chính là hình dạng vốn dĩ của sư phụ? Đây chính là dáng vẻ sư phụ, rất đẹp!
"Tôi đề nghị hủy bỏ toàn bộ ban thưởng của người chấp hành này, chia cho đồng đội khác dựa theo cống hiến trong nhiệm vụ lần này, hơn nữa yêu cầu bản thân cô ta ra ngoài tiếp nhận trừng phạt của xã khu!"
Vân Mộng La cười lạnh một tiếng: "Ai biết có phải mấy người vì nuốt mất phần thưởng của người khác, cố ý tàn sát đồng đội bên trong nhiệm vụ hay không? Dù sao chuyện như vậy ở trong nhiệm vụ thế giới đã nhìn mãi quen mắt, không phải sao? Về phần nói gì mà mưu hại đồng đội, xem các vị ngồi ở đây, đều là hoàn hảo không chút tổn hại, bình an trở về. Tôi ngược lại thật sự muốn hỏi một chút, đội viên Thẩm Kiều thuộc quyền quản lý của tôi đến nay còn không có trở về xã khu, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít? Tôi cũng muốn thỉnh cầu xã khu xử lý việc này theo lẽ công bằng."
Mái tóc dài màu nâu sẫm của Vân Mộng La búi lỏng loẹt lên đỉnh đầu, cả người mang theo khí tức lười biếng mà phong tình, nhưng đôi mắt to lại vô cùng sắc bén quét mắt mấy người Lâm Tịch, dường như muốn tìm ra người hại chết đội viên cô ta từ trong đám bọn họ.
Trong lòng Lâm Tịch nhịn không được muốn huýt sáo một tiếng, quả nhiên mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù hung dữ nhìn người khác như thế, trông cũng đều cực kỳ xinh đẹp.
"Đội viên Thẩm Kiều này cũng không phải người chấp hành bình thường, cô ta là người tu hành hai sao linh căn mộc thủy, là một trong hai thầy thuốc của đoàn đội chúng tôi. Tôi nghi ngờ có người tận lực nhằm vào << Chiến đội Mộng La >> chúng tôi mà cố ý hành động. Bằng không, ngày xưa không oán ngày nay không thù, đội viên tôi cũng không phải bệnh thần kinh, vì sao lại bỏ qua nhiệm vụ không làm, mà đi sát hại người chấp hành vốn dĩ không quen biết?" Vân Mộng La nói nghe giống như đúng là có chuyện như vậy.
Vấn đề là đội viên ngươi không phải bệnh thần kinh, ngược lại là ngươi mới phải!
Lâm Tịch nhìn Vân Mộng La lãnh diễm rực rỡ, cảm thấy rất có thể trước khi con hàng này đi vào Diệu Huyền nguyên thân danh xưng là << Anh trai tóc húi cua >> Lửng Mật Châu Phi, quả thực vừa âm hiểm cay độc vừa mang thù.
Lâm Tịch đã có thể cảm nhận rất rõ ràng bà nương này muốn đem cái bô ị Thẩm Kiều "Mất tích" gì đó úp lên đầu cô và A Lê.
Vân Mộng La đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Tôi có thể biết, Thẩm Kiều.. Cũng chính là Lysa trong đội ngũ các người, "Mưu hại" người nào không?"
Cô ta đem hai chữ "Mưu hại" kéo dài, trong giọng nói ẩn chứa vô tận trào phúng. A Lê ngồi trên đài sen ngũ sắc trực tiếp phiêu phù ở trước mặt Vân Mộng La, mang theo giọng điệu trẻ con mềm mại mà nói: "Cô ta dùng một cái thiết cốt Tiêu Dao Phiến đả thương tôi."
"Nhiều đội viên như vậy, vì sao cô ta muốn đả thương cô vậy?" Vân Mộng La hùng hổ dọa người với A Lê.
"Vân xã đạo, tôi nghĩ vấn đề này, cô nên đi hỏi người hành hung, mà không phải người bị hại là đạo sư của tôi đi." Lâm Tịch không kiêu ngạo không tự ti nói.
Vân Mộng La có thâm ý khác nhìn chằm chằm Lâm Tịch một chút, lại quay đầu nói với người phụ trách quản lý phân công nhiệm vụ thế giới: "Chắc hẳn Lưu phó bộ trưởng không cần tôi giới thiệu thân phận vị này đi, A Lê xã đạo, đường đường một người tu hành bốn sao, thế mà tuyên bố bị một người tu hành hai sao hệ phụ trợ "Tổn thương" nói ra ai mà tin?"
"Tất nhiên là mấy ngày trước cô và tôi phát sinh tranh chấp bởi vì một chút việc vặt, sau đó ghi hận trong lòng, thế là cô nhằm vào tùy thời trả thù đội viên << Chiến đội Mộng La >> chúng tôi, nói! Cô giấu hồn thể Thẩm Kiều ở chỗ nào? Có phải các ngươi sát hại cô ta hay không!"
Lâm Tịch phát hiện mấy người đồng đội khác, lại có chí cùng nhau lựa chọn trầm mặc.
Khúc Cửu Tiêu nhếch khóe miệng một chút, lộ ra nụ cười mỉm chớp mắt là qua, cho cô một ánh mắt "An tâm," trong lòng Lâm Tịch hơi an định.
Dù sao cô biết rất ít chuyện bên trong xã khu, chuyện này tuy nói là bọn họ chiếm lý, nhưng tốt xấu hồn thể của người tên là Thẩm Kiều kia quả thật đang ở trong đầu cô, cô không dám xác định Vân Mộng La có thủ đoạn có thể truy xét đến cùng hay không, trong lòng có chút e sợ.
Chẳng qua cô nghĩ đến, nếu Vân Mộng La thật sự có thể cảm giác được Thẩm Kiều, cô liền trực tiếp ném Thẩm Kiều vào trong không gian, kéo tới khi cô ta tan thành mây khói.
Dù sao không gian của mình ngoại trừ cô và A Lê, những người khác không thể sống sót, cùng lắm thì bại lộ mình có không gian, nếu bà chị tóc húi cua Vân Mộng La này dám vào không gian của cô kiểm tra, dù liều mạng chịu phạt, cô cũng phải khiến cô ta vĩnh viễn ở lại bên trong.
Hiện tại cho dù Vân Mộng La muốn hành quân lặng lẽ, Lâm Tịch còn không đồng ý đâu.
Một đợt này còn chưa lắng lại một đợt mới lại tới xâm nhập, sớm muộn cũng khiến ngươi xong đời.
Dù sao A Lê nói có cách mang theo cô chạy trốn, thực sự không được liền đi lưu lạc thôi!
"Chúng tôi tiến vào nhiệm vụ, dường như nói chuyện còn không đáng tin bằng một xã đạo ở bên ngoài phỏng đoán lung tung, xã khu chúng ta liền mặc cho một người không có bất kỳ quyền lên tiếng gì đối với nhiệm vụ lần này đến nói xấu chúng tôi sao? Chẳng trách người tên là Thẩm Kiều kia, vào lúc lãnh đạo trừng phạt cô ta còn mở miệng uy hiếp chúng tôi, nói Vân Mộng La là đạo sư cô ta, rất có địa vị tại khu thứ năm, dám làm tổn thương cô ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng gì đó. Ha ha, quả nhiên rất nghiêm trọng!"
Giọng nói A Lê mềm mại, coi như vừa nói lời giễu cợt xong, nghe như thế nào đều cảm giác giống như đứa bé đáng yêu đang làm nũng.
Lưu phó bộ trưởng << Quản lý phân công thế giới >> đều muốn tự tử rồi.
Vì cái lông gì cuối cùng lại là hai bà cô không chọc nổi này cãi nhau rồi?
Lần trước người ở << Nơi quản lý phân công nhiệm vụ xã khu >> bởi vì không có xử lý tốt tranh chấp giữa hai bà cô này, đều bị ban thưởng đến thế giới nhiệm vụ nghỉ ngơi, nghe nói cố ý bị "Chiếu cố" đến nhiệm vụ rất hố, cũng không biết có thể còn sống hay không.
Hiện tại đến phiên anh ta sao?
Người khác đều là đặt cửa, đến chỗ anh ta là áp mệnh, vậy anh ta phải đem cái mạng nhỏ của mình áp ở bên nào?
Lưu phó bộ trưởng nhìn xem A Lê ngồi trên đài sen ngũ sắc, lại nhìn Vân Mộng La diễm quang bức người, đột nhiên có một loại xúc động muốn quỳ xuống cho hai người.
Bà cô ơi, cầu bỏ qua tôi!
Anh ta không muốn cũng bị ban thưởng đến thế giới nhiệm vụ nghỉ phép, anh ta khó khăn nhờ quan hệ gian nan đi tới một bước này, có thể an an ổn ổn dưỡng lão tại xã khu, anh ta dễ dàng sao?
"Lưu phó bộ trưởng, tôi có một đồ vật muốn triển lãm cho mọi người một chút." Một giọng nói vang lên vào thời điểm nguy cấp, quả thực là gián tiếp cứu được một mạng Lưu phó bộ trưởng.
Anh ta cảm kích cười đáp lại lãnh đạo nhiệm vụ lần này, chỉ cần có thể để anh ta lại kéo thêm một hồi, chỉ cần không buộc anh ta làm ra lựa chọn bây giờ, đều là ân nhân của anh ta.
Khúc Cửu Tiêu, anh ta nhận ra người này, thời khắc mấu chốt giúp anh ta giải vây như vậy, ân tình này anh ta nhớ kỹ.
Đúng là một người có nhãn lực, về sau tất nhiên phải phái vài nhiệm vụ tốt cho anh ta.
"Ồ.. Không tệ không tệ, anh có thứ gì muốn biểu hiện ra, lấy ra cho mọi người nhìn một chút đi." Lưu phó bộ trưởng gần như dùng giọng điệu chậm đến không thể chậm hơn nói xong câu đó.
Nhiệm vụ chính của anh ta là kéo dài, mặc kệ là kéo tới người Vân Mộng La ôm đùi hay là Ngự Chưởng tôn một trong ba người đứng đầu, tóm lại người ra phán quyết sau cùng không phải là anh ta quyết định là được.
"Tôi có thủy tinh ghi lại nhiệm vụ." Khúc Cửu Tiêu mang theo nụ cười thành khẩn nói.