Lâm Tịch gật đầu, thật ra cô cũng đã phát hiện, luận thực lực A Lê cao hơn cô rất nhiều, căn bản không cần loại gà mờ như cô đi bảo vệ.
Chẳng qua Lâm Tịch cảm thấy đại chiến sắp đến, ba ngày Tôi Thể Thuật sẽ không có quá nhiều tác dụng, hoặc là..
Cô có thể thử xem << Phệ tâm độc cổ >> bên trong Tử Chú Thuật mà trước đây cô chưa từng sử dụng, luyện chế vật này đến cuối cùng bởi vì số lượng quá lớn, sẽ rất tiêu hao tinh thần lực, nhưng trước mắt đây là thủ đoạn duy nhất cô nắm giữ có thể khắc chế ma cà rồng.
Dù sao giữa mình và A Lê có thể liên hệ bất cứ lúc nào, thế là dặn dò A Lê ngàn vạn cẩn thận, chỉ có một mình Lâm Tịch đi tới vùng ngoại ô, hi vọng vận khí tốt, có thể bắt được ngũ độc trùng.
Trong << Nhà hàng mỹ vị Verney >>, Morrison nhìn chấm tròn màu xanh lá đại biểu cho người chấp hành trên máy định vị, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Rất tốt, xem ra lần này anh ta mang mấy người chấp hành trung cấp này, không có một người nào là đèn đã cạn dầu, anh ta ngược lại muốn nhìn thử, một đám trong lòng có quỷ đều muốn làm gì?
Buổi tối hôm đó A Lê cũng không có thu hoạch gì, ấm ức trở về nhà; Lâm Tịch bắt côn trùng cả đêm tại dã ngoại, ngược lại thu hoạch tương đối khá.
Ngày hôm sau, hai người cùng nhận được thông báo của Morrison, muốn bọn họ đến nhà hàng chưa bao giờ được ăn vào lúc bốn giờ chiều để tập hợp, có việc thương lượng.
Dù sao hiện tại cũng không cần ra quầy hàng, trong lúc rảnh rỗi Lâm Tịch chạy tới quán nét tìm đọc tư liệu, ngược lại điều tra được một vài thứ.
Chẳng hạn như trong truyền thuyết cổ xưa, một trận đại chiến giữa Huyết tộc và giáo hội trâu bò nhất trên thế giới này -- Thánh Quang giáo hội vào năm vạn năm trước.
Khi đó Giáo Hoàng Thánh Quang giáo hội là thiên tài tuyệt thế thần uy lẫm liệt, được ca ngợi là << Sí Dương chi tử >>, cùng Huyết Hoàng chấp chưởng toàn bộ Huyết tộc lúc ấy, tiến hành một trận chiến diệt thế, cuối cùng đồng quy vu tận, cùng nhau ngã xuống.
Ồ, lịch sử thế giới này có vẻ như rất lâu đời.
Sau một trận chiến kia, Huyết tộc và Thánh Quang giáo hội liền biến mất ở trong thiên địa này, lưu lại chỉ có truyền thuyết.
- - nghe nói, Huyết tộc có được kéo dài năm tháng, danh xưng là chủng tộc bất tử.
- - nghe nói, Huyết tộc có huyết thống cao quý, mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ.
- - nghe nói, Huyết tộc trời sinh sợ ánh sáng.
- - nghe nói, Huyết tộc giống như con muỗi, sợ tỏi.
- - nghe nói, Huyết tộc toàn thân trên dưới đao thương bất nhập, lực vô cùng lớn, chỉ có trái tim và đầu lâu mới là nhược điểm của bọn hắn, hơn nữa nhất định phải sử dụng vũ khí bạc hoặc cổ thụ tắm rửa dưới ánh mặt trời hơn trăm năm mới có thể giết chết bọn hắn.
* * *
* * *
Lâm Tịch chạy tới chợ bán thức ăn, mua củ tỏi với số lượng lớn ném vào trong không gian, cộng thêm hai bộ dao nĩa bằng bạc, lại tìm thêm một ít thanh gỗ danh xưng rất lâu năm, để bọn họ gia công thành phi tiêu có độ dài ngắn khác nhau, lại thêm một cái đèn pin LED mắt sói.
Nhiều đạo cụ như vậy, cũng không tin giết không chết một tên Huyết tộc như ngươi.
Cái gọi là gió thổi vỏ trứng, tiền tài đi người yên vui, mới đó đã tiêu hết không ít tiền, nhưng trong lòng Lâm Tịch yên ổn hơn nhiều.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị.
A Lê nói đúng, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù cô biết hai mươi Đoạn Cẩm và Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật, nhưng một cái nội tu một cái ngoại tu, quả thật là đem thân thể luyện tới mức cực kỳ cường hãn, treo đánh người bình thường là không có vấn đề, nếu như phải đối mặt là ma cà rồng Bá tước, Hầu tước thậm chí là Công tước gì đó, vậy hoàn toàn không đủ.
Không gian ngược lại có thể bảo vệ cô không chết ngay lúc này, nhưng cô là một người chấp hành, không thể có nguy hiểm liền ẩn thân đi làm Ninja rùa, cứ như thế mãi tất nhiên sẽ ảnh hưởng tâm tính, trở nên sợ đầu sợ đuôi.
Lại nói, cô là tới làm nhiệm vụ, không phải đến cùng kẻ địch chơi trốn tìm.
Ẩn thân quả thật là bất tử, nhưng hệ thống cuối cùng phán định nhiệm vụ thất bại, mặc dù cô sẽ không lập tức tử vong, xã khu lại trừ đi một nửa thuộc tính giá trị của cô, lấy trị số thấp như vậy tiếp tục đi làm nhiệm vụ của người chấp hành trung cấp, Lâm Tịch cảm thấy chính mình cũng sống không qua nổi bài hát đầu phim.
A Lê đã từng nói, người chấp hành bị trừ một nửa thuộc tính do nhiệm vụ thất bại rất dễ dàng chết trong nhiệm vụ kế tiếp.
Bởi vì nhiệm vụ hệ thống phân phối cho ngươi là căn cứ đẳng cấp của ngươi để cân nhắc, mà không phải số liệu cá nhân.
Không tiến lên chẳng khác nào đang lùi lại, trốn đi chẳng qua chỉ có thể giữ được tính mạng, nếu cô vẫn luôn không thể hoàn thành nhiệm vụ, qua thời gian quy định vẫn như cũ sẽ bị phán định thất bại.
Dự trữ lượng lớn đạo cụ công kích Huyết tộc, Lâm Tịch lại chạy tới chợ bán thức ăn mua không ít món ăn A Lê thích, hiếm khi con hàng này có thể cùng cô ở chung một thế giới, cho cô ấy ăn chút đồ thật đi.
Dùng bữa năm phút đồng hồ, làm đồ ăn hai giờ.
Hầu như toàn bộ đồ ăn đều bị một mình A Lê càn quét, rất có tư thế cá diếc sang sông, Lâm Tịch nhìn thấy có chút ngẩn ra.
Nhìn dáng người vẫn thon thả như trước của người ta, nhìn lại thân thể cường tráng hơi gầy một ít của mình, giờ phút này Lâm Tịch có chút ghen ghét, đúng là đồng nhân không đồng mệnh!
Mấy người xuất hiện trong nhà hàng của Morrison đúng giờ.
Một đoạn thời gian không gặp, cảm giác giống như mỗi người đều là bộ dáng lúc trước, lại hình như mỗi người đều phát sinh một chút biến hóa.
Morrison trông càng thêm ăn nói có ý tứ, trong đôi mắt xanh lam dày đặc khí lạnh.
Nam nhân viên quảng cáo Elmo với một đầu tóc xoăn màu nâu mềm mại, phần lớn thời gian đều đắm đuối đưa tình nhìn qua Rosalyn, mà Rosalyn rõ ràng cũng là bộ dáng say mê bể tình, thỉnh thoảng thẹn thùng cúi đầu hoặc là suy nghĩ viển vông, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch.
Lâm Tịch không khỏi cảm khái, một chuyến nhiệm vụ thế giới, có lẽ người khác đều không có thu hoạch gì, hai vị này ngược lại tìm ra tình yêu của mình.
Xã khu.. Hẳn là không cấm các công nhân viên yêu đương đi, không biết có bộ dân chính phụ trách đăng ký kết hôn hay không. Bên trong xã khu, hai linh hồn yêu nhau kết hôn, lại có thể phát sinh một ít chuyện gì hay không?
Yêu đương, thật tốt!
Nhưng Lâm Tịch vừa nghĩ tới những người chấp hành như bọn họ có tuổi thọ vô hạn, trong lòng không khỏi kinh sợ một hồi.
Lúc bắt đầu còn tốt, hai người kể cho nhau nghe những gì đã trải qua, có hiện tượng nói không hết lời, làm không hết chuyện lãng mạn, nhưng khi những năm tháng bị kéo dài vô hạn thì sao? Mấy vạn năm đối mặt cùng một khuôn mặt, làm chuyện giống nhau, mà bọn họ hiểu rõ lẫn nhau thậm chí so với chính mình còn hiểu rõ đến mức thấu triệt, đã không còn lời nào để nói, bởi vì trong tháng năm dài đằng đẵng, có thể nói đều đã nói xong, tình yêu như vậy..
Trong lòng Lâm Tịch chỉ cảm thấy đáng sợ.
Chẳng trách thần tiên trên trời đều độc thân.
Cái gì?
Ngươi nói Vương Mẫu nương nương và Ngọc Hoàng đại đế? Đi ngàn độ, tìm mèo một phen đi, bọn họ căn bản cũng không phải là vợ chồng.
Lâm Tịch cảm thấy vẫn như cô và A Lê tương đối tốt, bởi vì lời tâm tình là có hạn, nói xong sẽ không còn, nhưng oán giận người là vô hạn, xé hông vĩnh viễn không ngừng!
Trên khóe môi cô không khỏi mang theo nụ cười, đột nhiên Lâm Tịch có một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như có thứ gì xuyên thấu thân thể của mình, cô sợ hãi mà hoảng sợ, ngẩng đầu lên, trông thấy thiên kim nhà giàu Lysa ở đối diện đang dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô!